TUẦN THƠ 41: HẠNH PHÚC & KHỔ ĐAU

    Thời khắc năm mới lại đến, năm cũ đã qua đi như để xua đi bao uẩn ức quanh đời, để mỗi chúng ta có cơ hội làm chính mình tươi mới hơn, thay mặt ban biên tập kính chúc bạn đọc cùng thân hữu một mùa xuân mới tốt đẹp, vượt qua những khó khăn thử thách của thời gian. Thơ có lẽ bạn đọc sẽ cần dùng tới những lúc cảm thấy trống rỗng trong guồng quay của đất trời tuy rộng lớn bao la nhưng cũng đầy nhỏ hẹp mà đôi khi ta muốn vượt thoát ra khỏi thân xác này mà không thể. Thơ Tân hình thức là một câu chuyện dài nhưng cũng là một câu chuyện ngắn khi bạn đọc nhâm nhi tách trà xanh huyên thuyên cùng bằng hữu những câu chuyện đời, nhưng làm sao để ghi chép lại với bao tàng thư đã được in ra những câu chuyện kể còn mãi nhưng đâu đó đã phai nhạt qua gió bụi của thời gian. Thôi thì góp nhặt đôi điều nhỏ nhặt ấy chỉ mong đời đẹp mãi như những cành hoa xuân mãi chẳng héo tàn khi mùa đông rồi sẽ tới, mùa hạ sẽ ùn qua... Mọi thư từ góp ý thơ nhạc xin gửi về địa chỉ mail tapchitho2022@gmail.com | info@thotanhinhthucviet.vn

    Hoàng Huy Hùng

    NIỀM VUI TRẺ THƠ

    Luồng gió thổi mang niềm vui tới
    vào lối cửa chính một shop hàng
    có những cậu bé búp bê những
    cô bé búp bê búp bê treo lủng
    lẳng đung đưa đang múa và đang
    hát có niềm vui chung từ cơn
    gió theo từng bước chân bé con
    của một cậu bé con mới biết
    đi đi bên người bố đang trìu
    mến trìu mến âu yếm xoa đầu
    con trai bé bỏng – cậu bé vui
    cười ôm lấy chân bố để bé
    cảm nhận niềm hạnh phúc trẻ thơ


    Trần Thị Minh Nguyệt

    CHO ĐẾN KHI NGỪNG THỞ

    Ngán ngấy cái nhìn gầm gừ của
    tên chủ và căn apartment như lò
    bánh mì, tôi thèm ôm rừng – nhớ
    gió, đói ngàn ngọn cây xanh, tương

    tư chim véo von. Được mời đi –
    anh phóng xe như điên – cắn
    răng giữ tim không rớt trên freeway
    mong anh đừng biết tôi đang đổi

    sợ hãi, mạng sống lấy hạnh phúc phía
    trước. Đam mê đổi mọi thứ có
    được để lấy hạnh phúc
    dù chưa hề giữ được hạnh phúc.

    Hôm kia tôi là nước trôi tuột
    anh hứng giữ chút mượt mà, nhâm
    nhi, thưởng thức và mất ngủ. Hôm
    qua tôi là chiếc hôn sâu, rất

    thật ở tuổi 45, anh ngã. Hôm
    nay tôi là cơn đói thế kỷ
    không biết chán không biết no không
    biết dừng, cho đến khi ngừng thở.

    Tháng 9 / 2003

    Đình Nguyên

    GỌI LÀ SỐNG

    Những cái chết không được
    báo trước. Có ai biết
    trước sẽ chết lúc nào.
    Chuyến bay định mệnh là

    chuyến mà lần kề cận
    với tử thần đầu tiên
    và cũng là cuối cùng.
    Chẳng đi đâu cả chỉ

    làm đúng nghĩa tầm mức
    dịch chuyển cần thiết, mà
    chết đột ngột vì cả
    tòa nhà sụp đổ, thì

    gọi là ngày định mệnh
    chăng? Có phải hai chữ
    định mệnh hay được áp
    đặt cho những cái chết

    không được báo trước. Như
    vậy chưa từng đi đâu
    chưa từng làm gì, mà
    đã biết mình chết ngay

    từ lúc bắt đầu, gọi
    là gì cho chính xác!
    Chết lần mòn chết từ
    từ gọi là sống nhé.


    CALL IT LIVING

    Dying without prior notice.
    Who knows ahead the hour of
    death. The fateful flight is the
    flight destined for a meeting

    with the angels of death, for the
    first and also the final time.
    Nowhere to go only to
    make the necessary appointment,

    but to die suddenly because
    an entire building collapses,
    that is what is called destiny,
    is it not? Isn’t destiny

    what we call dying
    without prior notice? So
    that one has not gone anywhere,
    not yet done anything, but

    already knows that death is
    sudden from the start, what
    to call it precisely! To
    die gradually is to live.


    30082004

    Đinh Cường

    CÓ KHUÔN MẶT AI NHƯ

    Tôi vẽ tảng đá rồi mỗi ngày
    cứ ngồi nhìn trên những đường nứt
    có đường nào là lời sám hối
    không phải bên tảng đá năm xưa

    Đức Giáo Hoàng đã đến sám hối
    tôi bỏ quên lớp rong rêu ngoài
    thành nội có con chim mùa hè
    cứ kêu hoài bắt cô trói cột

    như tiếng quê hương ngày lửa đạn
    tràn về thành phố chúng tôi chạy
    theo đoàn người trên quốc lộ một
    có mây bay trên đèo Hải vân

    đưa tôi đến phương nào khỏi Huế
    để bây giờ mùa thu trở lại
    mùa thu Virginia người ta
    đi xem lá vàng trên skyline

    mà sao tôi vẽ tảng đá như
    đứng sững có khuôn mặt ai như
    em nhìn xuống ký ức chìm lỉm
    vực sâu tôi hú tiếng vang dài…


    LIKE SOMEONE’S FACE

    I draw a pile of rocks and then every
    day I sit and look at its cracked lines
    to see if any of them were repentances
    like the rock piles where the Pope repented.

    I’ve forgotten about the moldy patches
    outside of the citadel where a bird keeps
    chirping, like the sounds of the homeland
    under fire-storms that hit the city, when

    we ran with hordes fleeing along highways
    while clouds traversed Hải Vân Pass taking me
    to some place beyond Huế. Now autumn has
    returned, a Virginia autumn, when

    people go to view yellow leaves at the
    sky line. But why do I draw this rock pile, a
    frozen stare, like someone’s face looking down
    on the past, sunken deep into echoes?

    Virginia, 5. 2000

    Trầm Phục Khắc

    THỜI GIAN ÐÃ CƯỚP ÐI CỦA TÔI

    Người đàn bà đẹp người đàn
    bà đẹp ngồi nơi chiếc ghế, người đàn
    bà đẹp người đàn bà đẹp
    ngồi trong không gian, trong không gian thơm
    thơm mùi im lặng… lặng im
    mùi thơm… người đàn bà ngồi im lặng

    ÐIÊU KHẮC VỚ VẨN

    Kim lặng lẽ và đẹp
    như một pho tượng nên
    cả hai cùng toát ra
    mùi hương bí ẩn của
    thời gian

    thời gian vẫn trôi đi
    mùi hương vẫn trôi đi
    pho tượng vẫn lặng lẽ và Kim vẫn là Kim
    bí ẩn

    pho tượng ai cho tôi
    mà tôi bâng khuâng mà
    căn phòng bâng khuâng mà
    thời gian bâng khuâng nhưng
    tại sao pho tượng không
    phải là Kim và Kim
    vẫn muôn đời không phải
    là pho tượng

    thôi nghe Kim hãy bước
    đi Kim hãy bước ra
    khỏi Kim hãy bước ra
    khỏi bài thơ hãy bước
    ra khỏi pho tượng hãy
    bước ra khỏi thời gian
    và hãy bước ra khỏi
    mùi hương bí ẩn.


    Biển Bắc

    KÝ ỨC CỦA TƯƠNG LAI

    Đêm cũng cứ thế và ban
    ngày vẫn vậy ánh sáng cùng
    bóng tối luân phiên gác ngoài
    cửa hành lang chỗ Lai là
    Không gian của năm tháng đóng
    chặt lẩn trốn không muốn giáp
    mặt với kết thúc khi bóng
    tối hoặc ánh sáng giật sập
    Cánh cửa bật ập vào chánh
    giữa mang theo nó vào chốn
    Lai là không gian của ngày
    giờ thả cửa cận kề không
    Muốn chia tay với bắt đầu
    khi bóng tối cùng ánh sáng
    luân phiên nhau tập vào mang
    theo bắt đầu của kết thúc

    (cuối 1, không 12)

    BẤT CHỢT

    Chiều qua ý niệm về
    cái chết bất chợt tạt
    ngang qua sống mũi nàng
    đang hít thở làm cho
    nàng nín thở bởi tuy

    Đã có hẹn sẽ một
    lần ý niệm về cái
    chết và cái chết bạt
    ngang cuộc sống nhưng
    không cụ thể về thời

    Điểm nên đã làm cho
    nàng sửng sốt rồi hoảng
    hốt khi chúng trong một
    chiều qua đây trấn lột
    trần sự thật ướp xác

    Trong không gian đứng thở
    dốc chí theo đuổi hạnh
    phúc trong những ấp ủ
    quá khứ cùng hy vọng
    tương lai mà nàng cho


    Rằng là sự sống nên
    nàng luôn tránh mặt cái
    chết và ý niệm về
    cái chết cho đến khoảnh
    khắc này bất chợt nàng

    Thấy ra chúng rất đáng
    trân trọng và tôn trọng
    vì chúng là lẽ cho
    nàng sống thật sống ở
    đây và ngay bây giờ …

    (đầu 6, không 12)

    Nguyễn Lương Ba

    CĂN NHÀ Ở VÂN DƯƠNG

    Tôi đứng nơi hàng hiên
    căn nhà có mái che
    phủ nhìn ra bầu trời
    xám gió trong bóng dáng

    căn nhà chỉ còn là
    cái mái che với những
    khung cửa gian phòng yên
    lặng đốt lên hình ảnh

    chỉ còn là bóng em
    kín đầy gian phòng yên
    lặng này thật là yên
    lặng một cái gì mong

    manh dang dở phải anh
    nhớ căn nhà long lanh
    với cái khung cửa gian
    phòng còn lại em ngọn

    đèn bên khu vườn u
    tối bài học nủa đêm
    tiếng dế râm ran ôi
    mưa tí tách căn nhà

    có mái che lạnh lùng
    mưa rơi tí tách anh
    nhớ anh nhớ đường về
    em Chi Em Diệp đó

    tình yêu để làm gì?
    anh về lại nơi đây
    đứng đây yên lặng nghe
    nhớ lại nghe những lời

    âu yếm ngày nào em
    đạp xe ngang gian phòng
    YÊNZ lặng này với cái
    khung cửa anh vẫn thường

    nói thật to em đạp
    xe ngang em cứ đạp
    xe ngang và anh cứ
    nói thật to nhiều khi

    cũng khùng em cứ đi
    tà áo thiết tha trên
    đường em đi những ngày
    tôi đã trở về đây.


    Khế Iêm

    KHỔ ĐAU

    Viết cho ba người em

    Bởi sinh ra vào nơi khổ đau
    và đã qua hết đường đau khổ
    nên mới đủ nhận biết rằng nỗi
    khổ đau cứ lớn dần lớn dần

    cho đến khi không thể tù túng
    mãi trong thân xác và thân xác
    cũng quá còm cõi không thể chịu
    đựng nỗi khổ đau nên chăng bắt

    đầu cuộc phân ly nước mắt nước
    mắt phân ly khổ đau giã từ
    thân xác thân xác giã từ khổ
    đau và chúng ta cũng phải giã

    từ nhau dù rằng đã sống với
    nhau trong tình anh em rất lâu
    khởi từ một duyên cớ tình cờ
    nào … Thân xác trở về đất mẹ

    vĩ đại còn khổ đau tan biến
    vào bầu trời để rồi chẳng còn
    khổ đau chẳng còn thân xác trong
    bước độc hành về đi chốn khác.

    Thôi, hãy yên nghỉ, hỡi người anh
    em thân thiết năm nào, hãy yên
    nghỉ, lắng nghe đất với trời đang
    tàn theo khúc nhạc chiều tàn.

    SUFFERING

    For three young brothers

    Because you were born into suffering
    and having traveled all the paths of
    suffering and thus capable of
    understanding that suffering grows and

    grows until it can no longer be
    forever imprisoned in bodies and
    bodies are too wasted to bear the
    suffering and thus perhaps that is why

    the tears start falling the tears are the
    suffering departing from the body
    the body departing from the suffering
    and we depart from each other although

    we have lived with each other in brotherhood
    for a long time beginning with some
    fortunate chance… the body returns to
    the great motherland while suffering

    disappears into the skies and then suffering
    is no more bodies are no more in the
    lonely journey elsewhere. Alas, let’s
    rest, o my beloved brother of old, rest

    you now, listen to the earth and the skies
    disappearing with the melodies of
    a sunsetting afternoon.

    March 7, 2008

    LẠI NỖI BUỒN

    Nỗi buồn lan man gối
    đầu trên con sóng xanh
    lao xao lao xao theo
    gió nơi bãi sông và

    nỗi buồn không còn như
    thời quá khứ đứng bên
    đường vẫy tay chào ai
    đó mà đang pha vào

    màu phai nắng làm thành
    buổi chiều trên đôi mắt
    của cô gái và cô
    gái thì đang bâng khuâng

    về mối tình đã chớp
    mắt xa xa đã xa
    nỗi buồn như mây bay
    bay và cô gái dĩ

    nhiên cũng bay bay theo
    nỗi buồn vì nỗi buồn
    chẳng phải là mối tình
    khác mang tên nỗi buồn

    sao và hỡi những cặp
    tình nhân yêu nhau hạnh
    phúc hay tơ sầu chỉ
    là những dấu sương đời

    mang tên khác nhau đó
    thôi và cô gái và
    nỗi buồn và những cặp
    tình nhân yêu nhau ơi!


    Lê Hưng Tiến

    HUẾ KHÔI NGUYÊN

    mới hôm tê chiếc lá chiều chơi
    vơi bóng thiên di chết một cành
    tím Huế nơi tôi tìm được nửa
    bên nớ Đồi Thiên An … mới hôm

    tê ngọn đuốc thắp suốt cung đàn
    với tiếng mõ Nam ai cám cảnh
    phù du kinh thiêng niệm réo rắt
    tầng xa thẳm bên chùa Thiên Mụ …

    mới hôm tê thềm trăng rụng đầy
    lá thu đêm Vỹ Dạ dập dìu
    bến tự tình cùng mấy dã khách
    ri đắm mình tun hút Đập Đá

    cũng rứa … nếu nước mắt là hạnh
    phúc tràn qua khe cửa Phu Văn
    Lâu hãy rũ màu sông Hương huyền
    diệu để ngóng Thành cổ trầm mặc

    giữa mùa hoa đăng và chân dung
    em hôm chừ cũng rứa … có lần
    cơn mưa tình đổ xuống thật bưa
    anh sinh viên ni kể chi mô

    những dòng sông bất hạnh và cô
    tê nghe răng mà cả vào sâu
    thẳm mặc cho Tịnh Tâm rũ sạch
    bóng hồ sen tề! ơi những con

    phố quen mùi chân đất ta bỏ
    cuộc đời men theo đường cỏ để
    tháng năm ghi dấu một kẻ đi rong
    như Thành Huế vẫn nét khôi

    nguyên chào mỗi thần hôn thần hồn …


    Nguyên Quân

    ĐƠN PHƯƠNG

    Khi em bắt đầu cảm
    Nhận được anh đang ở
    Bên em cùng lúc trái
    Tim anh ngân rung hạnh
    Phúc chẳng giản đơn giữa
    Một khoảng không gian xa
    Cách vời vợi là hai
    Người đang phải ở tận
    Hai nơi dù chỉ có
    Thánh thần mới đơn phương
    Lặng lẽ yêu một người
    Biết không thể được gần
    Gũi cũng chẳng thể vượt
    Qua quy luật khoảng không
    Gian chật chội của bao
    Điều hệ lụy anh cũng
    Chỉ là một cái xác
    Phàm luôn ứa tràn lục
    Dục nhưng biết nhón gót
    Cao hơn dấu chân mình.


    Khúc Minh

    TÔI CƯỚI VỢ TRẺ

    Tôi về Việt nam cưới vợ trẻ vợ
    tôi tuổi thật là mười sáu ba má
    nàng phải chạy giấy tờ tăng hai tuổi
    cho nàng đủ tuổi làm giấy hôn thú

    với tôi tôi hớn hở mừng thầm mình
    lấy được vợ quá trẻ chắc nàng phải
    còn trinh trắng sau này qua mỹ nếu
    nàng muốn bỏ tôi phải ở với tôi

    tối thiểu là năm năm nếu không nàng
    sẽ bị trục xuất về Việt nam mỗi
    chu kỳ nănm năm rưỡi tôi lại về
    Việt nam cưới vợ trẻ một lần cưới

    vợ trẻ mãi cho đến khi ngày anh
    sáu mươi em cũng vừa đôi mươi có
    sao đâu trong đêm tân hôn trước giờ
    động phòng tôi nói với vợ tôi anh

    vừa thuê cuộn phim ngoại có chuyển âm
    lời việt anh bỏ vô máy chiếu anh
    em mình xem áp dụng cho đúng bài
    bản đem lại hạnh phúc em nhé vợ

    tôi bảo ba cái quỷ đó em xem
    hết cả rồi mấy người ấy đóng dở
    ẹc em sẽ chỉ cho anh nhiều kiểu
    bảo đảm phê ngút trời xanh mà các

    hãng làm phim sex chưa biết đâu tôi
    nghĩ mình gặp thần đồng tuổi trẻ tài
    cao rồi thật vậy sau đó nàng chỉ
    cho tôi thực hành với nàng các tuyệt

    chiêu mà nhiều năm luyện phim sex ở
    mỹ tôi chưa hề biết tôi cảm thấy
    phê ngút tận mây xanh như đang ở
    trong cõi ảo tôi đến được tầng trệt

    của thiên đường dần dần tôi bị kích
    ngất và mất hết cảm giác khi tôi
    tỉnh lại tôi đang nằm trong phòng cấp
    cứu của bệnh viện chợ rẫy Sài gòn.


    Nguyễn Tuyết Trinh

    NHỮNG GIẤC MƠ BÊN TRỜI

    Giấc mơ đến cùng tôi ẩn náu,
    luồn lách giữa linh hồn háu đói,
    ham hố tiếp tục đi xa hơn,
    dù đi tận nơi đâu bên ngoài

    trời rộng, sang tây sang đông, tới
    nam và bắc, bước qua triệu triệu
    năm huyền ảo, mê ảo cuộc đời.
    Những giấc mơ tìm cách vượt thời

    gian, bổ sung lên tất cả chân
    lý có vết rạn bị đời khước
    từ, triển khai hy vọng hun hút
    thẩm sâu, hoàn thiện những hạnh phúc

    lẩn khuất, hiện thân phối hợp và
    tan rã. Những giấc mơ tìm cách
    đi tới bên kia thế hệ vô
    tận, giải phóng những giấc mơ hoang

    tưởng dự trữ từ lâu câm lặng,
    han rỉ cùng từng ký ức. Chúng
    ta biết gì về những giấc mơ
    ở bên kia để có thể xê

    dịch chúng với sự bất lực của
    đôi bàn tay, để tiếp tục theo
    dấu, lọt vào những giấc mơ còn
    cư ngụ trong bóng tối, không ngừng

    lấp lánh, phản quang sương mù trên
    không, có màn che bất tận, để
    mơ cho những giấc mơ không có
    chỗ trong ánh sáng của thực tại,

    mãi mãi, bao la như sáng tạo.


    Thiện Hiếu 

    THẤY

    Tôi như một ngôi sao đã tắt hằng
    triệu năm trước đến bây giờ còn muốn
    thấy mặt trời… dù mây che hay đêm
    tối để lúc ta yêu nhau có hoa

    nở bên tường… có chiếc lá non rung
    rinh hạnh phúc. Tôi như ngôi sao đã
    tắt hàng triệu triệu năm đến bây giờ
    và mai sau còn mong thấy được mặt

    người dù cho bão tố phong ba hay
    chiến tranh cốt nhục có xảy ra lần
    nữa… lần nữa. Tôi như ngôi sao đã
    tắt hàng triệu triệu triệu năm đến bây

    giờ cũng tắt luôn nguồn ánh sáng thừa
    nếu không được nhìn thấy mặt người… mặt
    con người…

    Sàigòn 18-9-03

    Discover more from TIN THƠ

    Subscribe to get the latest posts sent to your email.

    Leave a Reply

    This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img

    Up Next

    Discover

    Other Articles