Mai Ninh
HUYỀN SỬ
Không có gã thanh niên bỏ những
kèn đồng giữa chợ dẫn tôi vào
sau cánh cổng sơn xanh sắt ố
bờ tường vỡ lở mái trần cầu
thang, lớp học hành lang trống vắng
ngày hè chất xếp ghế bàn chờ
sơn cọ sửa sang cho kịp tựu
trường, tôi đã chẳng biết trong lòng
đời sống bụi dơ chen chúc lất
lay người khốn khó vẫn còn nơi
thơ rực thắm bông hoa của gã
con trai mới được quá hai mươi
ngồi vẽ dưới mây cho đám trẻ
em nghèo một lớp học tường đầy
hình ảnh sáng vui thay rác rưởi
dềnh quanh chợ búa. Không có chàng
thanh niên lạ lẫm mời tôi vào
quán bờ đường uống thêm một ly
cà-phê đọng bã đen nhờ và
thổi vài hơi khói vòng nạc-ghi-
lê kêu bập bập làm sao tôi
biết người chủ quán đã bắt chàng
ta phải trả mười lần giá cả bình
thường vì dám mời một người
đàn bà ngoại quốc không quen bằng
món tiền ăn một ngày trọn ba
đồng Ai Cập đắng môi tôi son
khép ngoài đường bụi bay múa hồn
nhiên trong chiều nắng. Không có con
tàu trôi giữa hai bờ sông chỉ
là người lách vào huyền sử bao
ngàn năm ngủ yên vua trời đội
đêm kêu hoảng trong mồ mả đền
đài chùm bóng không gian u uất
đè lên phận người da cháy dân
nuy-bi bị lưu đày ra khỏi
quê hương cội nguồn nhường đất đai
mang phần mệnh tha phương trên lạc
đà cong lưng, họ lìa xa những
ngôi nhà tường vẽ hoa và chim
sắt vòng tròn mặt trời hơn bốn
ngàn năm về trước bà hoàng I-
Sis đào sông để tìm thân thể
người tình chung bị thù nhân chặt
mười bốn khúc thả trôi trong dòng
đục hờn ghen. Cuối cùng chỉ còn
thiếu đôi mắt đắm sâu nên huyền
thoại sông Nil không thoát khỏi chữ
Tình.
Nil, 2000 | bài trên trang cũ www.thotanhinhthuc.org
Khế Iêm | Xâu chuỗi thơ
CHIẾC XE ĐẠP
BỨC TRANH (click vào tiêu đề nghe nhạc)
Người đàn ông dựa xe đạp
vào vách tường vừa kịp
cơn giông ập xuống mang
theo mưa và mưa và
mưa xoá nhoà biên cương
giữa sáng tối và sự
vật và bụi mờ đẩy
người đàn ông dần dần
lùi lại khoảng cách giữa
tiếng rơi mái hiên và
gió lạnh và chiếc xe
lấn tới lấn tới cho
đến khi những đường cong
vòng tròn những nan hoa
những góc cạnh khảm sâu
vào bức tường đã ố
màu thành bức tranh hiện
thực và người đàn ông
là chiếc bóng phai mờ
và cơn giông và mưa
và biên độ giữa hai
chiều thực tại còn đọng
lại nhiều năm sau đó
trong ký ức người đàn
ông những phút giây lạ
lùng tưởng chừng như câu
chuyện chỉ xảy ra trong
tâm trí.
KÝ HIỆU CỦA IM LẶNG
Tôi là chiếc xe đạp tôi
không có tâm trí thân
xác tôi là những ống
sắt vô cảm chủng loại
tôi những chiếc xe lăn
bánh trên mọi ngả đường
ngày ngày những mặt đường
mạch sống những con đường
hôm qua hôm kia quanh
co những con đường phố
nghèo trong giấc mơ người
người tất bật người người
đông vui cùng bầu trời
xanh xưa những chiếc xe
song song những tuổi thơ
những mối tình song song
dĩ vãng trong ký ức
con người còn bây giờ
chủng loại tôi đang dần
dần thu nhỏ lạc loài
giữa trùng trùng xe hơi
gắn máy dưới bầu trời
mây mù ô nhiễm trên
vỉa hè tràn đầy rác
rến tràn đầy tiếng ồn
tôi là sự vật giữa
các sự vật tiếng nói
của chủng loại tôi là
im lặng im lặng là
ký hiệu của sự vật.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG KỂ
Tôi nói với người bán hàng
– tôi vừa dựng chiếc xe vào
mua bao thuốc lá lúc trở
ra chiếc xe đã không cánh
mà bay – sao khi không lại
mất – một giọng nói the thé
vang lên quanh tôi không một
bóng người ngoài con đường phía
trước lác đác vài chiếc xe
qua và trên nóc nhà cao
tầng một áng mây trôi – chiếc
xe đạp cũ đã xỉn màu
gắn bó với tôi suốt cuộc
đời nghèo – sao khi không lại
mất – giọng nói cất lên ở
ngoài hay trong tôi và có
kẻ nào đó xâm nhập tâm
trí đang trách cứ tôi tôi
thật sự có mặt tôi thật
sự có một chiếc xe đạp
chiếc xe đạp thật sự không
cánh mà bay – sao khi không
lại mất – tôi không nhận ra
tôi ai đưa tôi tới đây
để chỉ mua một bao thuốc
lá thời gian chẳng phải ngưng
lại mà fractal đứt đoạn
lãng quên không ký ức tôi

Trầm Phục Khắc
THƠ KHÁC
Thơ khác ngồi im để mặc cho
thơ giống nói những điều không khác
bên ngoài tấp nập hay văng vắng
thơ khác ngồi nghe thơ giống chođến khi cả hai cùng nhận ra
sự có mặt của người đàn ông
lắp ba lắp bắp người đàn ông
lắp ba lắp bắp có vẻ đangđòi lại cái quyền được nghe và
được nói bên ngoài đột nhiên cực
thanh vắng cho đến khi cái quyền
được nghe có vẻ càng lúc càngtỏ ra lấn át và đòi hỏi
cho bằng được cái quyền được nói
thì cái quyền được nghe và được
nói đành bỏ mặc…bỏ mặc chongười đàn ông lắp ba lắp bắp
tiếp tục đòi lại cho bằng được
cái quyền được gọi khác đi là
cái quyền lắp ba lắp bắp đếnlúc này thì thơ khác không thể
ngồi im để mặc cho thơ giống
tiếp tục nói những điều không khác
bên ngoài bắt đầu đang tấp nậptất cả đang ùa ra uà ra
cho đến khi cực kỳ ồn thì
cả thơ giống thơ khác và cả
người đàn ông lắp ba lắp bắpđành phải bước ra bên ngoài dắt
díu nhau tìm cho được một chỗ
hợp lý hơn để mà tiếp tục
nói thêm về những điều không khác

…gởi Khế Iêm | nhà thơ Tô Thùy Yên và nhà văn Mai Thảo đã khuất, cả hai đều luôn viết thơ khác
Nguyễn Lương Ba
MỖI NGÀY CHÚNG TA CÓ CÙNG VỚI NHAU
Muốn tả chân em thì anh
đứng ngoài để tả chân em
đứng ngoài điều mình tả vì
chỉ để mô tả có thế
nào thì nói lên thế rồi
tự xóa một cách khách quan
để bây giờ nơi đó em
chờ người về nhớ ngày chia
tay để bây giờ nơi đây
những dấu chân khắc dấu
hoài niệm giấc mơ dài thật
lãng mạn chập chờn dài mãi
những hoài niệm trong căn
nhà đi tới đi lui với
chính mình bắt đầu tan tành
sức mẻ mỗi nơi một chút
sức mẻ tình yêu của Thượng
Đế sức mẻ không yêu ai
nữa từ chối sự sáng tạo
tình yêu nằm im giữa người
người nằm im chập chờn giấc
mơ xa lạ con virus
xa lạ tự tìm tự tạo
không có gì sẵn sàng cả.
Muốn tả chân em thì anh
đứng trong để tả chân em
đứng trong điều mình diễn tả
nhìn em như một lối nhìn
sáng rỡ xa lạ cái thế giới
nhìn nhìn em không có gì
sôi nổi hơn vấn đề sống
chết của con người nhân loại
Cuộc đời cũng chỉ có một.
Viết trong mùa Đại dịch Covid-19/tháng 4-2020
Hồ Đăng Thanh Ngọc
BÀI THƠ CỦA MỘT NHÀ THƠ
hôm qua nhà thơ làm bài thơ
trong lửa rồi đem chôn dưới vực
SÂU/ bài thơ về màu của đóa
hoa làm trái tim nhà thơ rướm
máu/ bài thơ về những chiếc lông
ngỗng màu tối trong những ngày xa
nhau, những chiếc lông sáng màu trở
lại khi người đàn ông trở về,
song con ngỗng đã chết/ bài thơ
về sợi tóc của cây dương liễu
được bàn tay tình yêu ve vuốt/
bài thơ về một cặp tình nhân
ôm nhau trong lúc nhẩm tính về
hóa đơn bữa tối trên bàn ăn
nơi một quán vắng/ bài thơ về
người phụ nữ đội ô đi trong
nắng chiều của ngày tận thế/ bài
thơ về vẻ đẹp của trái đất
này sẽ là niềm cay đắng/ bài
thơ của những đớn đau về những
mất mát đất đai/ bài thơ về
những linh hồn không còn hát nữa
dù đêm trăng rất sáng…Những bài
thơ là sự bất lực của ngữ
pháp. Tuy nhiên những bài thơ ngày
một bị rẻ rúng, trong khi nụ
hôn chân thật ngày một hiếm hoi
Báo Thơ • Tháng 12 năm 2021 • Năm thứ 1 • Số 2
Tô Thùy Yên | Tặng Ngọc Dũng
Đời Sau Cái Chết | VIE POSTHUME
Em đắp mặt anh mười ngón tay nhánh huệ
Anh biết anh đã trút linh hồn
Sống dậy từ đây đằng sau cái chết
Vốn công phạt tình yêu kết liễu kẻ cô đơn
Em vùi xác anh dưới lớp tro mùa thu
Khuôn mặt ủ ê em bật trận mưa dầm
Tẩm thịt xương anh lạnh lùng rã mục
Bùng nở loài nấm độc tên bi thương
Anh kể kỷ niệm tuổi già chưa sống tới
Mà quên dĩ vãng của hôm nay
Đến thấy em không còn trẻ nữa
Anh chết yểu anh từng trải trước đời anh
Anh ngu đần chiếc bị lũng không hay
Bao đồng Xu thiếu thời đều lọt mất
Cuộc đời xúm lại khảo tra anh
Đứa bé trốn đi linh hồn râu tóc trắng
Em kiếm anh về em cũng ngu đần
Chúng ta thập thò ở ngưỡng cửa tình yêu
Cửa độc nhất tiếp thu người hối lỗi
Xin làm người theo đúng tuổi khai sinh
Vô ích em anh nằm xuống trối trăn
Đôi mắt trừng trừng không chịu khép
Như mặt biển chì nạm những đảo hoang
Tay em vuốt không đánh chìm được chúng.

Sáng Tạo bộ mới, số 2 tháng 8-1960 (trang 32-33) | TƯỞNG NHỚ NHÀ THƠ TÔ THÙY YÊN (1938-2019)
Discover more from TIN THƠ
Subscribe to get the latest posts sent to your email.