TUẦN THƠ 6: CHÙM THƠ NHIỀU NGƯỜI VIẾT

    Hoàng Huy Hùng
    MƠ MỘNG

    Tôi cần một giấc ngủ ngắn
    để tìm lại giấc mơ dang

    dở những giấc mơ truyền kỳ
    nhiều tập những giấc mơ đủ

    kéo dài đời tôi thành những
    khu khai thác mỏ thành những

    xâu chuỗi chuyện kể rất mơ
    hồ mơ hồ rất vụn vặt

    vụn vặt là tôi cần tĩnh
    tâm nạp thêm năng lượng bằng

    một giấc ngủ ngắn để nhìn
    ra được một bầu trời mới

    trong trẻo cao vời có tôi
    đang tắm táp qua một đại

    dương và tôi cần làm mới
    bằng một giấc ngủ ngắn một

    cái chợp mắt mơ màng khoan
    khoái mơ màng để có một

    giấc mộng đẹp giấc mộng đẹp.

     

    Hòang Huy Hùng
    KÝ ỨC QUE DIÊM

    Đời chúng sinh ra để đốt, đốt
    để cháy, cháy để nuôi dưỡng những
    ký ức bình yên xưa cũ những
    bình yên linh thiêng trong ngăn kéo

    cái bàn trong căn phòng yên tĩnh
    trong ngôi nhà yên tĩnh một nơi
    bình yên cổ kính xưa cũ nâng
    niu đời chúng sinh ra để đốt,

    đốt để cháy, cháy chúng là những
    que diêm trong hơi ấm của hộp
    diêm cháy, cháy lên những ngọn lửa
    nhỏ nhoi ấm cúng mang đến niềm

    hy vọng, hy vọng linh thiêng từ
    những que diêm trong hộp diêm xưa
    cũ chúng là chứng nhân của những
    thời khắc tìm lại bình yên.

     

    Hồ Đăng Thanh Ngọc
    MƯA VÔ SỰ

    tiễn anh HTQ

    Anh hãy ngồi lại đây một chút
    để uống ly cà phê sáng và
    hút với nhau một điếu thuốc con
    ngựa hôm qua anh ghé lấy tờ

    tạp chí và sau đó anh đi mãi
    đã không kịp đến thăm anh ở
    khoa tai mũi họng hay khoa ung
    thư bởi anh đi quá nhanh như

    một chiếc lá rụng chỉ rơi một
    lần tôi cầm trên tay chiếc lá
    và đi thắp một nén nhang thắp
    một lần rồi sẽ mãi mãi bởi

    chiếc lá chỉ rụng có một lần
    rồi thôi để lại nụ cười hơi
    sương hiền như lá hiền như trái
    tim anh đôn hậu giữa mọi người

    anh ngồi lại một chút rồi đi anh
    nhé mùa mưa Huế đang bắt đầu
    với những sợi mưa đan kết hoài
    niệm với những con đường hun hút
    mưa … mưa …

    Vô sự mưa…

     

    Hường Thanh
    GẶP

    Tôi đã mời anh đến
    gặp tôi ở quận ba
    tôi hẹn gặp anh như
    hẹn gặp người bán vé
    số tôi gặp anh cuối
    buổi trưa một buổi trưa
    tôi chưa ngủ sau bữa
    ăn ngoài đường dưới trời
    Sài Gòn chúng ta gặp
    nhau và ngồi nói tiếng
    nói trong lòng tôi nhìn
    anh khuôn mặt anh già
    dặn với thân thể gầy
    gò nhưng có một nụ
    cười với cái nướu rộng
    anh nói những điều trong
    lòng trong con tim chứ
    không nói trong não bộ
    để khiến tôi bối rối
    tôi nói tôi muốn đăng
    thơ sau ba tháng im
    lìm giờ gặp anh như
    tôi được yên lòng một
    chút để khi tôi bắt
    đầu ra khỏi cuộc nói
    chuyện anh đã bắt tay
    tôi và tôi đi.

    19.9.2013 – Sài Gòn

     

    Khánh Hà
    ĐIỆU NHẠC NĂM GIỜ

    Đêm thức trắng nghe tuyết tan nhỏ
    giọt tong tong từ mái xuống thềm
    nhớ những đêm nằm ở Sài gòn
    nghe mưa nhỏ tong tong từ máng

    xối căn nhà thuê trong con ngõ
    hẹp vách ván mái tôn ngày nóng
    hừng hực đêm có thể trèo lên
    mái nằm ngắm sao trời cửa sổ

    lúc nào cũng mở lồng lộng gió
    mới năm giờ sáng có người dậy
    đi lễ tiếng guốc lộc cộc tiếng
    chuông beng beng điệu nhạc lúc năm

    giờ bây giờ ba chục năm sau
    Sài gòn có còn con ngõ hẹp
    còn căn nhà vách ván mái tôn
    còn tiếng mưa nhỏ tong tong tiếng

    guốc lộc cộc tiếng chuông beng beng
    điệu nhạc lúc năm giờ có còn
    ai nghe thấy ai nghe thấy ai.

     

    Lê Hưng Tiến
    BỨC TRANH ẢO

    vẽ em lên đỉnh núi thì
    em bờ cõi hư hư thực thực … thốc
    vào ngọn nắng vô tình lảnh
    cảnh thì con nước cũng dáo dác li

    ti … vẽ em đồng điệu trên
    sóng mắt thì dốc ngược hồn anh từ
    phía chân trời khi định mệnh
    là viền ruộng xa xa thẳm thẳm… nơi

    dong dỏng bóng dáng nền mây,
    lại vẽ em tóc mai lưng trời môi
    hồng khe khe khẽ khẽ màu
    nước, và ngực căng tròn chái núi thì

    cảm anh lầm lụi hoài trong
    sâu thẳm hồn em, có lẽ vì nét
    mày chao nghiêng giữa miền thu
    nên định mệnh em sương khói lòng anh …

     

    Lê Hưng Tiến
    SẦU LÊN KHƠI

    Con ve ve ve ve vãn
    vãn tiếng mi cong gùi lòng đất gùi
    giấc hoang cất lên cánh hồng
    đòng đong đòng đong nghe hơi thở nặng

    nợ phù sa như con tu
    hú tu hú gọi í a í a
    vào mùa nhấc lên mảng chữ
    không thời gian của trái tim bạc màu

    và trĩu nặng nỗi đau có
    thể bài thơ hỏi chưa chấm nên cuộc
    đời lẫm chẫm cái có có
    không không và có thể là mùa mùa

    lưng gánh nên ve ve gọi
    bầy bay và tu hú gọi mảy may
    về khi chủ ngữ khơi lên
    sầu thì cửa trong lòng mất khoảnh khắc …

     

    Khế Iêm
    MẸ KHỔ

    Mẹ già đã gìa ngồi
    còng lưng bên gánh hàng
    rong nơi góc phố bụi
    mờ những bước chân qua
    mẹ chờ gì và mẹ
    chờ ai không mẹ không
    chờ gì và mẹ không
    chờ ai ngòai nỗi buồn
    canh cánh từ thuở khai
    sinh mẹ còn gì và
    mẹ còn ai không mẹ
    không còn gì mẹ không
    còn ai ngòai lũ con
    đứa lang bạt kỳ hồ
    đầu đường xó chợ đứa
    vợ bỏ đi hoang lặn
    lội tìm trầm nơi rừng
    sâu núi thẳm một sớm
    tin về xảy chân đã
    thành thiên cổ không ai
    nuôi mẹ vậy mẹ nuôi
    ai mẹ nuôi lũ cháu
    còn thơ mồ côi mồ
    cút bữa đói bữa no
    trong vòng tay mẹ bà
    ơi bà ơi mẹ như
    chiếc lá đổi màu năm
    cùng tháng tận ngồi đây
    kẻ qua người lại không
    ai thấy mẹ mẹ không
    thấy ai rồi một hôm
    mẹ nghe lũ chim non
    quang quác đầu nhà kêu
    trong hoang sơ mẹ
    không kịp về cơn đau
    ập đến mang xác mẹ
    đi đi đâu về đâu
    bà ơi bà ơi ngày
    đi vào đêm mẹ không
    kịp về mẹ không kịp
    về mẹ ngồi bên đường
    mẹ ngồi chết khô bên
    gánh hàng rong người đi
    kẻ ở phố vẫn như
    xưa chỉ không còn cuộc
    đời mẹ khổ bà ơi
    bà ơi đi đâu về
    đi.

     

    Khế Iêm
    TIẾNG HÁT TỪ CỔ XƯA

    Chàng thất lạc tới ngôi nhà
    hoang phế những con đừơng dẫn lối xưa
    như cỏ dại và chàng đẩy
    cửa vào như cánh cửa đẩy chàng vào
    căn phòng lờ mờ tím than
    và chàng đọc trên bức vách những con
    chữ ngoằn ngòeo bay ra mùi
    ẩm mốc của thứ thời gian đặc lại
    và lõang tan trong lớp bụi
    bậm tự thuở nào còn văng vẳng tiếng
    cười đùa trong cơn huyên náo
    của tình yêu như tiếng reo ca của
    dục lạc tiếng nước chảy trong
    chiều hè và dòng sông nước mắt và
    nước mắt dòng sông … chàng vỗ
    trán trong khoảng khắc rất nhanh của trí
    nhớ cánh cửa sổ mở thoang
    thỏang mùi hương thiên lý chàng thất lạc
    chàng trong khỏanh khắc rất nhanh
    ngôi nhà chừng như đang lung lay trong
    gió những trang sách rã ra
    bình nước tan biến chiếc máy chữ gõ
    lọc cọc lọc cọc và cùng
    lúc có tiếng chân bước của rất nhiều
    người và chàng nhận ra những
    khuôn mặt của thời xa vắng lặng câm
    như đồ vật như những chiếc
    bóng đang bước vào ngưỡng cửa luân lạc
    và ngôi nhà tưởng như chỉ
    là ý niệm trong chốc lát nảy sinh
    nơi tâm trí chàng thực và
    giả lẫn lộn và chàng chợt nhớ nàng
    và không biết nàng có nhớ
    chăng chàng nhớ chàng đã đội cho nàng
    vòng gai và dắt nàng lách
    qua khung cửa hẹp ôi cái thuở ban
    đầu lưu luyến ấy nay đâu

    “– Có lẽ con thuyền chẳng kịp
    tới bến sông sớm mai – Chắc
    hẳn – Và trên núi cao bình
    minh – Chúng ta đã mất khá
    nhiều hơi sức – Có bao giờ
    và bao đời mỗi khoảng khắc
    trong trái tim thanh xuân tiếng
    đập của cô tịch – Thôi đừng
    nói nữa chúng ta đã chẳng
    còn nhiều thì giờ – Chúng ta
    còn rất nhiều thì giờ mà –
    Trong chiếc túi áo thủng những
    giấc mơ rơi đâu. – Đừng nhắc
    tới những cánh chim tha Hương
    – Ôi những cánh chim muôn phương.”

    Chàng dẫm lên cỏ khô lênh đênh như
    cánh chim điêu linh và trong
    nỗi khắc khoải chập chờn chuyến xe nhọc
    nhằn của quá khứ chàng thấy
    nàng đang trở về sau cuộc hành hương
    tưởng chừng như hôm qua nàng
    còn chải tóc và hong khô đôi môi
    trong gió ấm và không có
    gì đẹp hơn nụ hôn nàng trong đêm
    ngọt như mật ong cứ như
    thế chàng thức ngủ từng hồi nghe tiếng
    nói đang kể về những bi
    kịch dang dở và trong cõi chật hẹp
    của chiều ngày chàng thì thầm
    với vô vọng thấy lũ kiến đục khoét
    cơ thể những trái cây mang
    đầy độc tố những nụ hoa nhả ra
    mùi hương mê chàng không thấy
    nàng và chàng bước ra từ hầm lửa
    nhập thành kẻ lưu dân rách
    rưới chập choạng ở khoảng cùng trời cuối
    đất cứ như thế chàng quanh
    quất giữa những bờ tường còn nồng mùi
    vôi mới cùng đám cư dân
    nửa quê nửa tỉnh trôi nổi trong những
    ngôi nhà được góp nhặt bởi
    mảnh vụn của nền văn minh xa xưa
    khắc họa nỗi ray rứt … chàng
    đứng dậy xốc áo chàng đi tìm chàng
    chàng là ai chàng là ai …
    đừng tin điều gì về chàng hỡi những
    kẻ có mặt trên thế gian
    hãy gầy lại đốm lửa nghi hoặc nhưng

    Nàng vẫn tin mọi điều về
    chàng nàng đi tìm chàng chàng ra đi
    và chẳng trở về như chàng
    trở về rồi lại ra đi làm rộn
    trí nàng đến nỗi nàng cứ
    tưởng chàng chưa hề có mặt trên thế
    gian này vả chăng thế gian
    này là thế gian nào trong cơn bối
    rối nàng ngợ ngợ nàng là
    ai là ai giữa những cuộc đời khác
    và những cuộc tình khác nàng
    văng vẳng nghe tiếng thì thầm đã bao
    lần của chàng rằng chàng mong
    được sống trên một hòn đảo vô danh
    lánh xa những phiền toái nghe
    sóng vỗ kể về những số phần phiêu
    bạt để mỗi đêm nằm mơ
    thấy bầy sư tử bên bờ biển Phi
    Châu mặc cho cảnh đời man
    dã quyến rũ tâm hồn mình còn nàng
    nàng chỉ là người tình buồn
    mãi đứng bên lề của cuộc đời chàng

    Nàng xót xa chợt nhớ đến
    cha nàng đã bỏ nhà ra đi rất
    sớm theo tiếng gọi của tình
    yêu và mẹ nàng sau những năm tháng
    khốn khó đến cuối đời trong
    cái lầm lộn của tuổi già vẫn tin
    người chồng của mình mỗi đêm
    đều về rất khuya để nối lại mối
    tình dang dở (ôi nỗi đời
    ương dở) như điệp khúc thời gian rồi
    một hôm có lẽ chán nản
    với những câu chuyện cứ lập lại và
    có thể cha nàng đã về
    thật để rủ người bạn đời tham dự
    vào một chuyến đi không bao
    giờ trở lại bà đã đi một mình
    trong đêm vội vã không kịp
    trang điểm để đẹp như một hoàng hậu
    đến nỗi nơi căn phòng trong
    chiếc tủ còn chứa những loại nước hoa
    phấn sáp và những kiểu quần
    áo đã rất xưa thơm mùi long não
    và nàng nhìn mẹ nàng nằm
    tiều tụy và bất động nhìn những đồ
    vật đã được chuẩn bị rất
    lâu cho một giờ cuối cùng mà lòng
    nàng se lại ôi sắc đẹp
    mộng mị cũng chứa đầy mầm bội phản

    “– Thế còn câu chuyện mùa xuân
    – Quái – … Người ngồi bên sông kể
    về thời dựng nước những cánh
    chim bỏ ngàn – Những đứa con
    xuống biển – Cảnh phân ly đã
    có từ thời huyền thoại – Chẳng
    lẽ – Cuộc ra đi là mãi
    mãi như con nước xuôi – Mùa
    xuân năm ấy những đứa con
    cam đảm vượt qua đầm lầy
    sông bãi tìm đường ra biển
    hiện thực lời nguyền đã nằm
    trong sách sử – Hà … Hà … – Mùa
    xuân năm ấy có nguyệt thực
    và đêm tối kéo dài bất
    tận … – Những giấc mơ vỡ tan
    và chia lìa … – Nhưng – Biển cả
    đã gột rửa quá khứ – Và
    hỡi những cánh chim phiêu lưu
    cứ bay đi, bay mãi… “

    Nàng ngã bịnh một căn bịnh
    kỳ lạ nàng giả vờ sống như giả
    vờ chết và trong tình trạng
    nhập nhằng của tâm trí nàng không còn
    nhận ra nổi con đường nàng
    đang đi ngôi nhà nơi nàng ở và
    chỉ trong đêm tối nàng mới
    nhận ra được nhan sắc mình cứ như
    thế hàng thế kỷ qua nàng
    lang thang trong ngôi nhà rộng thênh ngạc
    nhiên về sự vắng vẻ và
    dịu mát nàng chập chờn ăn uống chập
    chờn tắm rửa và hát ngợi
    ca về những mối tình của cả ngàn
    năm trước nàng nghĩ đến chàng
    đằm thắm hơn nhưng là chàng của nhiều
    hình dạng những cánh tay dài
    ngoằng những bàn chân to bè và cho
    chàng những khuôn mặt đủ kiểu
    của phường tuồng chàng là tập hợp của
    mọi giai cấp ở từng thời
    kỳ cứ như thế trò chơi kéo dài
    vô tận đã làm nàng quên
    mất một chàng có thật chẳng còn nhớ
    đến tên chàng và bóng dáng
    chàng phai dần đã làm lành nỗi thương
    nhớ nhưng lại làm nàng sa
    vào tình trạng lẫn lộn những chiếc mặt
    nạ chồng chất trong ký ức
    nàng chẳng khắc họa đường nét rõ rệt
    nào ngoài sự buồn cười rồi
    nàng tâm sự và đùa bỡn với những
    hình nộm ăn sâu vào thế
    giới giả trang đánh mất cá tính xáo
    trộn nếp sinh hoạt và không
    biết mình là ai nàng quên cả chính
    nàng ôi câu chuyện của chàng

    “Và nàng còn dài nhưng người
    kể không kể tiếp vì đến
    đây câu chuyện chưa có thêm
    tình tiết mới bởi cuộc đời
    của chàng và nàng tự nó
    đang diễn biến và kết cấu
    để hòan tất câu chuyện và
    mỗi câu chuyện hòan tất hoàn
    tất khi đã cuối đời và
    không ai có thể kể câu
    chuyện không phải của mình ngòai
    nhân vật đang kể và câu
    chuyện không phải của mình nếu
    kể đúng ra chỉ chứa nửa
    phần sự thật nhằm giải trí
    trong phút giây và câu chuyện
    nhằm giải trí trong phút
    giây thì có gì đáng kể
    và như thế người kể còn phải
    đợi chờ và đợi chờ không
    biết đến bao giờ đợi chờ
    và đợi chờ chàng và nàng
    tiếp tục kể câu chuyện đời
    mình và người kể sẽ thuật
    lại và người đọc cứ đọc
    lại những gì đã đọc trong
    lúc đợi chờ … đợi chờ
    gì và đợi chờ ai.”

    Tranh: Patrick Kramer

    Leave a Reply

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img

    Up Next

    Discover

    Other Articles