Lớn lên cùng một nhà thơ

Bởi 


Quét 15 2 1

Thông thạo: Kevin van Wyk gần đây đã xuất bản một hồi ký về cha mình, nhà văn Chris van Wyk (ở trên). Ảnh (ở trên): Bộ sưu tập gia đình Van Wyk

kay, tôi thừa nhận điều đó. Khi lớn lên, tôi chưa bao giờ thực sự “hiểu” thơ. Trong hầu hết cuộc đời, thơ không hấp dẫn tôi và tôi không nghĩ cuộc sống của mình kém giá trị hơn vì không hiểu hay không trân trọng thơ. Tôi luôn nghĩ rằng thơ là nghệ thuật ghép một loạt các từ hoa mỹ và không liên quan lại với nhau, giống như một số nhóm nhạc làm trong tên của họ.

Trên thực tế, khi chúng tôi còn nhỏ, anh trai tôi Karl và tôi đã từng lập một giao ước rằng, trong trường hợp không may chúng tôi thành lập một ban nhạc, tên ban nhạc sẽ là Frog Adoption, vì nó nghe có vẻ “thơ mộng”.
Frog Adoption có thể không phải là cái tên thơ mộng nhất nhưng chắc chắn người có thể ghép các từ lại với nhau một cách đầy chất thơ chính là cha tôi, Chris.
Vào giữa năm 2020, gần sáu năm sau khi cha tôi qua đời, may mắn thay, Karl và tôi không thành lập một ban nhạc, nhưng chúng tôi đã hợp tác xuất bản một tuyển tập thơ của cha tôi với sự giúp đỡ của một trong những người bạn thân nhất của cha tôi, Ivan Vladislavic, và nhà xuất bản Robert Berold. Cả Ivan và Robert đều là những nhà văn đồng nghiệp, những người rất muốn hỗ trợ chúng tôi bảo tồn di sản của cha tôi.
Tuyển tập có tựa đề Tiếng cười của mẹ tôi đã tập hợp một tập thơ của cha tôi mà ông đã viết từ năm 1975 đến năm 1996. Một số bài thơ đã được xuất bản trước đó trong tập thơ đầu tiên và duy nhất trước đó của cha tôi, Đến giờ về nhàđã không còn được xuất bản nữa. Bộ sưu tập mới cũng bao gồm một số lượng đáng kể các bài thơ chưa được sưu tầm của ông, một số trong đó tôi chưa từng thấy trước đây. Chúng tôi tìm thấy những bài thơ này trên những tờ giấy ngẫu nhiên, một số được viết tay và một số khác trên những đĩa cứng (cổ).
Khi tôi lướt qua các bài thơ, tôi đọc chúng với một góc nhìn mà trước đây tôi chưa từng nghĩ đến thơ của ông. Cho dù đó là do kinh nghiệm sống gần bốn thập kỷ của tôi hay thực tế là tôi đang đọc những lời do người cha đã khuất của tôi viết, thì bài thơ đột nhiên có ý nghĩa lớn hơn đối với tôi. Nó đưa tôi trở về quá khứ và khiến tôi suy ngẫm về hành trình của riêng mình trong nỗ lực tìm hiểu ý nghĩa của hình thức nghệ thuật là thơ ca.
Khi tôi lớn lên và bắt đầu hiểu rõ hơn về nghề viết văn của cha tôi, những ngày tháng viết thơ của ông đã phần lớn là ở phía sau; ông tập trung nhiều hơn vào truyện ngắn, tiểu thuyết và sách thiếu nhi. Nhưng mặc dù ông đã mở rộng sang các hình thức viết khác, nhiều người trong cộng đồng văn học vẫn định nghĩa ông là một nhà thơ, chủ yếu là vì tác phẩm thơ có tính khai sáng được xuất bản vào năm 1979,
Đến giờ về nhà.
Một buổi tối khi tôi khoảng 11 tuổi, tôi dừng lại ở phòng làm việc của cha tôi, nơi ông đang làm việc trên máy tính. Tôi hỏi ông một câu hỏi khiến mắt ông sáng lên hơn bình thường.
“Bố ơi, bài thơ bố thích nhất mọi thời đại là gì?”
Trước khi anh ta trả lời, anh ta đã phấn khích bật dậy khỏi ghế và lê bước quanh chiếc bàn làm việc lớn của mình để với tới giá sách khổng lồ trên tường, nơi anh ta bắt đầu lục lọi các tựa sách với cái mũi gần như chạm vào gáy sách. Trong vòng chưa đầy một phút, anh ta đã lấy một cuốn sách từ giá và đưa cho tôi xem với vẻ vênh váo đắc thắng.
“Tôi không biết mình có bài thơ yêu thích nào không,” ông nói, “nhưng đây chắc chắn là nhà thơ tôi yêu thích nhất.”
Cuốn sách là tập thơ của Pablo Neruda, nhà thơ Chile lỗi lạc và là người đoạt giải Nobel. Cha tôi lật từng trang trước khi chọn một trang.
“Nghe này, Kevs…” anh ta nói.
Bài thơ anh ấy đọc to là Đêm nay tôi có thể viết những dòng buồn nhấtmột bài thơ về một tình yêu đã mất. Qua cách cha tôi đọc bài thơ đầy cảm xúc, bạn sẽ nghĩ rằng mẹ tôi vừa đệ đơn ly hôn. Có một lúc ông đọc một câu và nhìn tôi. “Đẹp quá nhỉ?” ông nói. “Tôi có thể cảm nhận được nỗi đau của ông ấy — giống như chúng tôi được gắn kết với nhau bằng một sợi dây rốn vậy!”
Cha tôi không bao giờ dễ xúc động nhưng đó là điều sến súa nhất mà ông từng nói với tôi. Tôi có thể nói rằng thơ ca có ý nghĩa với ông nhiều hơn tôi nghĩ.
Mặc dù tôi lớn lên mà không thực sự hiểu hết khả năng làm thơ của cha, nhưng thỉnh thoảng ông lại nói hoặc giải thích một khái niệm nào đó mà ngay cả tôi cũng không biết, nhưng chắc chắn nó đã giúp tôi hiểu rõ hơn về vẻ đẹp và giá trị to lớn của thơ ca.
Một ngày nọ, anh ấy đang nghe một bài hát trên radio của một trong những nhạc sĩ yêu thích của anh ấy, Paul Simon. Anh ấy nhìn tôi khi anh ấy tiêu hóa lời bài hát Cậu bé trong bong bóng và nhận xét: “Paul Simon là một nhà thơ đặc biệt.”
Trước đây tôi chưa bao giờ đánh đồng thơ ca với âm nhạc, nhưng đó là ngày mà thực tế được gieo vào tâm trí tôi.

Kevin Van Wyk Tác giả Ảnh 2 (1)
Kevin van Wyk

Vào giữa tuổi thiếu niên, một ngày nọ, tôi đi học về và thấy một đoàn làm phim truyền hình rời khỏi nhà. Nhà sản xuất là một phụ nữ da trắng thân thiện, người chào đón tôi nồng nhiệt khi họ đang trên đường trở về xe của họ đỗ bên ngoài sân nhà chúng tôi.
Trong khi những thành viên còn lại của đoàn làm phim — họ dường như luôn là những chàng trai da trắng buộc tóc đuôi ngựa và những chàng trai châu Phi tết tóc kiểu dreadlock — chất máy ảnh và chân máy vào phía sau chiếc xe tải nhỏ của họ, người phụ nữ đó bắt chuyện với tôi.
“Anh hẳn là Kevin?” cô hỏi. Tôi gật đầu và mỉm cười ngượng ngùng với cô. “Anh biết không, Kevin… bố anh là một người rất thông minh.”
“Tôi biết mà,” tôi nói một cách láo xược, hy vọng nụ cười của tôi có thể che giấu phần nào sự tự phụ.
“Thật tuyệt vời!” cô ấy đáp lại với tiếng cười thích thú.
Sau một vài lời xã giao, cô ấy rời đi cùng với những người còn lại trong đoàn. Bố tôi và tôi đứng ở sân trước nhìn họ lái xe đi.
“Vậy chuyện đó là sao vậy bố?” Tôi hỏi.
“Đó là một cuộc phỏng vấn về thơ của tôi,” anh ấy nói với tôi. “Họ hỏi tôi về những ngày đầu làm thơ và tôi đọc một vài bài thơ cho họ nghe. Mọi việc diễn ra tốt đẹp. Họ sẽ cho tôi biết khi nào nó sẽ được phát sóng trên TV.”
Vài tuần sau, cuộc phỏng vấn của cha tôi được phát sóng trên một chương trình buổi chiều dành cho học sinh. Karl và tôi ngồi xem cha tôi chống tay lên bệ bếp giải thích cho thanh thiếu niên Nam Phi về vẻ đẹp và giá trị to lớn của thơ ca.
“Trong việc dạy thơ hay dạy văn, họ chỉ nên vứt bỏ xiềng xích và gánh nặng của phong cách cũ. Thơ ca ở khắp mọi nơi xung quanh chúng ta: những điều tuyệt vời mà mọi người nói, mà trẻ em nói với nhau, những bài hát nhảy dây, tiếng hô vang trên phố… vì vậy, nếu họ muốn dạy thơ trong lớp học, họ không nên loại trừ thế giới rộng lớn tuyệt vời đang diễn ra bên ngoài lớp học vì đó là nơi thơ ca xuất phát (từ đó), đó là nơi thơ ca diễn ra.”
Vào những năm 1990, khi đất nước đang phát triển nhanh chóng, thơ của cha tôi, vốn từng bị chính phủ chỉ trích, đã được truyền dạy cho nhiều thanh thiếu niên trên khắp cả nước.
Tôi không còn nhớ nổi có bao nhiêu học sinh đã đến trước cửa nhà tôi trong những năm qua để thăm cha tôi và nhờ ông giúp viết một hoặc hai bài thơ.
Khi Karl khoảng chín tuổi, anh ấy và cha tôi thường có những cuộc thảo luận dài về những cuốn sách anh ấy đang đọc ở trường, khi tình yêu đang lớn dần của anh ấy dành cho văn học bắt đầu cho thấy triển vọng. Tin hay không thì tùy, trong suốt 12 năm đi học, tôi chỉ yêu cầu cha tôi giải thích một số bài thơ cho tôi vào đúng thời điểm cuối sự nghiệp học tập của tôi; đúng nghĩa đen là đêm trước kỳ thi văn học Anh cuối cùng của tôi ở trường phổ thông. Trước đây, tôi chưa bao giờ khai thác được những hiểu biết sâu sắc về thơ ca của ông ấy nhưng, vì một lý do nào đó, tôi nghĩ mình sẽ thử ngay vào cơ hội cuối cùng.
Khi tôi nhờ anh ấy giúp, anh ấy hơi ngạc nhiên nhưng cũng rất vui. Chúng tôi ngồi vào bàn ăn và tôi lấy ra một chồng giấy có chứa 10 bài thơ tôi cần biết.
Tôi không nhớ hết tất cả các bài thơ chúng tôi đã học ngoại trừ bài đầu tiên trong chồng bài vì đó chính là bài thơ xuất hiện trong bài thi ngày hôm sau.
Bài thơ đã được Diều hâu đậu của Ted Hughes. Trước khi Chris giải thích bài thơ cho tôi, anh ấy đã tự đọc hết bài thơ để nắm được nội dung của nó. Khi anh ấy đọc thầm bài thơ, thỉnh thoảng anh ấy lắc đầu kinh ngạc và liên tục lặp lại: “Ồ, bài thơ này đẹp quá.”
Đây là một bài thơ tương đối đơn giản về một con diều hâu đậu trên cây, quan sát mặt đất bên dưới và suy ngẫm về con mồi tiếp theo, với vẻ kiêu ngạo cao quý được truyền tải một cách đặc biệt đến người đọc qua sáu khổ thơ ngắn.
Tôi nhớ mình đã thầm nghĩ, Chà, cuối cùng thì anh ấy có vẻ cũng biết về thơ ca.
Không cần phải nói, tôi đã vượt qua kỳ thi, một phần là nhờ cha tôi. Nhưng hơn thế nữa, nó giúp tôi có được sự đánh giá cao hơn về cách thức sử dụng hình thức viết cô đọng nhất một cách sáng tạo để kể một câu chuyện và gợi lên cảm xúc của một người.
Chris van Wyk — Thiên tài nóng nảy: Hồi ký của một người con trai được xuất bản bởi Pan Macmillan.

<

p style=”text-align: justify;”>
Source link

Gửi phản hồi

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Latest Articles

SIÊU THỰC & PHƯƠNG ĐÔNG

SIÊU THỰC & PHƯƠNG ĐÔNG Jean Clair Nguyễn Đăng Thường dịch...

TUẦN THƠ 16: CON BÀI

Chúng ta đã có tiêu chuẩn đánh giá một bài thơ: cái mới trong ý tưởng và cái hay trong nhịp điệu; cùng cách làm thơ Tân hình thức Việt, và bây giờ là thời điểm của vận động sáng tác. Thơ Tân hình thức Việt tái định nghĩa, thơ là một hành trình hồi phục người đọc, so với điện ảnh và ca nhạc, đó là tham vọng chẳng có gì phải thất vọng, vì đó là thơ. Nhưng để hồi phục người đọc, phải hồi phục nhịp điệu thơ, và để có nhiều người đọc, phải có nhiều người sáng tác. Chúng tôi mong muốn có những sáng tác mới, áp dụng theo cách làm thơ Tân hình thức Việt, và ngoài việc sáng tác, xin các thân hữu bỏ ít nhiệt tâm vận động thêm người tham gia. Sáng tác xin gửi về email: baogiaytanhinhthuc@yahoo.com ~ tanhinhthuc@gmail.com ~ info@thotanhinhthucviet.vn

TUẦN THƠ 02: CHÙM THƠ NHIỀU NGƯỜI VIẾT

TIẾNG HÁT TỪ CỔ XƯA Chàng thất lạc tới ngôi nhà hoang phế những con đừơng dẫn lối xưa như cỏ dại và chàng đẩy cửa vào như cánh cửa đẩy chàng vào căn phòng lờ mờ tím than và chàng đọc trên bức vách những con chữ ngoằn ngòeo bay ra mùi ẩm mốc của thứ thời gian đặc lại và lõang tan trong lớp bụi bậm tự thuở nào còn văng vẳng tiếng cười đùa trong cơn huyên náo của tình yêu như tiếng reo ca của dục lạc tiếng nước chảy trong chiều hè và dòng sông nước mắt và nước mắt dòng sông …

Giữa các dòng

Between the Lines A poet-anthropologist in Israel looks to his...

TUẦN THƠ 07: Thơ Nguyễn Văn Vũ

Thơ Nguyễn Văn Vũ _________________   VÒNG HOA TRÊN MỘ đôi mắt buồn...

TUẦN THƠ 15: CON SÓI CÁI VÀ DẠ CỔ HOÀI LANG

Chúng ta đã có tiêu chuẩn đánh giá một bài thơ: cái mới trong ý tưởng và cái hay trong nhịp điệu; cùng cách làm thơ Tân hình thức Việt, và bây giờ là thời điểm của vận động sáng tác. Thơ Tân hình thức Việt tái định nghĩa, thơ là một hành trình hồi phục người đọc, so với điện ảnh và ca nhạc, đó là tham vọng chẳng có gì phải thất vọng, vì đó là thơ. Nhưng để hồi phục người đọc, phải hồi phục nhịp điệu thơ, và để có nhiều người đọc, phải có nhiều người sáng tác. Chúng tôi mong muốn có những sáng tác mới, áp dụng theo cách làm thơ Tân hình thức Việt, và ngoài việc sáng tác, xin các thân hữu bỏ ít nhiệt tâm vận động thêm người tham gia. Sáng tác xin gửi về email: baogiaytanhinhthuc@yahoo.com | info@thotanhinhthucviet.vn

Related Articles

The Personal & the Political | Book Review — The Illuminated: A Novel by Anindita Ghose

The book rages against the different ways of seeing men and women (Express photo) By Nawaid Anjum In his revolutionary book, Ways of Seeing (1972),...

Đất nước vào thu

Tản văn của Nguyễn Tự Lập Vậy là thêm một năm nữa - có lẽ năm thứ hai rồi phải không anh? Đất nước vào...

TUẦN THƠ 43: VÀ EM

Nếu thơ là phương tiện phát triển ngôn ngữ và văn học, đọc và viết, khơi dậy tưởng tượng, cảm xúc, khả năng ghi nhớ, cùng mối liên hệ giữa con người và thế giới

Khám phá thêm từ THO VIET

Đăng ký ngay để tiếp tục đọc và truy cập kho lưu trữ đầy đủ.

Tiếp tục đọc