TUẦN THƠ 4: CON BÀI

    Chúng ta đã có tiêu chuẩn đánh giá một bài thơ: cái mới trong ý tưởng và cái hay trong nhịp điệu; cùng cách làm thơ Tân hình thức Việt, và bây giờ là thời điểm của vận động sáng tác. Thơ Tân hình thức Việt tái định nghĩa, thơ là một hành trình hồi phục người đọc, so với điện ảnh và ca nhạc, đó là tham vọng chẳng có gì phải thất vọng, vì đó là thơ. Nhưng để hồi phục người đọc, phải hồi phục nhịp điệu thơ, và để có nhiều người đọc, phải có nhiều người sáng tác. Chúng tôi mong muốn có những sáng tác mới, áp dụng theo cách làm thơ Tân hình thức Việt, và ngoài việc sáng tác, xin các thân hữu bỏ ít nhiệt tâm vận động thêm người tham gia.

    THƠ MỖI TUẦN


    Sáng tác xin gửi về Diễn đàn hoặc email:
    baogiaytanhinhthuc@yahoo.com | info@tintho.net


    Hồ Đăng Thanh Ngọc
    CON BÀI

    Những con bài đang làm tình trong túi/
    Chúng cũng như chúng ta – bên trong có
    một tỷ người khác nhau với một tỷ
    cách tính toán khác nhau để sinh tồn/

    Chúng ta làm tình với nhau khi thì
    là kẻ thiện khi như một kẻ ác
    khi trung thực khi dối trá khi hiền
    hòa khi đểu giả khi phóng khoáng khi

    ganh tỵ/ Hàng tỷ linh hồn trong túi
    chúng ta đang chơi bài/ chia nhau những
    con bài dù những con bài đang làm
    tình/ những con bài giấu diếm những con

    bài lật ngửa/ Chúng ta vừa chơi vừa
    nhún vai vừa lắc đầu vừa gật đầu
    vừa quyết đoán vừa nghi hoặc/ Vũ trụ
    này có lẽ không cấu thành từ hạt

    mà từ những con bài những con bài
    có những trường hấp dẫn vô biên về
    quyền lực về đồng tiền về huyênh hoang
    thắng cuộc về bất mãn thua cuộc…/ Trong

    thế giới ba chiều chúng ta cảm nhận
    điều đó nhưng nếu chúng ta có mười
    chiều chúng ta sẽ thấy cái dốc ngược
    của chúng ta hiện lên ở chiều thứ

    chín/ Có điều ít ai cầm được chìa
    khóa mở cửa ra chiều thứ tư nên
    không phải ai cũng thấy mình đã dốc
    ngược thế nào… sau cái chết.


    Nguyễn Văn Vũ
    ĐỪNG BAO GIỜ TỚI

    cứ đi đi đừng bao
    giờ tới hạnh phúc là
    đang trôi đang sống khi
    dừng lại nhặt một viên

    sỏi ném xuống hồ là
    lúc có một kỷ niệm
    đẹp vừa bay lên (mặt
    nước hồ run rẩy vì

    yêu) khi con chim én
    bay qua và biến mất
    khỏi con mắt dỗi hờn
    của mùa xuân năm cũ

    là lúc vẫn còn yêu
    còn nhớ tới người tình
    bên kia đời cứ như
    thế và không dừng lại

    cứ bay đi cứ đi
    đi và yêu như thể
    đã đi thì đừng bao
    giờ dừng lại cứ bay

    đi cứ đi đi và
    đã đi đã yêu thì
    đừng bao giờ tới …


    Hường Thanh
    MỚ TÓC THIÊN THẦN

    viết cho Lazier

    Như có kẻ nào trốn trong
    gian sách cả ngày anh ta
    trốn để trở thành kẻ tò
    mò không phải tò mò đến

    những gian sách không đọc trong
    nơi cư trú mông lung đến
    nỗi chẳng biết đấy là đâu
    chẳng rõ tên các sách tên

    gì cả ngày anh ấy trốn
    như có kẻ tò mò đến
    những hành lang tối hút các
    bí ẩn trở thành sự mất

    kiểm soát trầm trọng anh ta
    chẳng dặn được mình nên ngồi
    xuống chỗ nào nhưng anh ấy
    vẫn trốn bằng việc di chuyển

    qua gian sách bởi chỉ để
    cô gái có mớ tóc thiên
    thần không nhìn thấy sự tò
    mò trở thành một sự thật.


    Đài Sử
    CÓ VÀ KHÔNG

    giọng nói được giữ lại
    trong cái computer của hắn
    dáng đi nụ cười được
    giữ lại trong đó chỉ
    không có tiếng khóc không
    có nụ hôn mặn nước
    mắt không có hờn dỗi
    nặng lời tại sao hắn
    không có để giữ lại
    xấu và đẹp lúc này
    không quan trọng cái còn
    được giữ lại và cái
    không có để giữ lại
    khuôn mặt thật hốc hác
    cặp mắt vô hồn những
    âm thanh trước mặt quyện
    về tận nơi nào “nếu
    ngày mai em chết thì
    trái đất này vẫn vậy
    và anh cũng nên như
    thế” câu nói chạm vào
    tai hắn ở thì quá
    khứ và ngay lúc này
    và giọt nước mắt quá
    khứ lại rơi xuống đúng
    vào lúc này.


    Thiền Đăng
    TRỪ TÔI RA

    Trong khi thắc mắc, thực tại là gì?

    Trừ tôi ra đời là
    Âm tôi dù còn ly

    Cà phê dù còn nửa
    Điếu thuốc vẫn đang cháy …

    Trên cái gạt tàn … (ở
    Trên một cái bàn) tôi

    Biết nếu trừ tôi ra
    Đời là âm tôi và

    Đời không còn gì nữa
    Cả không còn cái bàn

    Không còn cái gạt tàn
    Không thuốc lá cà phê

    Không gì nữa (trừ tôi
    Ra không ai biết điều

    Này tôi chắc vậy) à
    Thế thì khoan hẵng trừ

    Tôi ra nhé.

    11.09.07


    Nguyễn Phan Thịnh
    KẺ LẠ

    anh ngây thơ và anh sống như
    thằng khờ đung đưa chân trên cầu

    gục đầu nhìn dòng sông trôi và
    ngẩng đầu nhìn làn mây trôi và

    người thấy anh lơ mơ nghe gió
    u u trong tai u u u

    trong đầu u u u đêm ngày
    ray rứt u u liên miên hòai

    anh lù mù ngồi anh lờ mờ
    bay và anh lơ ngơ khóc thầm

    trước mọi nỗi đau thương tăm tối
    co cóng bi thảm biết bao đời

    tất cả điên rồ tất cả điêu
    linh tất cả bốc mùi anh bay

    dưới những vì sao và anh bay
    một mình nát lòng không ai hay

    anh ngồi đung đưa chân không trên
    cầu người hằng ngược xuôi tất bật

    ngày ngày là bầy ong thợ trong
    một tổ ong nhân tạo cam đời

    anh bay theo mây trôi theo sông
    trôi ra biển trời một mình và

    anh đau đớn không ai chia sẻ
    một tình yêu cùng một niềm tin

    anh cô đơn lặng im bay qua
    nỗi chết trừu tượng và siêu hình

    khờ khạo hay khật khùng mãi như
    tên lạ mặt ở chính quê mình

    làm sao anh có thể sống dửng
    dưng giữa đời với người vô nghĩa

    vô tình đến cây cũng mọc ngược
    và sâu bọ cũng hóa thần linh.


    Tranh bài:Farmhouse with Wash on the Line”, 1897
    Mondrian and Colour, Turner Contemporary, May 24 – September 21, 2014. https://www.artsy.net/article/matthew-how-mondrian-went-abstract

    Leave a Reply

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img

    Up Next

    Discover

    Other Articles