CHÙM THƠ NHIỀU NGƯỜI VIẾT
M Ộ T N G À Y Ở Đ À L Ạ T
Sự trở về đã lấy đi tất cả trái tim tôi.
Tôi đã không nghĩ
Vẫn còn điều gì đó đã được thực hiện
Một cơn gió hoàn hảo chạy dọc theo xương hẹp của tôi
Và sau đó không còn sợ con dốc đứng
Và những hành lang nhỏ giọt
Giữ bất cứ hình dạng mà tôi đã bỏ túi để ở lại
Sau đó lần đầu tiên
Tôi nhìn thấy những vũng nước từ từ bốc khói
Những bức tường xếp tầng và đổ nát
Mê cung của những lối đi
Và rồi tôi nghĩ
Về một trái đất xa xôi
Về một mặt trời mùa xuân
Và một cơn gió nhẹ
Và một cô gái trẻ
Và rồi tôi nhìn
Tần ngần đứng đó như một dấu hiệu
Ồ nó mỏng manh như không khí
Và rồi sương mù rơi xuống
Các tảng đá đổ xuống
Và mặt đất rung chuyển
Và sợi chỉ thì vẫn còn nguyên
Tôi lần theo sợi chỉ sáng ngời đó
Chạm vào những cây thánh giá bên tên cô ấy
Tôi gấp trang giấy lại khi tôi đứng dậy
Bên những cành hoa của cây kim ngân hoa.
CHA
Phạm Quyên Chi
người đàn ông đến trước cửa
báo tin rằng: mùa đông này
nhớ mặc ấm và cha các
cháu chưa trở về rồi như
lời nói ấy nghiêng về góc
tường có bao giờ đâu nhỉ
chúng tôi chưa bao giờ nghĩ
rằng cha có một ý định
hiện hữu nào đến việc cho
ai đó biết trước hay biết
thêm bất cứ điều gì và
thế là câu nói không lâu
lắm thời gian của người lạ
kia đủ để hình dung đã
có một thời cha không trở
về nhà liệu sức lực và
ý chí ẩn náu nơi xa
xa có mang cha tới sự
hoang đường khi thuở xưa có
một lần cha nói âm vang
đến bây giờ: rừng sâu thật
là nơi tăm tối những tia
nắng chiếu xuống cùng khó khăn
đi xuống và cha ơi con
đường để thoát khỏi sự âm
u chắc chắn phải tìm được
chút ánh sáng lờ mờ và
phải gặp được người quen và
cũng phải chắc chắn rằng họ
dũng cảm hơn là ngồi đó
rồi nghĩ ngợi rõ ràng cha
ơi một chút hèn nhát trên
một tiếng ào ào từ cơn
gió phía xa người bạn của
cha ông ấy đã đi trong
nỗi bất hạnh rõ hình dung
ấy trong đôi mắt trẻ thơ
em gái đã thầm nghĩ hãy
đi đến rừng núi một lần
nữa xuyên sâu vào dãy núi
đá: tin đi cha bị mắc
kẹt và xuyên qua từng kẽ
lá sẽ tìm thấy cha mình
bởi vì rừng cũng có chỗ
kết thúc, mọi cái trên đời
đều có chỗ kết thúc . . .
NGƯỜI BẠN
Khế Iêm
Tôi đi tìm câu chuyện
cho bài thơ sắp kể
một câu chuyện thật không
hư cấu không tưởng tượng
nhưng chỉ có tôi đứng
đây giữa ngã ba xe
cộ qua lại đám mây
xám trên bầu trời và
người đàn ông từ lề
bên này băng qua lề
đường bên kia vội vã
biến vào khu chung cư
im lìm không xảy ra
gì nữa và trong tôi
một người bạn vừa mất
hôm qua Vũ Huy Quang
anh đi đi thanh thản
con đường trước mặt thoáng
chốc vắng xe và tôi
nếu chỉ có tôi là
nhân vật và người kể
chuyện thì đúng rồi câu
chuyện chẳng có tình tiết
hay kết cấu gì đám
mây xám không nói gì
và tôi cũng mặc không
nói gì.
Chú thích: Bài thơ đơn giản chỉ là những hình ảnh: về một bóng ma (đám mây xám), về cái sống đi vào cái chết (người đàn ông), và về ký ức một người bạn (trong tôi).
‘‘CHÚNG TA MẤT HẾT
CHỈ CÒN NHAU…’’ *
Hà Nguyên Du
một đời chắt lưỡi chắt lưỡi cho
những cơn mưa, những cơn mưa rơi
trên đám lá môn, những cơn mưa
xoa trên đầu bầy vịt ; một đời
hít hà hít hà cho những hạt
muối, những hạt muối bỏ vào biển !!
Này lá môn này đầu vịt và
này là biển.., em hỏi anh những
sợi bạc oan khiên có còn tung
theo cơn lốc, em hỏi anh nạn
tật nguyền còn kéo lê trên đất
khách?? “ Đêm anh có nhớ trăng Sài –
20
gòn” xưa với bước dìu em qua
cầu Calmet, vết bấu giận dỗi chắc
còn in trên cánh tay anh? Khi
ấy biên thùy đạn bay anh có
còn vương mùi khói súng, một mùi
nung chí trai hăng xây tự do …
mùi bồ kết làm anh không nhìn
rõ những sợi tóc rối bời của
em ; nói đến những sợi tóc rối
bời của em khiến anh liên tưởng
đến “ hiệu ứng cánh bướm với học
thuyết Chaos ” dùng cho thơ tân hình
thức, thuyết hỗn mang rối bời nghĩ
như giao thời của một chín bảy
lăm. Ba anh khóc mướt khi anh
bị đưa vào hộp, thế là tình
nhân ngoảnh mặt trong thời buổi ngã
nghiệt mưa dầm sấm sét gầm rú
tê cứng cơn đau thấu xanh. Tội
nghiệp cho những ngôi sao và cánh
mai vừa chớm lại chịu nát ngấu
dưới hàng lớp dép dép lẫn sỏi
cuội ; con mèo ốm của em chết
đi vì chủ buồn thường vắng nhà
từ cơn xốc nổi. “ chúng ta mất
hết chỉ còn nhau ” Ôi! Vũ Hoàng
Chương nhà thơ nói như sấm. “ chúng ta mất hết chỉ còn nhau ”, tưởng
cỏ gấu mãi trong lòng đất như
ca dao nào quên trong tim người…
người, như anh nào quên tình đầu!!
Trích tập thơ Gene Đại Dương
Như những giấc mơ trống rỗng
Nằm trong lòng bàn tay và
Sự ngái ngủ quá nhiều điều
Chưa nói đã trôi đi nhiều
Hơn điều đã giữ lại không
âm vang hồi đáp hay giữ
Lại để giải bày hãy nghĩ
Về nhiều điều chưa nói đã
Là niềm vui như những giắc
Mơ trống rỗng nửa đêm về
Sáng để bắt đằu trở lại
Cơn đau không thể nào quên
Được đĩa bánh ngọt cheese cake
Rồi hãy nghĩ về những con
Chữ có khi là a b c
Hay i tờ rít loãng tan
Nhỏ nhẹ cưồng quay mục tiêu
Là khó biết được con đường
Đi sáng đã bắt đầu trở
Laị rồi hãy nghĩ về tương
Lai loại bánh ngọt napoleons
Lặng lẽ giao tới tận nhà
Trong cái chung cư có quán
Caphe ba tầng lầu bắt đầu.
CHIỀU NGHE TIẾNG ĐÀN TRANH
Hồ Đăng Thanh Ngọc
Chiều ngớ ngẩn đi qua hàng dâm
bụt chợt nghe tiếng đàn tranh vọng
ra từ cửa sổ ngôi nhà bên
đường vọng ra từ vòm lá xanh
vọng ra từ mái ngói vọng ra
từ không gian thấp thoáng bóng người
con gái vọng ra từ đôi bàn
tay mười sáu ngón bàn tay mười
sáu ngón đang múa trên mười sáu
sợi dây hay mười sáu sợi dây
đang biến thành dòng sông âm vang
dưới mười sáu ngón tay người con
gái cứ tưởng như mười sáu sợi
dây là mười sáu sợi tóc của
nàng mười sáu sợi dây đang rung
lên mười sáu sợi mưa bàn tay
nàng mười sáu ngón chẻ mười sáu
sợi dây đàn thành mười sáu sợi
chiều trong chiều ngớ ngẩn đưa bước
chân tôi thành mười sáu bước chân
phiêu diêu mười sáu sợi dây mười
sáu ngón tay đang quấn chặt như
bện chặt lại buổi chiều ngớ ngẩn
tôi đi qua hàng dâm bụt nhà nàng
VẾT SẸO
Trầm Phục Khắc
(Phác họa chân dung
đứa con của Mẹ Việt Nam)
Như dân tộc đến với
dân tộc đồng bào đến
với đồng bào vết sẹo
đến với ngón tay vàtrái tim đến với cuộc
đời đơn giản người đàn
bà nghe tiếng gọi của
người đàn ông ngoài thửaruộng cái gai cắm vào
gan mật làm sao để
gỡ như người đàn ông
nghe tiếng thở buổi chiềutiếng thở người đàn bà
buổi chiều vết sẹo buổi
chiều nghe buổi chiều trong
tiếng thở mình của mìnhcủa chúng mình tắt chưa
tắt của buổi chiều tắt
chưa tắt như ước mơ
của ai không của aicủa trái tim không ngoài
cuộc đời cho dân tộc
còn nhớ dân tộc đồng
bào còn nhớ đồng bàovà người đàn ông còn
nhớ vết sẹo trên thân
thể người đàn bà chưa
tắt buổi chiều chưa TẮT
Trích tập Gã tình nhân và Vở kịch không dành cho sân khấu