Nếu nỗi buồn có thật
Tôi muốn đến tận cùng
Nơi đáy mắt thương đau
Thế nào là cùng khổ
Để thành kỷ lục gia
…Một thực tế là nó
không thể cất dấu
vào đâu được, một
ngăn kéo hay học
tủ kính vỡ làm đôi
càng không thể dấu nó
theo thời khắc lúc này
lúc khác chỉ để buồn
hà hơi vào điếu thuốc
rồi thôi lại vui với
sự đời rối tinh rối
nùi một đống bòng bong
không thể nào không tài
nào giả dối với nó
đôi khi còn có thể
nói mình đẹp trước gương
nhưng chẳng chạy trốn vào
đâu được để nỗi buồn
không đeo bám như đã
từng nói chỉ có thể
quên đi thôi quên đi
thôi… biết làm sao bây
giờ? Thật ra không có
gì bây giờ một nỗi
Nên buồn buồn hơn nhé!
![](https://i0.wp.com/www.thotanhinhthucviet.vn/wp-content/uploads/2024/02/434732638_808235301349688_7804441803267047938_n.jpg?resize=654%2C598&ssl=1)
Tôi mở trang thánh kinh và làm dấu thánh giá
Bây giờ sự im lặng mở ra trong niềm thông cảm
Trang giấy đầu tiên được viết lên bằng âm thanh cỏ lá
Bằng tiếng khóc dỗi hờn của giống dân du mục
Khi ngang qua sa mạc
Bổng nhìn dưới chân dấu cát sâu khắc khổ
Ý thức làm người đốt lên những lần kiêu hãnh
Các bộ lạc phân chia và cuộc chiến bắt đầu
Tôi không còn nhìn những bông hoa mới nở
Ánh sáng tưởng tuợng được thắp lên trong lần cầu nguyện
Khi tiếng khóc đầu tiên còn nguyên trinh sự sống
Cho tôi tình thương bao la của sông của biển
Cho tôi ý tưởng phiêu lưu của gió rừng
Và nhiều khắc khoải của lũng thấp đồi cao
Cho tôi run run hơi thở
Trong nhiều lần dừng chân
Tự hỏi về những ngày mưa cuối mùa
Kỷ niệm nói với tôi rất gần gủi
Con tàu lắc lư chở mối u sầu ở mỗi sân ga
Suốt chuyến hành trình
Thôi hãy dấn thân mình
Để dựng nên những tháng ngày còn lại
Khi bước chân đi bom đạn gần xa
Tôi âm thầm vuốt ve mảnh đất
Mười ngón tay làm mười con suối nhỏ
Mạch nước hiền hòa tưới mát những cành khô
Tôi âm thầm cúi xuống cúi xuống thật sâu
Nói với lòng đất
Sự chết nhẹ nhàng như một cuộc dong chơi
Nói với từng người con gái
Chúng ta chỉ còn vầng trán đôi môi
Kỷ niệm được ngủ yên trên đó
Xin người đừng tấu nhạc phong cầm
Để một mình tôi la hét với thinh không.
Phạm Quyên Chi
ĐIỀU GÌ ĐÓ TRONG TÌNH YÊU
Cách em yêu anh trong
lần chạm mặt em đi ngang
anh ngắm nhìn nhưng cách
của anh thật sự khiến mọi
thứ vàng hừng như nắng
cuối đông và em đã
biến mất ôi thật sự
có lần trong ý nghĩ
bên cánh cửa anh có
đang lắng nghe hoặc đợi
chờ một sự ấm áp
chăng rồi trái tim chúng
ta như trái tim chàng
Đan-kô xé toang em phải
bỏ chạy đi về phía
xa xa rồi vạn vật chuyển
động mọi lá thư mời gọi
em đọc và viết lên
tình yêu và em phơi khô
thành câu chuyện như chẳng
sắp đặt rồi anh tìm
thấy nhưnh anh không nói
nơi mặt hồ tĩnh lặng em
ném viên đá có chú
cá sắp toang vỡ đầu
vẫn cố ngoi lên với
nỗi giận dữ rằng tại
sao bằng cách nào đó
em đã phải lòng anh?
San Phi
Là nét thẳng hay đường cong
Ai cho con hỏi. bụi hồng. đã trôi
Ai cho con gọi Ba ơi
Ai lau mắt ướt đang rơi hàng hàng
Ánh chiều đã khuất. trăng non
Khi cây già cỗi tuổi mòn mỏi qua
Ba ơi! sao Ba vội xa?
Bỏ lại ký ức, con và thời gian
Đóa hương trầm bay. Giăng giăng
Ngàn ngàn biển lộ đã làn khói cay
Làm sao tâm con tịnh đây
Ba ơi! tay nhỏ lạc loài chênh chao
Nhắm mắt. Nhìn lên trời cao
Vầng dương tỏa sáng?
Đi vào trong mơ
Ba ơi! con vẫn còn thơ
Con gào con khóc để chờ yêu thương
Con thèm nghe tiếng bước chân
Thèm lời răn dạy bước đường chưa qua
Hôm qua, còn nắm tay Ba
Mà nay di ảnh đã nhòa khói hương
Hường Thanh
THẰNG CHÁU
gửi KI
Trong ý niệm của
bà lão nhận thấy
thằng cháu không viết
thư cho bà nghĩa
là bà sẽ cứ
viết thư cho nó
và bà cứ viết
thư tuần này qua
tuần khác tuần kia
thì hết tháng lá
thư tay gửi đi
chẳng có câu chuyện
được khứ hồi như
lúc bà lão qua
bên nhà kia để
hỏi lão chồng hay
nhậu nhẹt “lão ở
đâu” và cái lắc
đầu từ nhà này
quay sang nhà nọ
sang thằng cháu không
viết thơ tặng bà
Khi trong ý niệm
của bà lão việc
bà cứ từng hồi
viết thư cho thằng
cháu là bởi bà
đang rống lên dữ
dội nếu thằng cháu
vẫn chỉ đọc rồi
nó lại tung cửa
đi chơi đâu đó!
*
![](https://i0.wp.com/www.thotanhinhthucviet.vn/wp-content/uploads/2024/04/5F6653BC-25EC-491E-898F-45E32FFCE656.jpeg?resize=696%2C856&ssl=1)
Không. không còn tâm trí
Những mảng vôi vữa mù
Con mắt gầy khóc ngất
Con mắt khép hằng hà
Con rồi biết làm sao
Ba đi như cơn ngủ
Như lịm một vì sao
Nơi cõi buồn tư lự
Bàn tay nhỏ không còn
Nắm lấy bàn tay lớn
Sao hiểu được vuông tròn
Là vô vàn mất mát
Chẳng còn ai chăm chút
Thư pháp của trùng phùng
Làm sao con viết được
Một chữ buồn không trung
Làm sao làm sao biết
Những uốn nắn sinh từ
Những chắn che bảo bọc
Đã lụi tàn muôn thu
![](https://i0.wp.com/www.thotanhinhthucviet.vn/wp-content/uploads/2024/04/1E1A45BB-C78D-4B6B-A336-7CC682B6AEA0.jpeg?resize=696%2C657&ssl=1)
Nghìn trang kinh ủ lời mê
Chìm trong tiếng hạc, lạc về cõi hư
Vạch họa đồ, lục cổ thư
Tây đoài, Bắc khảm, mưa thu, hạ hường
Phông phênh áo hẹn hoang đường
Hoa thêu cỏ lạc
tha phương não nùng
Ra đi sương độ vừa bung
Ngàn năm
sương dậy ngập cùng lê thê
Trẩy qua từ độ sương mê
Sao Hôm nghẽn lối,
sao Khuê sương ngàn
Giẫm trên cổ độ trăng lan
Núi in Lạc Tướng hồn man dại rừng
Nỏ, tên thành đá hoa cương
Đao binh tiền kiếp vấn vương bụi hồng
Ra đi từ độ trăng không
Hồ cầm ai khảy tiếng đồng cung thương
Trống chiêng hóa đá vô thường
Dội hồn Lạc Tướng biên cương lỡ làng
Tìm về quan ải hỗn mang
Gặp chương hóa thạch mấy ngàn năm trôi
Thấy bên khiên giáp tả tơi
Trường thành hoang phế. Nàng ngồi khóc ta
Vương Ngọc Minh
MỐI QUAN HỆ GIỮA TÔI, VÀ NHÀ THƠ
Ngày hôm nay tôi
ngồi trong một không
gian có độ chùng
thấp sát đỉnh đầu
và ánh nắng chung
quanh khá yếu ớt
thời gian bấy giờ
giả như muốn đánh
giấc nghỉ ngơi thì
thực lí tưởng tôi
ngồi chỗ ánh nắng
sáng soi tỏ chỉ
nửa khuôn mặt cách
chỗ ngồi chừng vài
bước khoảnh đất bạc
nhô cao vừa đủ
một người nằm để
dành làm sinh phần
cũng rất lí tưỏng
tôi ngồi một hồi
cảm thấy không gian
càng lúc càng chùng
thấp không sao chịu
nổi nhưng chả cách
gì chạy thoát khỏi
tôi quyết định tách
đầu ra khỏi thân
mình (tứ chi vẫn
ở i chỗ cũ
xem, có vẻ tàn
nhẫn!) lúc tách đầu
ra khỏi thân mình
do tóc dài quá
chốc chốc tôi cứ
rùng mình ngó dáo
dác (tụi thương vay
đời nào, thường, cùng
lúc chúng có thể
rất nhốn nháo đồng
thời cũng có thể
rất ủ rũ, sẵn
sàng khóc mướn!) quan
sát thời gian trôi
nhanh trong cái không
gian càng lúc càng
chùng thấp cặp mắt
tôi trở nên cặp
mắt nhà nghề, nhìn
trời biết đám đám
mây trước mặt tiến
thoái lưỡng nan như
nào (!) cho đến khi
ánh nắng chung quanh
tắt hẳn đột nhiên
thân mình vụt đứng
dậy hai chân hổng
mặt đất nom hết
sức lơ lửng, đầu
chúc mũi xuống hít
hít mười ngón chân,
chừng hít đã thỏa
thuê giở hai tay
lên đậy hai mắt
tôi thấy mình vẫn
đang tiếp tục lăn
vòng theo cuộc lữ …
*
Nguyễn Văn Bút
CHIỀU THÁNG BA
Ô kìa! Hoàng hôn rớt
Trên tay tôi ngơ ngác
Cầm con diều đứt dây
Đầy màu sắc nhưng lạnh
Lẽo làm tôi ớn cả
Sống lưng mà không thể
Bỏ chạy đi ngay lúc
Này ngoài bờ sông nước
Róc rách không dễ chịu
Khi chiều tháng ba nằm
Im lìm như trái tim
Không còn biết nghĩ ngợi
Nhiều về chiều tháng ba
Năm trước lục lọi trong
Trí nhớ chẳng có gì
Ngoài việc tôi bỏ chạy
Và hoảng loạn trước trận
Cải vả đập cả con
Đường về nhà tôi lúc
Hoàng hôn nhuộm đỏ giấc
Mơ đến nóng rực chiều
Tháng ba làm cọng cỏ
Hoang dại bờ phờ trên
Đôi mắt thằng bé chưa
Từng hối hận về cuộc
đời đi đâu đó vào
chiều tháng ba không hẹn.
“Vầng Thơ Trên Đóa Quỳ Vàng”.
“To Everything There is a Season”
“Hương thơm mang lại những kỷ niệm, và nhiều kỷ niệm mang lại niềm vui hoài hương.” (Scents bring memories, and many memories bring nostalgic plea-sure).
“Thi ca xuất phát từ hạnh phúc cao nhất hoặc nỗi buồn sâu thẳm nhất”
(Poetry comes from the highest happiness or the deepest sorrow).
“Với tôi thơ không phải là một mục đích, mà là một niềm đam mê”.
(With me poetry has not been a purpose, but a passion).
Tương tự, thi hào Khalil Gibran nói: “Thơ là một sự thỏa mãn của niềm vui của nỗi đau và nỗi trăn trở, với một dấu gạch ngang nối kết của quyển từ điển.
(Poetry is a deal of joy and pain and wonder, with a dash of the dictionary).
“Người thu hút sự thích thú cao quý từ tình cảm của thơ là một nhà thơ thực sự, mặc dù ông chưa bao giờ viết một dòng trong suốt cuộc đời mình”.
(Celui qui attire les plaisirs des sentiments de la poésie est un vrai poète, mais il n’a jamais écrit une ligne dans toute sa vie).
“Không có một hạt nhỏ nào trong cuộc sống không chứa thơ trong đó”.
(Il n’y a pas une particule de vie qui ne porte pas de poésie en elle.)
“Hãy luôn luôn là một nhà thơ, ngay cả trong văn xuôi”.
(Soyez toujours un poète, même en prose) .
“Thiên nhiên là ngôi đền, hàng cột là hàng cây
Đôi lúc thốt ra những lời nói xa xôi
Rừng tượng trưng nhìn những người qua lại
Với ánh nhìn từng quen biết đã lâu
Như những tiếng vang dài nơi xa thẳm
Hoà vào nhau thuần nhất, thẳm, đen
Mênh mông tựa ánh sáng và màn đêm
Đều tương ứng các âm thanh và hương sắc..”
(Correspondances
La Nature est un temple où de vivants piliers
Laissent parfois sortir de confuses paroles
L’homme y passe à travers des forêts de symboles
Qui l’observent avec des regards familiers.
Comme de longs échos qui de loin se confondent
Dans une ténébreuse et profonde unité,
Vaste comme une nuit et comme la clarté,
Les parfums, les couleurs et les sons se répondent…)Hãy xét xem hai bài thơ tiêu biểu trong thi tập này:
“Vầng Thơ Trên Đóa Quỳ Vàng”
bàn phiếm conputer thành ra
vũ trường cho những bước chân lã
lướt tung tăng của những con chữ
những con chữ tinh khôi bước ra
từ nguồn mạch não của người làm
thơ và người làm thơ cảm nhận
hạnh phúc qua mười ngón tay ông
biến thành những đôi chân cho những
con chữ tung tăng như bước chân
chim tuổi học trò trên sân trường
những con chữ dancing đẹp mắt
trên vũ trường phiếm khiến con mouse
một mực hưởng ứng trên màn ảnh
trông dễ thương như bàn tay vẫy
của cô bé tuổi ô mai bàn
tay vẫy cô bé nhưng thừa quyền
năng điều khiển và ra lệnh cho
người làm thơ sung sướng vâng lời
làm theo những con chữ như những
chiếc xe tải đầy hình ảnh và
ý nghĩa ẩn dụ những con chữ
luôn biến hóa thành những con chuột
bạch mà người làm thơ dùng làm
thử nghiệm các thể loại thi ca
hay dòng thơ của mình những con
chữ thật mầu nhiệm ơi! thật mầu
nhiệm những con chữ vận mệnh
những con chữ thiêng liêng những con
chữ đích thực mang sứ mệnh cao
cả những con chữ quyết định mọi
việc sinh tồn cho dân tộc mình cho
chính mình một người làm thơ cho
mạch dẫn hay mạch nối hai con
tim tình yêu của anh và em
mỗi ngày qua ứng xử và giao
tiếp những con chữ biến hóa cho
vũ trụ nắng mưa cho bầu trời
trong sáng cho không gian tối tăm
anh ước mơ những con chữ luôn
ngoan mỗi ngày nhảy nhót tung
tăng như những dancing trên vũ
trường bàn phím computer anh
để những con chữ nói lời yêu
em mỗi ngày để những con chữ
biến thành dòng máu tim anh đều
nhịp đập để những con chữ kết
đầy hoa trên cành cây thơ của
người làm thơ hay ai ai đó
đã dùng những con chữ thường ngày
ơi.! những con chữ mầu nhiệm hỡi
em yêu… hỡi bạn bè khắp chốn..!!
ngón tay búp măng nõn nà của
em có cái móng cong cong dài
em thường vẽ lên đó một nụ
hồng màu tươi rói như màu máu
trái tim rất lãng mạn của tôi
ngón tay của em hàm chứa nguyêntrinh cuộc đời tôi như một nhiệm
mầu! cái ngón tay có cái túi
đựng hai chiếc chìa khóa dùng đề
mở hai cánh cửa thiên đàng và
địa ngục cái ngón tay trắng ngà
màu vàng sữa như một magic
ngón tay đã nhiều lần làm tôi
có những cảm giác như một thỏi
sắt rơi tũm xuống đáy biển hoặc
như một vật nhẹ bỗng bay vútthăng thiên cái ngón tay đã khảy
lên dây thần kinh tôi những thanh
âm tuyệt trần và cũng chính ngón
tay ấy đã mở nấp bầu lệ
tôi tuôn như suối nguồn thiên tạo
tôi sẽ tạc tượng ngón tay của
em bằng thạch cao có đeo lủng
lẳng hai chiếc chìa khóa nhưng tôi
không biết tụng niệm thần chú làm
sao để lồng vào đó cuộc đời
tôi như một linh hồn của ngón
tay được tạc tượng bằng thạch cao
ngón tay búp măng nõn nà của
em có cái móng cong cong dài
ngón tay đã vẽ nên bức tranh
lập thể như tranh Picasso
mà chỉ có tôi xem mới hiểu
và khóc với bức tranh ấy từ
ngón tay của em làm ra chính
ngón tay em ngón tay lịch sử ..!!