TUẦN THƠ 3: CON SÓI CÁI VÀ DẠ CỔ HOÀI LANG

    Chúng ta đã có tiêu chuẩn đánh giá một bài thơ: cái mới trong ý tưởng và cái hay trong nhịp điệu; cùng cách làm thơ Tân hình thức Việt, và bây giờ là thời điểm của vận động sáng tác. Thơ Tân hình thức Việt tái định nghĩa, thơ là một hành trình hồi phục người đọc, so với điện ảnh và ca nhạc, đó là tham vọng chẳng có gì phải thất vọng, vì đó là thơ. Nhưng để hồi phục người đọc, phải hồi phục nhịp điệu thơ, và để có nhiều người đọc, phải có nhiều người sáng tác. Chúng tôi mong muốn có những sáng tác mới, áp dụng theo cách làm thơ Tân hình thức Việt, và ngoài việc sáng tác, xin các thân hữu bỏ ít nhiệt tâm vận động thêm người tham gia.

    THƠ MỖI TUẦN


    Sáng tác xin gửi về Diễn đàn hoặc email:
    baogiaytanhinhthuc@yahoo.com | info@tintho.net


    Hường Thanh
    VỆT NẮNG THƠ TÂN HÌNH THỨC

    Nắng đầu chiều mùa
    thu trên một trạm
    thu phí buồn vì
    nó cũ và cũ

    hơn nỗi buồn vốn
    dĩ khi nào bước
    chân vào sự tĩnh
    lặng mà không làm

    gì được còn ở
    trạm thu phí buồn
    vì mỏi mệt không
    thể bước vào sự

    tình lặng như bước
    vào nguyên sinh rừng
    Người đàn ông trạc
    năm mươi tuổi lái

    xe tải trờ tới
    sau một chiếc xe
    ô tô đang trả
    phí người đàn ông

    nhìn vệt nắng trắng
    nhỏ đằng kia và
    xa dần khi ông
    lái chiếc xe tải

    đi tới nhìn gương
    mặt nhân viên thu
    phí cô gái trẻ
    đeo khẩu trang che

    hết vệt nắng từ
    tĩnh lặng mà phơi
    bày cũ kỹ ra
    cũ hơn buồn xưa.


    Nguyễn Văn Vũ
    PHẢI CÓ CÁI GÌ ĐỂ MẤT

    có thể gió cũng bay
    thơ cũng bay tình yêu
    cũng bay nhưng không thể
    nói những lời ảo mỵ

    câu thơ  phải có thật
    như ngọn gió nồm như
    ngọn gió tây nam như
    ngọn gió đông bắc dù

    mát lành dù khô hanh
    dù lạnh buốt thì câu
    thơ phải có thật tôi
    muốn tình yêu phải có

    thật để khi chết đi
    còn có cái gì để
    mất để khi thất vọng
    đừng nói như kẻ liều

    mình tôi không có cái
    gì để mất …


    Phạm Quyên Chi
    TẰNG HẮNG

    Tiếng tằng hắng đó không
    Phải của người bạn thân
    Tôi tằng hắng cho tôi
    Lúc tằng hắng ít ra

    Phải có dấu hiệu nhận
    Biết dẫu rằng quá khứ
    Không thể nào sống nguyên
    Vẹn hình hài đến giây

    Phút hiện tại nên chắc
    Chắn rằng không phải chắc
    Do trưa nóng nắng quá
    Mà hai lỗ tai nó

    Thính nên mới hiểu nhầm
    Như vậy thật đáng tiếc
    Đáng buồn làm sao đó
    Một ngày hai ngày rưỡi

    Ba ngày bốn ngày bảy
    Lăm à, mười lăm năm
    Xa cách rồi già rồi
    Mất trí nhớ rồi mà biểu

    Làm sao, vậy tiếng tằng
    Hắng đó của một đứa
    Nhỏ sao nhỏ sao biết
    Tằng hắng vào lúc con

    Người ta yếu mềm nhất
    Nhỏ sao biết rao rêu
    Nhiều lần như bất cần
    Trời đất mùa màng mất

    Mát vậy, thôi để thử
    Xem hai mươi năm nữa
    Lỗ tai có tràn tiếng
    Tằng hắng giống giả không?


    Vương Ngọc Minh
    ĐỌC LẠI “CON SÂU”, DƯƠNG NGHIỄM MẬU

    gửi lê minh chánh.

    mario vargas-
    llosa cốt ngăn tiếng
    lá cây hai bên đường
    đang đập rào rào át

    hai bên tai (tôi loay
    hoay hệt đà điểu cắm
    đầu vào đống chữ trong
    chính cái đầu mình!) hiện

    mario vargas-
    llosa đương cực loay
    hoay hòng giải quyết tiếng
    rào rào của lá cây

    hai bên đường làm sao
    để chúng thôi (đừng) át
    hai bên tai phần tôi
    loay hoay nhiều phần để

    không phải nhìn lũ nhện
    đang giăng tơ khắp bốn
    góc buồng/ buồng thơ!) bởi
    một ý nghĩ (tợ con

    sâu rọm!) đang mắc phải
    tơ nhện và hệt tay
    chuyên môn tháo gỡ ngòi
    nổ tôi dùng con mọt

    sách khiến cho nó bới
    bới đống chữ tung cả
    lên (!) trong khi mari-
    o vargas llosa

    muốn như thế lại phải
    loay hoay hơn nữa (với
    tôi) loay hoay nhiều phần
    là để khỏi phải lắng

    nghe cùng một lúc các
    giọng thơ giống nhau cất
    lên nghe đinh tai nhức
    óc lão già thân sơ

    thất sở lại phải đi
    cà khịa chữ và nói
    nói tuyền chuyện vô nghĩa
    (đầu cua tai nheo!) nghe

    ra “nhà ta đâu? sao
    ta ở chốn này? đời
    có gì vui chứ!” rốt
    cuộc tôi loay hoay chỉ

    cốt tâm thần mình khỏi
    tán loạn xáo trộn (!) em
    ơi tiếng người trên đời
    lúc nào cũng léo nhéo

    lùng bùng (cứ bình tâm!)
    hãy mặc tôi hệt tên
    lính già cuối cùng của
    chúa nguyễn để tôi nói

    “mario vargas llo-
    sa ai có thể bảo
    đảm thời gian trôi đi
    mọi thứ không thay đổi

    chứ (!) trong khi đơn giản
    bất kì đâu (trên đời
    này!) lá cây hễ gặp
    gió liền đập rào rào

    mà ta thì chả cách
    nào ngăn nổi đúng không!”

    * Mario Vargas Llosa: Tiểu thuyết gia người Peru.


    Chu Thụy Nguyên
    CON SÓI CÁI VÀ DẠ CỔ HOÀI LANG

    Giữa lúc những bài thơ tình tôi vẫn
    Trào dâng vẫn viết mà chưa dám trao
    Là lúc cuộc đời con sói cái rẽ
    Sang trang giấy mới trang giấy tuy chỉ

    Mới phác họa nguệch ngoạc đã thấy lấp
    Ló bóng hình nghệ sĩ chẳng biết từ
    Đâu bỗng lù lù xuất hiện một tay
    Nhạc sĩ guitar cải lương tay nhạc

    Sĩ mình hạc xương mai gầy như con
    Khô lẹp dẹp lép chẳng hiểu từ đâu
    Đêm đêm cứ lù lù vác đàn tới
    Ngồi dưới ngọn đèn cạnh phông tên nước

    Là y như rằng đã có con sói
    Cái quấn quýt bên thằng chả ừ mà
    Nói nào ngay nhen thằng cha nhạc sĩ
    Ròm này nó có những ngón đờn thật

    Điệu nghệ  búng ra nghe rạo rực lòng
    Người thì làm sao mà không làm xốn
    Xang trái tim con sói cái cho được
    Đêm đêm cứ  khoảng tầm này là thằng

    Cha nhạc sĩ cải lương ôm đàn tới
    Đã thấy  con sói cái lẽo đẽo theo
    Như hình với bóng thằng chả dạo sơ
    Đờn nhìn con sói cái tình tứ rồi

    Vô sáu câu vọng cổ thiệt mùi tận
    Mạng  gã cất tiếng ca tình anh bán
    Chiếu trời ơi bản này ruột của Út
    Trà Ôn đó nghe nhưng giọng cha này

    Ngẫm ra cũng đâu thua Út Trà Ôn
    Bao nhiêu cứ mỗi lần thằng chả xuống
    Xề là con sói cái nhảy cẫng lên
    Vỗ tay cười sướng rơn cho đến

    Một đêm nọ chả quyết định thử giọng
    Con nhỏ để luyện cho nó hát thằng
    Chả khen con nhỏ nó có giọng hát
    Vang như chuông giọng này mà luyện ca

    Dạ Cổ Hoài Lang thì chả mấy chốc
    Sẽ đuổi kịp  những tài danh như Thanh
    Nga, Lệ Thủy chứ chẳng chơi nghĩ vậy
    Thằng chả bắt đầu đêm đêm luyện cho

    Con sói cái quen hơi bằng những bài
    Bản nhỏ như nam xuân nam ai lưu
    Thủy hành vân chờ tới khi con sói
    Cái đã hát nhuyễn luyến láy đã đậm

    Sâu thằng chả bắt đầu chuyển qua luyện
    Cho con nhỏ hát sáu câu vọng cổ
    Mùi ôi ta nói giọng con nhỏ nó
    Ca vọng cổ nghe mùi rệu ôi ta

    Nói nó xuống xề nghe sao mà ngọt
    Như mía lụi vậy trời nói thiệt tình
    Nhe con này mà được tập tành tới
    Bến nó dám làm tới đào chánh gánh

    Hát cải Lương lắm chứ chẳng chơi đâu
    Chẳng bao lâu nó cũng thành trăng thành
    Sao gì đó chứ chẳng chơi đâu sáu
    Tháng sau thấy giọng con nhỏ ca đã

    Quá mùi chữ rớt đúng nhịp thằng cha
    Nhạc sĩ bắt đầu cho con nhỏ đi
    Theo chả hát đám cưới đám ma đám
    Cưới nó hát cũng rôm rả thiên hạ

    Vỗ tay quá xá ôi họ lên tặng
    Bông nườm nượp lớp nào xin chữ ký
    Tặng bao lì xì còn đám ma thì
    Ôi thôi nó cứ xuống xề bài Võ

    Đông Sơ Bạch Thu Hà hay Lương Sơn
    Bá Chúc Anh Đài hoặc Tiếng Trống Mê
    Linh là ôi thôi thiên hạ vỗ tay
    Rần rần huýt  sáo rần rần bà con

    Xụt xịt mũi chậm mắt chùi lia lịa
    Ôi ai có ngờ chẳng mấy chốc tên
    Tuổi con sói cái được thiên hạ đồn
    Thổi rần rần ai có ngờ bỗng chốc

    Nó rửa cẳng trở  thành nữ nghệ sĩ
    Cải lương hát dạo đâu nè ừ còn
    Có điều đáng nói nữa là hình như
    Nó và thằng cha nhạc sĩ bắt đầu

    Bén hơi bén tình gì đó mà cứ
    Thấy xà nẹo xà nẹo tối ngày hổng
    Muốn rời nhau ra cũng năm đó khi
    Cuộc sống nó bắt đầu khá lên cũng

    Là lúc mẹ nó bịnh nặng qua đời
    Còn lại một mình nay với nghề đi
    Hát kiếm cũng khá nó quyết định dẹp
    Cặp thùng rỉ nước té re ngày nào

    Với cái đòn gánh quằn nặng chai vai
    Đời con sói cái bây giờ là lụa
    Là gấm vóc là chải chuốt ăn ngủ
    Là luyện thanh giữ giọng mới ngày nào

    Đây còn là cô gái gánh nước phông tên
    Ngõ hẹp mà nay đã là một nữ
    Nghệ sĩ cải lương …
    Giữa lúc những bài thơ tình tôi vẫn

    Trào dâng vẫn viết mà chưa dám trao
    Là lúc cuộc đời con sói cái rẽ
    Sang trang giấy mới trang giấy tuy chỉ
    Mới phác họa nguệch ngoạc đã thấy lấp

    Ló bóng hình nghệ sĩ chẳng biết từ
    Đâu bỗng lù lù xuất hiện một tay
    Nhạc sĩ guitar cải lương tay nhạc
    Sĩ mình hạc xương mai gầy như con

    Khô lẹp dẹp lép chẳng hiểu từ đâu
    Đêm đêm cứ lù lù vác đàn tới
    Ngồi dưới ngọn đèn cạnh phông tên nước
    Là y như rằng đã có con sói

    Cái quấn quýt bên thằng chả ừ mà
    Nói nào ngay nhen thằng cha nhạc sĩ
    Ròm này nó có những ngón đờn thật
    Điệu nghệ  búng ra nghe rạo rực lòng

    Người thì làm sao mà không làm xốn
    Xang trái tim con sói cái cho được
    Đêm đêm cứ  khoảng tầm này là thằng
    Cha nhạc sĩ cải lương ôm đàn tới

    Đã thấy  con sói cái lẽo đẽo theo
    Như hình với bóng thằng chả dạo sơ
    Đờn nhìn con sói cái tình tứ rồi
    Vô sáu câu vọng cổ thiệt mùi tận

    Mạng  gã cất tiếng ca tình anh bán
    Chiếu trời ơi bản này ruột của Út
    Trà Ôn đó nghe nhưng giọng cha này
    Ngẫm ra cũng đâu thua Út Trà Ôn

    Bao nhiêu cứ mỗi lần thằng chả xuống
    Xề là con sói cái nhảy cẫng lên
    Vỗ tay cười sướng rơn cho đến
    Một đêm nọ chả quyết định thử giọng

    Con nhỏ để luyện cho nó hát thằng
    Chả khen con nhỏ nó có giọng hát
    Vang như chuông giọng này mà luyện ca
    Dạ Cổ Hoài Lang thì chả mấy chốc

    Sẽ đuổi kịp  những tài danh như Thanh
    Nga, Lệ Thủy chứ chẳng chơi nghĩ vậy
    Thằng chả bắt đầu đêm đêm luyện cho
    Con sói cái quen hơi bằng những bài

    Bản nhỏ như nam xuân nam ai lưu
    Thủy hành vân chờ tới khi con sói
    Cái đã hát nhuyễn luyến láy đã đậm
    Sâu thằng chả bắt đầu chuyển qua luyện

    Cho con nhỏ hát sáu câu vọng cổ
    Mùi ôi ta nói giọng con nhỏ nó
    Ca vọng cổ nghe mùi rệu ôi ta
    Nói nó xuống xề nghe sao mà ngọt

    Như mía lụi vậy trời nói thiệt tình
    Nhe con này mà được tập tành tới
    Bến nó dám làm tới đào chánh gánh
    Hát cải Lương lắm chứ chẳng chơi đâu

    Chẳng bao lâu nó cũng thành trăng thành
    Sao gì đó chứ chẳng chơi đâu sáu
    Tháng sau thấy giọng con nhỏ ca đã
    Quá mùi chữ rớt đúng nhịp thằng cha

    Nhạc sĩ bắt đầu cho con nhỏ đi
    Theo chả hát đám cưới đám ma đám
    Cưới nó hát cũng rôm rả thiên hạ
    Vỗ tay quá xá ôi họ lên tặng

    Bông nườm nượp lớp nào xin chữ ký
    Tặng bao lì xì còn đám ma thì
    Ôi thôi nó cứ xuống xề bài Võ
    Đông Sơ Bạch Thu Hà hay Lương Sơn

    Bá Chúc Anh Đài hoặc Tiếng Trống Mê
    Linh là ôi thôi thiên hạ vỗ tay
    Rần rần huýt  sáo rần rần bà con
    Xụt xịt mũi chậm mắt chùi lia lịa

    Ôi ai có ngờ chẳng mấy chốc tên
    Tuổi con sói cái được thiên hạ đồn
    Thổi rần rần ai có ngờ bỗng chốc
    Nó rửa cẳng trở  thành nữ nghệ sĩ

    Cải lương hát dạo đâu nè ừ còn
    Có điều đáng nói nữa là hình như
    Nó và thằng cha nhạc sĩ bắt đầu
    Bén hơi bén tình gì đó mà cứ

    Thấy xà nẹo xà nẹo tối ngày hổng
    Muốn rời nhau ra cũng năm đó khi
    Cuộc sống nó bắt đầu khá lên cũng
    Là lúc mẹ nó bịnh nặng qua đời

    Còn lại một mình nay với nghề đi
    Hát kiếm cũng khá nó quyết định dẹp
    Cặp thùng rỉ nước té re ngày nào
    Với cái đòn gánh quằn nặng chai vai

    Đời con sói cái bây giờ là lụa
    Là gấm vóc là chải chuốt ăn ngủ
    Là luyện thanh giữ giọng mới ngày nào

    Đây còn là cô gái gánh nước phông tên
    Ngõ hẹp mà nay đã là một nữ
    Nghệ sĩ cải lương …


    Tranh bài: Joan Miró (1893-1983). The painting Poem.

    Leave a Reply

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img

    Up Next

    Discover

    Other Articles