THƠ VƯƠNG NGỌC MINH
Độc giả biết đến Vương Ngọc Minh qua bút danh Lưu Hy Lạc, xuất hiện vào khoảng đầu những năm 90’s thế kỷ trước trên các tạp chí văn học tại California và là nhà thơ theo khuynh hướng Tân Hình Thức từ những ngày đầu khi trào lưu này được các nhà thơ Việt Nam, nhất là các nhà thơ trẻ đón nhận. Đã gắn bó với Tạp Chí Thơ – California từ những ngày đầu năm khoảng năm 2000. Ngôn ngữ trong thơ Vương Ngọc Minh trần trụi và phản ánh trực tiếp từ đời thường. Loại bỏ niêm luật, loại bỏ những từ hoa mỹ, óng mượt hay tô vẽ chải chuốt…nhìn trực diện đời sống không qua một lăng kính đa giác nào.
Tác phẩm đã xuất bản : Yên Đi, 1999, Tạp chí Thơ, 26 Bài thơ Tân Hình Thức, Giọt sương Hoa. Mở Chữ 2016, Tân Hình Thức Publishing Club
Ở NGÃ BA ÔNG TẠ
vậy là tôi ngồi
đong đưa thân mình
sáu mươi mấy năm
ròng rã trên hàng
chén miệng mẻ cả
được sắp đặt hòng
hứng vàng tôi ngồi
đong đưa thân mình
như thế cũng chỉ
cốt sao cho tới
khải hoàn thì về
về dẫu chuyến chót
chuyến có vào canh
tư rạng mồng bảy
âm lịch hạ nêu
cũng về mày mặt
sạch hương sáng nước
cản bưng từng chén
miệng mẻ cả lên
đậy tuyền vàng ròng
đật ngang bàn thờ
Ông Tạ chừng đấy
thân mình mới chịu
thôi đong đưa thì
liền đầu đường (tiền
phương!) bỗng dậy vang
tiếng gọi nghe véo
von nửa thực nửa
ảo ngay đây và
ối giọng thơ trời
đất xởi lởi “anh
bảy về chơi!” chỉ
vậy nhưng cũng suýt
tôi lại để thân
mình lần này vừa
đong đưa vừa huơ
múa.
THỨ HAI Ở VỊNH CỰU KIM SƠN
mới sáng sớm
làm bài thơ này
ngoài vịnh chắc chắn
còn đầy sương mù
nói như thằng tàu
(ngồi bàn kế tôi
hôm qua dưới chi
natown) thì – theo
phong thủy lòng vịnh
cựu kim sơn là
miệng rồng sương mù
phủ – ngập quanh năm
cho thấy đất này
vượng khí khá thuộc
đất thiêng ngậm câm
khi đấy ngày nay
mới sáng sớm tôi
mặc gió trộn lẫn
hơi nước biển thổi
thốc cho tái tê
lòng tôi làm bài
thơ này chưa xong
thì phóng khỏi giường
đến đứng giữa cửa
ngó táng lá phong
vừa úa vàng dưới
hàng hiên bầu trời
nguyên một màu đục
nhờ nhờ muốn gõ
xuống mặt màn hình
laptop diễn tả
cảm xúc nghe thu
đang đi qua dạt
dào và ngoài lòng
vịnh cựu kim sơn
là miệng rồng sương
mù phủ – ngập quanh
năm tiện tay bứt
tóc/ bưng đầu gãi
nom – chả khác khỉ
thực chẳng biết làm
gì chuyện mù sương
miệng rồng nghe từ
thằng tàu chỉ chừng
đó cực đột ngột
hai chân cứ phát
đưa – đẩy bước tới
lui lòng vòng quanh
buồng – trời ạ! sương
mù từ đầu tràn
lớp lớp khí chất
tình cảnh không vợ
con cái còn biết
phải nói sao (!) loay
hoay cố nhớ cảm
xúc khi nghe thu
đang đi qua khi
nãy hòng diễn tả
mới phát giác tôi
hiện chết mê chết
mệt – một ả mặc
dù khởi đi – trước
đó bản năng phòng
vệ tâm lí mách
bảo – có gì đấy (!)
không ổn khi đi
chết mê chết mệt
cái ả đĩ đấy!
LỜI NHÀ THƠ
gửi hư vô!
ngoài biển tự chì
chiết mình phải đến
mờ mịt mới thôi
mới trở lui trong
lúc từ biển đi
ngược về chúng cư
cứ cách 2 3
phút phát tự chì
chiết mình cùng với
những cái hắt hơi
(tôi chả hơi đâu
quan tâm!) bởi cùng
với những cái hắt
hơi thì cứ phát
tự chi chiết mình
trong tai cứ trỗi
văng vẳng một điệu
kèn nghe ra đúng
điệu kèn đưa ma (!)
rồi cũng về tới
chung cư khi đã
ở hẳn trong buồng
thì lại (loay hoay
tự chì chiết mình!)
sự chì chiết như
thế khiến hết đứng
ngây ngất thì ngồi
xuống tư thế xăm
xăm (tợ đạo tùy
đang đào/ bới!) chừng
chồm lên mở lap
top mới hay chữ
chì chiết dày dặc
màn hình ngỡ có
người nhớ tới mình
liền có cảm tưởng
vừa sống lại đâu
khoảng 15 phút
…
sững người tích tắc
phát phóng khỏi chung
cư (như sóc không
hề tự chì chiết
nữa!) đi trở ra biển
đang mới đầu tháng
mười còn hai tháng
hết năm nghĩ làm
sao sống sót trong
hai tháng đấy khiến
vừa tính cứ vừa
chì chiết!
10/ 2019.
SAN FRANCISCO
“tim tôi ở san
franciso” đấy
là nhại lời một
ca khúc nổi tiếng
của tony benn
ett tôi cho ban
đêm chỉ là ban
đêm nằm trong đêm
đếm tới ba chú
ý tôi lớn ra
nhiều và khi đếm
đến mười tôi càng
lớn đáng kể tất
nhiên ban ngày cũng
chỉ là ban ngày
ở ban ngày để
sống còn tôi ăn
nhờ vào chữ (các
chữ quốc ngữ!) như
một thứ được nuôi
báo cô đêm hoặc
ngày tôi thường trực
trú dưới trướng quỉ
thần lắm lúc ủy
mị nói rằng “mọi
người ơi tôi đang
trú dưới cánh tiên
nữ và hãy tin
tôi nhé!” trường hợp
người khác ban đêm
bạn có đếm đến
một tỉ đêm vẫn
là đêm đếm đến
hai tỉ ngày vẫn
là ngày (chết tiệt!)
và bạn bắt chước
tôi ăn nhờ vào
chữ (các chữ quốc
ngữ!) như một thứ
được nuôi báo cô
cuộc đời vẫn là
cuộc đời cũ (mốc)
khốn khổ riêng với
trường hợp tôi tồn
tại nổi chẳng qua
đêm/ ngày ăn nằm
cùng thơ do cùng
quẩn người đời liệt
vào diện “chả phải
dạng vừa” na ná
kiểu một trường hợp
cá biệt trái tim
đã buộc phải để
hẳn ở san fran
cisco nhé!
THỨ HAI
dưới mắt khu phố đang chìm
sâu vào màu trời thảm đạm
sương xám và heo may tím
phủ. tiếng đàn bà rú thảm
đỏng đảnh chỉ chực mê đắm
và rồi bay tư thế câm
đầu đông, chữ – nắm hổ lốn
rải xuống không đầy sáu tấm
ngày đéo gì ngày đến lạ
vụt ngang tôi tuyền người cũ
ánh nhìn họ ngang mắt cá
giờ lổ chổ khắp giấc ủ
dây tôi cầm dây xích chó
trong đầu không cả một chữ
sống đây tợ sống lấy có
vậy mà hở chút “bỉ thử*”
con mèo bộ lông nâu sòng
nó lấm lét trước chiếc bóng
như thể chờ tôi chực ngáp
thì cắp linh hồn tôi phóng
vào cuộc lữ cuộc nghi ngại
những má hồng giờ xa ngái
tôi xua con mèo “mày đi
đi để tiếng gà xưa gáy!”.
LẠC NGOÀI ĐÊM
(thơ Tân Hình Thức.)
thoạt đầu khắp người ngứa ngáy
bật dậy rời khỏi giường (chiếc
giường chỗ ngụ cư lạc loài
về đêm!) rón rén tôi ra
mở hé cửa tuyệt đối chịu
trận đứng nép bên trong ngưỡng
cửa dỏng tai tôi nghe rõ
ràng có tiếng hai người đối
đáp hễ người này hỏi “nào..
đói chưa nào.. chơi chưa nào?”
lập tức người kia hô lớn
“ối.. cứt.. cứt hết!” cứ thế
hễ người này hỏi người kia
hô lớn tò mò tôi liều
chường hẳn mặt khỏi khung cửa
đảo mắt dáo dác ngó ngoài
hành lang ngó chung quanh tôi
(tuyệt đối!) chả có ai cả
còn đương hoang mang bất thần
tai nghe chuỗi tiếng ho (ho
sao như giựt giọng!) cố lắng
nghe thì chuỗi tiếng ho nhỏ
dần … nhỏ dần ngoái lui ngó
trở vô buồng a có người (!)
ai đấy hiện đang nằm trên
giường (chiếc giường chỗ an trú
hời hợt của tôi!) vội xoay
phắt 189 độ
tôi sẽ sàng đến bên giường
ghé mặt sát xuống cốt nhận
chân kẻ hiện đang nằm trên
chính chiếc giường mình (chiếc giường
chỗ ngụ cư chắc chắn của
hương) là ai cũng may do
gã ngửa mặt hai mắt mở
thao láo thoạt vào tôi nhận
thấy đấy một gã đàn ông
hoàn toàn xa lạ (chẳng rõ
tông tích và từ đâu lạc
tới mà trần truồng!) hết sức
kinh ngạc mồm tôi bật lảm
nhảm “không thể thế được … không
thể thế được!” ô kia toàn
thân gã đàn ông phát liên
tục giật nẩy sự giật nẩy
nhìn lúc thì cong vòng người
lúc thì tưởng chừng gẫy gập
chiếc giường run lên bần bật
như thể gã đương lạnh lòng (!)
mồm gã ngoác rộng rên rĩ
tiếng rên rĩ hệt tiếng con
cuốc nghe cực u uất “nhớ
nước đau lòng con quốc quốc*”
cứ thế tiếng rên rĩ kéo
dài bất tận hai mắt tôi
trố luôn ba bốn phút tợ
đứng tròng gã đàn ông bất
đồ trở người xấp mặt xuống
giường (chiếc giường chỗ ngụ cư
chắc chắn của tôi!) hai mắt
lại trố hết cỡ gần xây
xẩm mặt mày khi tôi tận
mắt thấy nguyên lằn dao chém
sâu hoắm hằn ngang lưng kẻ
hiện đang nằm trên chính chiếc
giường mình (chỗ ngụ cư chắc
chắn về đêm!) nom máu hãy
còn rươm rướm đỏ tươi ngạc
nhiên lẫn sợ hãi tôi bưng
mặt cào bỗng một tràng cười
đầy vẻ sảng khoái từ đỉnh
đầu tôi chụp xuống vang vang
dội vô tai nghe lanh lảnh
càng tá hỏa hơn nữa bởi
tôi phát giác ra người hiện
đang nằm trên chiếc giường mình
(chiếc giường chỗ ngụ cư chắc
chắn về đêm!) hóa chẳng ai
xa lạ mồm há hốc tôi
kêu lên “ê! Minh” và xởi
lởi “ôi mình tưởng cậu đã
chết mất xác ở xó xỉnh
nào rồi chứ … mà này … giờ …
cậu có thực không? hử … Minh …”
một gợi ý: tôi viết cái
này một mạch lên tường face
book khi đọc giữa các dòng
chữ đừng quá đa nghi cũng
như hời hợt hoặc hi vọng
bất kì điều gì!
LỜI NHÀ THƠ
… một mình âm ỉ đêm chầy
đĩa dầu vơi nước mắt đầy năm canh *
…
mỗi người một số phận
tôi nhả vào hư vô
một miếng lớn sân – hận
mong lòng lắng như hồ
suốt đêm mưa rả rích
cứ vẽ lúc tim ngừng
đập – lũ gián diện bích
giữa khói ám một lưng
hễ tim đập – thảng thốt
đếm tiếng chân quỉ bước
bưng hủ đựng cốt tôi
chốc chốc nhẩy dựng – hí
đất nghe trời đãi bôi
mỗi người một phận số
hễ tim ngừng đập lại
vẽ ở mỗi mảng tối
giọng đàn bà the thé
hỏi “gì?” quả buồn hơn
khi đêm con cú chẳng
lên lời xoải cánh chả
cất nổi tợ bị ếm
đường bay chao đảo – ôi
người cầm giữ hơi thở
tôi (có phải nàng thơ!)
dưới giọng nói rả rích
hay giọng gió ở đầu
bãi tôi moi lồng ngực
lôi quả tim bầm giập
gieo người nằm sấp ngoài
mộng nhiễu hương sáng tỏ
hơi đàn bà tràn ngập
trở mình mẩy đặng ngã
giá mùi xác chết phân
hủy nghe nói kèn đưa
ma (rền!) vang liền ba
ngày khói nhang dậy khắp
mỗi người một số phận
chắc cú!
VÀO ĐẦU CỮ ĐÊM
hốt ném một số chữ
vào trời đất (hết sức
chung chung nhưng xin lỗi
bời chính tôi còn không
biết các chữ ấy chữ
gì (!) vừa lọt khỏi mồm
chúng lớn như thổi mạnh
mẽ vây quanh chỗ tôi
ngồi chả khác đám vệ
sĩ canh lăng tẩm đền
đài!) trong lúc ném số
chữ sống vào trời đất
bất thần tôi bị trượt
lăn hết sức chung chung
tuy nhiên lại kéo theo
vô số các chữ chết
(khác!) hiện tại tôi cùng
hết thảy các chữ đã
chết có còn sống nhăn
có chúng tôi nằm dưới
đáy hố thẳm những tưởng
chả cách gì gượng dậy
thì từ bốn bề tôi
nom thấy hết thảy các
chữ sống dậy (một cách
cực mới mẽ!) chúng vực
tôi lên đồng loạt chúng
tôi đi đi lại lại
hết sức chung chung khiến
cá nhân tôi phát chóng
mặt (hoa mắt!) mặc dù
giữa bóng tối dày (đặc
dưới hố thẳm!) tôi vẫn
có cảm giác mình với
bổn phận phải tiếp tục
ném cho hết số chữ
hễ vừa lọt khỏi mồm
lập tức chúng lớn như
thổi (cực mạnh mẽ!) vào
trời đất để chi (!) thực
ra một khi đã xem
cái chết nhẹ tợ cọng
lông chân thì có ném
đi hết các cái mới
hòng có lại được các
cái (khác dù rất chung
chung đi chăng nữa!)
BÀY CHỮ TRƯỚC HOLLOWEEN
kẻ đồng hành với tôi, cũ càng
cho đến nay chưa hề than vãng
gã tiền thân – tiên sư bố anh
đeo đẳng chi (!) sao chả bổ báng
chốc chốc thì giật mình ngó mông
số phận hai bên phải / trái
trên lưng trước mắt miệng lỗ cống
ngay đỉnh đầu lỗ thủng tê tái
tâm trống hoác tức mới giở chứng
má đỏ mỏ xanh vào u tối
còng lưng chịu làm kẻ gánh trứng
đổ sông mãi không dợn bức bối
như tôi ấy – những chữ cơ nhỡ
đặt khẳm mũi tàu vô căn cớ
đợi tận vong đốt tiễn tống gió
đêm còn nghe trốt lật, trở. mớ
về sau xảy sự cố trân trối
chữ nghĩa choáng đã đành, còn tôi
vuốt mặt xem chừng chỗ ảo vọng
bệt máu vẫn tươi hay đã ối
hóa chuyện gì (!) thời gian liếm sạch
– loáng, sau trước tôi một kiếp mộng
mai đầu thai trở lại tách bạch
đâu, giữa em – biển cả – trời rộng
tôi gỡ tôi ra thế bị động.
EM (CO TINH CACH TAN HINH THUC!)
nghe nói về em
nào kim tiền/ con
chồng mấy lượt trở
về lại buồng tôi
vẽ chân dung em
biết là chống lại
sự lo (nghĩ!) chỉ
tổ càng thêm lo
(nghĩ!) vẽ vừa xong
tôi co chân tống
vào câu chuyện bao
đồng về em nào
kim tiền con chồng
mấy lượt một đạp
thực chẳng may lúc
co chân tống gấu
quần xách lên tất
lòng rơi ra nom
tất lòng một màu
trắng (bạc!) thay vì
lo (nghĩ!) viển vông
tôi cảm thấy yêu
tất lòng mình hơn
bao giờ lúc đấy
ngoài vịnh san fran
cisco bầy hải âu
bị thi sĩ pab
lo neruda
vặt trụi lông chúng
nhốn nháo căng thẳng
thấy thương quá một
phần câu chuyện về
em nào kim tiền
con – chồng mấy lượt
tôi nhắm không khéo
chuyện (tình cảm!) cá
nhân bao lâu nay
chôn chặt sẽ sống
lại sẽ lan nhanh
nơi nhân gian tương
truyền như điên như
khùng phát cứ hỏi
tới hỏi lui “lấy
chồng sớm làm gì..
ngày/ giờ em nào
kim tiền con … chồng
mấy lượt …” bất thần
ngó sang bên kia
(bờ thái bình dương!)
một thế giới khác
tôi thấy trên khắp
bức chân dung em
các con bồ câu
đang yêu nhau. đấy!