Lời thưa
Tôi sinh ra ở Hội An, lớn lên và trưởng thành tại Huế. Ở cả hai nơi tôi đều được hít thở bầu không khí của thơ văn và âm nhạc. Trong chiến tranh tôi còn trải nghiệm những đêm dài đau thương và những ngày ngắn hạnh phúc. Máu thịt, tâm hồn tôi thấm đẫm lời ru của mẹ, những ca khúc kháng chiến của cha và những giai điệu trẻ thơ trong sáng của cô giáo dưới mái rạ trường làng.
Những năm ở trường tiểu học Thế Dạ, trường trung học Đồng Khánh và đại học Y khoa Huế, các thầy cô, các đàn anh đàn chị và bạn bè đã khắc sâu vào tâm trí tôi những bài học, những kỷ niệm của một con người biết phải trái, biết xấu hổ, biết yêu thương.
Nếu không có tất cả các vị vô cùng tôn kính ấy, tôi chỉ là cây lau nhỏ vô tình mọc lên, vô tình xào xạc, vô tình tàn lụi trong tăm tối của đất trời vắng bóng Con Người. Không Khói Hoàng Hôn là lời tri ân kính dâng lên tất cả.
Không Khói Hoàng Hôn là niềm đau bất tận, là trăn trở giằng xé triền miên, là nỗi nhớ không nguôi trước một Quê Nhà mà, nói như nhiều người Việt viễn xứ: “Không thở được mỗi khi nghĩ đến nhớ về”.
Nguyễn thị Kim Thoa.
(Một góc Quê nhà ao tù nước đọng – 2014).
Reviews
There are no reviews yet.