THƠ MỖI TUẦN
Chúng ta đã có tiêu chuẩn đánh giá một bài thơ: cái mới trong ý tưởng và cái hay trong nhịp điệu; cùng cách làm thơ Tân hình thức Việt, và bây giờ là thời điểm của vận động sáng tác. Thơ Tân hình thức Việt tái định nghĩa, thơ là một hành trình hồi phục người đọc, so với điện ảnh và ca nhạc, đó là tham vọng chẳng có gì phải thất vọng, vì đó là thơ. Nhưng để hồi phục người đọc, phải hồi phục nhịp điệu thơ, và để có nhiều người đọc, phải có nhiều người sáng tác. Chúng tôi mong muốn có những sáng tác mới, áp dụng theo cách làm thơ Tân hình thức Việt, và ngoài việc sáng tác, xin các thân hữu bỏ ít nhiệt tâm vận động thêm người tham gia. Sáng tác xin gửi email về Ban biên tập và Diễn đàn. Chân thành cảm ơn!
Trầm Phục Khắc
BỨC ẢNH BA CHIỀU
Người đàn bà đánh mất
thời gian đánh rớt tuổi
mơ đánh tháo tự do
cho cuộc đời điên đảo
kể cho cô cháu bé
bỏng nghe về một nơi
gọi là đô thành … là
giấc mơ … mùa cỏ hoa
biêng biếc … giọng bà kể
mơ hồ như cố vẽ
lại bức ảnh ba chiều
lên tâm trí tuổi thơ
bức ảnh đẹp buồn như
trái tim đánh tháo cho
cuộc tình dang dở với
người đàn ông đã mất
người đàn bà bỏ đi
và tất cả biến đi
biến đi từ thành phố
mất tên và mùa cỏ
hoa mất tuổi cô cháu
bé bỏng nghe bà kể
và thiếp đi thiếp đi
như cuộc đời chưa là
cuộc đời chưa thành cuộc
đời chỉ là câu chuyện
kể và cô bé bước
đi mơ hồ theo … bức
ảnh theo hơi thở phập
phồng như bức ảnh đã
hồi sinh với cuộc đời
chưa bao giờ có thật
với bà tiên bước ra
từ tâm trí trẻ thơ
lời kể người đàn bà
và… giấc mơ có thật
Nguyễn Hoài Phương
ĐỌC LÃO TỬ
Đọc Lão rồi thấy Lão cũng như
mình như mình vừa sống cách đây
cả mấy chục mấy trăm thế kỷ
cả hôm nay cả tương lai vô
vô vi vi từ trừ vô cùng
đến cộng vô cùng thấy mình cũng
như Lão như cả hai đều chẳng
phải người Việt Nam cả hai đều
chẳng phải người Trung Hoa cả hai
đều chẳng phải là người của riêng
quốc gia nào trên thế giới này
vi vi vô vô thấy đâu đâu
cũng là nhà đâu đâu cũng là
quê hương đâu đâu cũng gắn bó
cũng yêu thương tha thiết vân vân
và vân vân từ không đến có
từ có đến không vô cùng đến
vô cùng vân vân vi vi đọc
Lão rồi thấy đâu đâu cũng là
nước đâu đâu cũng là không khí
đâu đâu cũng là sự sống đâu
đâu cũng là Em …
Munich, rất đêm, 20 / 02 / 2010
Hường Thanh
SỰ TỐI
Một khoảng cách bối rối của con
rối với chân cầu thang là nó
đang (bị dẫn) lên thang người điều
khiển giơ tay cao không tỏ vẽ
phân vân nào với con rối bằng
gỗ được mang một bộ đồ giống
hệt chàng trai chơi bời tại sao
xuất hiện khoảng cách bối rối của
con rối với chân cầu thang? đấy
là cái bóng nó thôi đơn giản
hơn con rối là con rối hoạt
động không uyển chuyển nào cái cảnh
người điều khiển đang cố đưa con
rối lên cầu thang từng bước sa
lầy mà mặt con rối đôi lúc
lại quay ra sau như nhìn xuống
thang đang ở khoảng cách xa và
xa hơn như cái bóng của nó
càng dài như trên thang không ai
đợi nó chỉ có người sai khiến.
8.2017
Vương Ngọc Minh
ƠI EM!
nhìn mặt biển tôi phát
giơ tay thề trước mặt
chữ chứng giám mùa xuân
bướm ở đâu chả hiểu (!)
do phấn bung đầy trời
hay do em nhắc tên
tôi nhẩy mũi liên tục
sự liên tục nhẩy mũi
khiến gập người tựa hẳn
lên mặt chữ (chữ tân
hình thức!) và do hoa
mắt hay sao (!) tôi bỗng
thấy bướm từng con bay
ngang biển còn nghe ra
cả tiếng cánh đập cực
rộn rã sự rộn rã
tới độ tạo một hiệu
ứng cực kì lầm than
(what!) tôi phải để tay
hạ thấp xuống hớt bụm
bụm phấn (màu lam!) giá
có em ngay đây em
sẽ thấy tôi ném cái
nhìn tân hình thức mạnh
mẽ vào phía tiếng cánh
đập từng cơn rền rĩ
của bướm từng con bay
ngang biển (cái nhìn khi
đấy mạnh mẽ đến nổi
khóe mắt tôi rách tóe
máu (máu tân hình thức!)
ơi em yêu nhìn mặt
biển giờ chỉ còn biết
áng chừng là có bao
nhiêu cách tạo hiệu ứng
sao cứ phải lấy tiếng
đập cánh rộn rã của
bướm (!) sự áng chừng thế
khiến cái nhìn dần tự
nhòe nhoẹt đi ôi trong
tôi hiện nay không lúc
nào không trỗi dậy thứ
tình cảm ham sống niềm
ham sống mãnh liệt tới
độ lần này nhìn vào
mặt biển trước mặt chữ
chứng giám tôi giơ cao
tay thề mùa xuân tới
tôi cỡi con ngựa tía
(ngựa tía tân hình thức!)
hiên ngang phi nước đại
cắp theo bầu trời (bầu
trời tân hình thức nốt!)
ơi em yêu rời mặt
biển nhìn trở lại đời
thường (ở đây!) hai mắt
tôi đột nhiên tóe vạn
niềm vui sướng – cực kì!
Chu Thụy Nguyên
CON SÓI CÁI VÀ BƯỚC RẼ THÁNG TƯ
Ờ thì nữ nghệ sĩ cải lương có
Sao đâu giữa lúc đang đắm
Mê từng nhịp song lang đắm
Mê ánh đèn màu đắm mê tiếng
Vỗ tay rần rần đắm mê tặng bông
Xin chữ ký đắm mê quần là áo
Lụa kim tuyến lấp lánh chiếu mê
Hồn đắm mê son phấn vai lớp bi
Hài mù ảo bỗng chốc tin con sói
Cái giã từ ánh đèn sân khấu giả
Từ sáu câu vọng cổ mùi rệu giã
Từ những tiếng vỗ tay huýt sáo
Rần rần hằng đêm khiến anh nhạc
Sĩ thẩn thờ ôm đàn ngồi bên phông
Tên nước một mình khảy lạc điệu
Bi ai một mình thả buông tiếng song
Lang rơi lạc nhịp rồi chẳng bao lâu
Sau các tin đồn từ xóm phông tên
Nước nghèo bỗng chốc lan nhanh
Thiên hạ thỉnh thoảng bắt gặp con
Sói cái cặp tay một anh chàng lính
Kaki vàng ngoại quốc da hơi sậm tóc
Líu quíu sát da đầu dáng cao lêu
Nghêu hổng phải Mỹ đen nghe hình
Như Phi thiên hạ đồn rùm chiều
Chiều hay thấy anh chàng lính Phi
Xuống xích lô máy ngoài đầu phông
Tên nước hai tay bê hai bọc giấy dầu
Đầy đồ hộp khệ nệ bưng vào nhà con
Sói cái họ nhìn theo bàn tán râm ran
Rồi chờ một lúc sau để thấy con sói
Cái mập lùn ôm sát bụng thằng Phi
Từ trong hẻm ra giống hệt hình ảnh
Con ễnh ương ôm bập dừa tụi nó ra
Đầu đường ngoắc xích lô máy rồi lao
Vút trong đêm bỏ lại sau lưng tiếng
Lục huyền cầm tưng tửng của chàng
Nhạc sĩ thất tình vẫn nức nở rêu rao
Cho đến một ngày giữa tháng tư một
Ngày cả nước bỗng chộn rộn chuyện
Miền trung di tản chuyện cuồng chạy
Chuyện lớp lớp thây ma trên đại lộ
Kinh hoàng cơn ác mộng Mậu Thân
Ngoi dậy như những xác cương thi rượt
Đuổi khắp các thành thị miền nam chạy
Chạy muôn triệu bước chân bỏ nhà bỏ
Của chạy như trối chết người ta thấy
Thằng Phi chạy hộc tốc vào nhà con
Sói một lát sau thằng Phi và con sói
Cái chạy trở ra mỗi đứa kéo sệt một
Va li đầy cố chạy chạy như không còn
Kịp nữa rồi thỉnh thoảng lại thấy con
Sói cái cố quay đầu nhìn lại xóm cũ
Mặt nó hớt hãi mắt nó rơm rớm như
Muốn nói lời từ biệt mọi thứ diễn ra
Quá vội vã như cái tháng tư vội vã quái
Ác ấy thằng Phi cuối cùng cũng ngoắc
Được chiếc xích lô máy hai đứa bước
Lên cùng hai chiếc va li to đùng con
Sói cái còn cố quay lại nhìn vào hẻm
Tay nó vẫn cố vây vẩy bâng quơ trước
Khi tiếng xích lô máy nổ đinh tai lao vào
Dòng xe cộ đông kịt mất hút từ đó chẳng
Còn ai truyện miệng về cuộc đời con sói cái …
Tranh bài: The Old Ships Draw to Home Again, 1920, Jonas Lie, Brooklyn Museum