THƠ XUÂN THỦY

    "Thơ có lẽ không sinh ra để nhân xét định giá hay hay dở, thơ cốt chỉ là thơ là đủ, dẫu sao thơ là sự chia sẻ từ bên trong ra bên ngoài vì thế vai trò người đọc là không thể bỏ qua, cái thú của người đọc là câu chuyện được dẫn dắt bởi chính sự hiểu biết của người đọc và đồng cảm được với tác giả dù là mỗi cá nhân đang ở vị thế cung bậc nào đi nữa... con người vẫn ở bên cạnh con người... bởi lẽ thật làm chủ ngôn ngữ và cảm xúc, tình cảm của chúng ta không bị biến dạng theo bất cứ hình thức nào. Một tự do khác, tân hình thức không phải là tôn giáo vì người làm thơ không định danh được cho thể thơ này, nó không có hình thức nào mà biến đổi như 1 giọt nước của cảm xúc." Xuân Thủy

    THƠ XUÂN THỦY


    TẬN CÙNG

    Phận người y như những vần thơ
    cũ chứa những nỗi cũ đau đau
    mà đau tới tận cùng nếu như
    tôi là một người đang ở tận
    cùng mà mỗi người sinh ra cũng
    đều có ít nhất một cái tận
    cùng để rồi muốn thoát ra mà
    không thể nào thoát ra được như
    một nền thơ cũ cứ loay hoay
    không thể nào thoát ra như cái
    nghèo có làm người ta có đi
    ăn cướp không tận cùng cái đói
    người ta có đi xin ăn không
    nếu tôi cũng có cái tận cùng
    mà không ngôn từ nào nói ra
    cái tận cùng không ai hiểu một
    phận người y như những vần thơ
    cũ chứa những nỗi cũ đau đau
    mà đau tới tận cùng không hiểu
    tại sao con người ta sinh ra
    mà khổ đau đến thế còn tôi
    thoát thai mà vẫn khổ đau khổ
    đau không vì không thoát thai được
    mà vì thoát thai rồi không làm
    gì được trong một thế giới chưa
    ai thoát thai hay đã thoát thai
    như ai ai cũng đều có cái
    tận cùng của riêng mình


     MẤT CHÌA KHÓA

    chiếc chìa khóa
    số phận nó
    phải chia lìa
    như nàng … hay
    hay … nỗi nhớ
    có thể không
    thể nào … bất
    lực … hay vì
    tôi quên chiếc
    chìa khóa ví
    như quên nàng
    vì chiếc chìa
    khóa nên phải
    chia lìa còn
    lại chỉ là nỗi
    nhớ như mẩu
    giấy nháp có
    thể vứt hoặc
    cất đâu đó
    chiếc chìa khóa
    mất đâu có
    mở được cửa
    chỉ còn lại
    câu chuyện kể
    mất chìa khóa
    như nỗi nhớ
    mất nàng … như
    mẩu giấy nháp
    có thể vứt
    hoặc cất chứ
    biết làm gì…
    một câu chuyện …

    31/01/2015


     GIẤC MỘNG CON

    dọn cái bàn lấy
    cái giường đang nằm
    làm cái bàn làm
    việc cho những dự
    định lớn hơn cái
    bàn chật chật hẹp
    làm chật chật hẹp
    tay vì chuẩn bị
    rước thêm em i7 (*)
    7 triệu đồng nữa
    về cho những dự
    tính lớn hơn nhưng
    sợ lại bị trộm …

    26/01/2015
    (*) 15 – 25 triệu /máy tính mới


     BÀI THƠ CHÀO BUỔI SÁNG

    Buổi sáng em giận anh rồi
    Em biết không anh vừa ăn
    Sáng nghĩ đến em anh chào
    Em buổi sáng em không chào
    Lại lặng im thôi cứ tưởng
    Đêm rồi những cái ác bủa
    Vây trên đôi môi màu tím
    Đỏ như trái mọng trên cành
    Của em chúng không làm em
    Đau đấy chứ những đôi môi
    Chín đỏ mọng trên cành cao
    Cao cao mãi như ngôi sao
    Màu lửa như ngôi nhà anh
    Vừa mới cất xong ngày xưa
    Nhưng đã xưa xưa rồi đã
    Cũ cũ giờ tường vôi vữa
    Không thơm mùi mới áo em
    Bay tung trời lộng gió bên
    Hồ Gươm xanh rêu rêu đá
    Rêu rêu xanh cụ rùa già
    Đã mệt với loài người dị
    Dạng đôi chân ưỡn đôi vai
    thời gian già cỗi tình yêu
    Sói mòn trong nhau cái ác
    Bủa vây tình yêu cũ không
    Sao mới được không không cái
    Thiện ngày xưa đây mà nhưng
    Cái thiện bất lực bỏ đi
    Như anh bỏ em đi khác
    Nào cái ác bủa vây cái
    Thiện bỏ đi màu vôi vữa
    Cũ để xây ngôi nhà mới
    Khu vườn mới đôi môi mới
    Ngôi sao mới nhưng không
    Có em vì em hoài niệm
    Vì em vì em không bay
    Theo làn gió thổi …

    04/6/2015


    ÔI TRỜI ÔI

    trời lại làm mưa mưa
    đi đâu đây trong gió
    chiều lồng lộng một mình
    một mình … lặng nghe gió
    đi về tiếng chuông ngân
    ngân mõ cóc cóc chùa
    nghiêng nước đổ xe hơi
    đỗ lại một người đi
    đi cánh cò bay trên
    tháp rùa kêu gõ nắng
    bạc đầu keng keng kinh
    kinh nhang trầm thắp khói
    lan mờ mờ người mờ
    mờ âm thanh lặng tiếng
    mõ gõ đều đều đều
    người người người này người
    nọ người kia đi vào
    chùa … người ăn xin ở
    cổng xe hơi lăn bánh
    lăn bánh trong mưa trong
    gió bụi nhòa nhòa …

    04/6/2015


     ĐỨA TRẺ KHÔNG NHÀ

    Đứa trẻ không nhà đi tìm
    ngôi nhà không nhà làm
    sao tìm được ngôi nhà
    nơi nó cất tiếng hát
    về ngôi nhà không nhà
    làm sao trở về về
    đâu trong nỗi khát khao
    tan vỡ những ước mơ
    tan vỡ trở về về
    đâu trong mối tơ tình
    rối tinh của đời của
    người đang nhìn nó hát
    về ngôi nhà không nhà
    không ai trả lời không
    ai không ai người đang
    nhìn nó hát hát về
    ngôi nhà không nhà.

    29/4/2015


    NHỮNG ĐỨA TRẺ GIÀ BÉ

    Những đứa trẻ già và
    bé bé những con chữ
    bé bé trên văn bản
    trên tường những dòng thơ
    nguệch ngoạc xô lệch là
    dòng đời kiếp phận nổi
    trôi bao ngàn năm bao
    ngàn mây đợi chờ đất
    nước đứng đứng lên nào
    hỡi lời ca vang vang
    nào hát lên nghe hay
    hay nghe mùi mùi ai
    ai cũng hiểu những gì
    đã trôi qua trôi qua
    những khổ đau kiếp phận
    con con đeo mang gánh
    gồng từ sớm mai đến đêm
    khuya nằm nghe những lời
    ca như giọt nước mắt
    rơi giọt mồ hôi đổ
    rồi thiếp đi lúc nào
    lúc nào cũng thế như
    đã tự bao giờ bao
    đời vẫn thế ngày ngày
    trôi trên đôi vai trên
    kiếp người làm và làm
    những vì sao xa xăm
    không thấy không mơ một
    ngày sẽ đến đã và
    đã đến nhưng không phải
    ai cũng đã và đã
    đến khi kể lại ngày
    mai người lính từ vùng
    chiếm đóng trở về những
    dòng thơ nguệch ngoạc.

    20/4/2015


    NGÀY HÔM NAY

    thức dậy anh và em
    hay ai đó đánh thức
    theo nhịp tách cà phê
    ai uống những gánh gồng
    tờ mờ sáng gánh gồng
    trên đôi vai trĩu nặng
    người đàn bà lo cho
    lũ con nhốn nháo gánh
    gồng cả buổi chiều và
    tối gánh hủ tiếu đến
    tận ba giờ sáng bán
    cho đám công nhân tan
    ca đến ba giờ sáng
    dọn dẹp dọn dẹp đám
    người ăn đêm và hằng
    hà sa số những mảnh
    đời không ai kể trong
    bài thơ trong hơi thở
    lờ mờ nghe như vẫn
    đang thở than hôm qua
    đến hôm nay đến ngày
    mai không chán chiếc đồng
    hồ vô tri biến con
    người thành nô lệ ngày
    hôm nay là ngày hôm
    qua thức dậy là ngày
    hôm nay là ngày mai
    huyễn hoặc con người đến
    rồi đi đến lời nói
    cũng chẳng san sẻ được
    cho nhau rồi chết đi
    chết đi để lại những
    lời vô căn vô cớ …

    16/4/2015


     CÓ NHỮNG ƯỚC MUỐN BÌNH THƯỜNG

    Tôi không muốn đi làm
    nhưng đi làm để mẹ
    vui đôi khi đi chẳng
    giải quyết được gì thế
    rồi mong ở nhà về
    nhà đi con đường vòng
    xa nhưng vắng hơn có
    những ước muốn bình thường
    không nói ra cơn gió
    nhẹ thổi qua không ồn
    ào nhưng chợt buồn vì
    trên con đường xa hơn
    đó không còn em ở
    bên kia con sông chỉ
    còn ngôi nhà với kỷ
    niệm đã cũ rồi giờ
    em đi xa đi xa
    như con đường cứ kéo
    xa ra ngôi nhà tôi
    ở phía bên này sông
    rồi vòng lại mới tới
    con đường xa hơn không
    kẹt xe không khói bụi
    không ồn ào có cơn
    gió mong về nhà nhưng
    không nói ra không nói
    ra vì có nói ra
    cũng vậy thôi chỉ thấy
    con đường đầy gió buổi
    sáng trong lành và chiều
    về lại đầy những giấc
    mơ hạnh phúc thấy mẹ
    đang loay hoay lục đục
    làm gì đánh vài bản
    đàn nho nhỏ nhâm nhi
    ly cà phê lẩm bẩm
    ca còn tôi quanh tôi đầy
    những việc chưa làm xong
    loay hoay loay hoay mãi

    02/4/2015


     GẶP LẠI EM

    Gặp lại em trên con
    phố nhỏ lắm người qua
    người đi qua nhau tất
    nhiên đó không phải như
    những lần anh đã gặp
    em đến với nhau trong
    bình an trong dòng đời
    dòng người trôi hôm nay
    không biết có phải em
    không vì em đâu xấu
    thế đằng sau cái khẩu
    trang không quen không quen
    màu xam xám của thành
    phố những con đường anh
    đang qua đang nhìn ngắm
    tưởng như khi anh nghĩ
    đến em nên em mới
    hiện ra nhưng đôi bàn
    chân nhỏ nhắn ừ gần
    giống không đi tất đôi
    giày vải tự may như
    thường lệ đôi mắt anh
    vẫn vậy vẫn khẽ nhìn
    như em vẫn khẽ nhìn
    có thể đã nhận ra
    anh và đang nói về
    anh như anh nhận ra
    em nhưng vờ không nhận
    ra không ai biết anh
    đang buồn bực nhiều khi
    giận em nhiều khi vui
    được thấy em cười mà
    chỉ giữ trong lòng nơi
    đáy mắt vẫn là thành
    phố màu xam xám đang
    nói lời thì thầm hay
    như em đang nghĩ về anh
    không biết giờ này em
    đã có gia đình chưa
    anh chúc mừng em thôi
    đó là điều cần làm
    luôn luôn và lúc nào
    cuộc đời này có gì
    đâu là bất ngờ hãy
    mời anh ngày cưới để
    anh thấy em cười em
    vui để anh cảm thấy
    hạnh phúc trong lòng không
    nói ra đâu không cho
    ai hay biết đâu cơn
    gió thổi đi mất tình
    yêu em của anh nhưng
    dù thế nào dù thế
    nào đi nữa thì anh
    cũng sẽ lại gặp lại
    em vì đó là tình
    yêu chúng ta.

    6/12/2014


    Paper Cover: “Silhouettes” by Tom Sierak
    Limited Edition Print • Size: 24 X 18″
    http://www.tomsierak.com/

    Leave a Reply

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img

    Up Next

    Discover

    Other Articles