LẠI KỂ VỀ CON SÓI CÁI
Sáng tác xin gửi về Diễn đàn hoặc email:
baogiaytanhinhthuc@yahoo.com | info@tintho.net
Nguyễn Văn Vũ
NỤ CƯỜI
ngày đó người ta đưa hắn vào
nhà thương vá môi khắc họa vào
đó nụ cười Thích ca Shiva
úm ba la che giấu nỗi đau
lẩn khuất đâu đó lúc vui lúc
buồn cũng như lúc không vui không
buồn gì cả nụ cười núp dưới
hàm râu lưa thưa để lộ ra
cái điều hắn muốn che giấu mà
không che giấu được ơn trời úm
ba la số kiếp sầu đâu nở
tưng bừng nụ cười trong héo ngoài
tươi héo như rau éo mà vẫn
cười thúi ruột thúi gan mà vẫn
cười chết rồi mà vẫn cười lạ
chưa sáng nay người ta vớt xác
hắn dưới mương lên bụng xẹp lép
như con tép miệng vẫn cười lạ
chưa hắn chết thật rồi chết thật
rồi mà miệng cứ cười cười cười…
Hường Thanh
ĐÊM
những người thiếu ngủ người
không còn tập trung vào
đêm nữa mà tập trung
vào ngày hôm sau ý
nghĩ hoặc hành động hôm
kia những người buồn ngủ
không còn tập trung vào
suy nghĩ nữa mà lăn
đùng ra cho sự mệt
mỏi (bệnh tật) ru ngủ
những người thiếu ngủ không
còn khỏe mạnh nữa họ
gầy trơ xương xương trơ
trọi và hốc mắt ăn
đêm các cô gái không
còn tập trung vào giấc
ngủ mặc cho ngày hôm
sau và ngày hôm kia
trở thành bài ru ca
của loài cú kêu đêm …
Phạm Quyên Chi
BÁC SĨ
Ngừng thở là cách tốt
Nhất để tiễn đưa bóng
Đêm nằm mơ mở mắt
Thấy căn bệnh tái phát
Cũng gần đến ngày tái
Khám đau đầu quá bác
Sĩ ơi! Tắm lúc khuya
Cũng được đúng không bác
Sĩ có nghĩa gì nữa đâu
Mà lặng lẽ bác yêu
Cái nghề nghiệp ổn định
Trong khi tôi gối thêm
Cục gạch lên giữa trán
Cũng chả cảm nhận được
Số phận chó đẻ năm
Con không giới tính của
Mình sống ở đâu cũng
Vậy thì chết trên tờ
Tiền rách bị vò nát
Trong đáy quần có sao
Đâu giả sử dùng tay
Thò đầu vào cuộc cưỡng
Hiếp với lá cây rừng
Bác thấy dễ chịu hơn
Đúng không? Bác sĩ tồi
Tàn tạ cô độc ơi!
Vương Bích Ngọc
LỆNH
Được lệnh viết LỆNH
lệnh là lệnh nên
phải viết LỆNH thôi
nhưng phải viết ra
sao đã là lệnh
thì luôn là lệnh
chả vui thú gì
làm theo lệnh cho
dù lệnh ấy chỉ
là viết LỆNH nên
đã kiếm kế hoãn
binh thi hành cái
lệnh ấy từ tối
qua đến chiều nay
nhưng đã là lệnh
thì dù có hoãn
dù có chán dù
có bất tuân dù
có bực dọc dù
có miễn cưỡng dù
có lười dù có
hứng hay không dù
sao sao nữa thì
cũng sẽ đến lúc
thi hành nên giờ
đang ngồi viết LỆNH
và nghĩ về những
cái lệnh và cái
thái độ của kẻ
ra lệnh và cái
tâm trạng của người
thi hành lệnh thường
thì chẳng gì hay
hớm nhưng trong trường
hợp này còn lâu
mới như thường
Vương Ngọc Minh
VÔ ĐỀ
đời tôi chả hiểu sao
lại dính với sách và
gió – hở chút sách tát
vô mặt gió táp vô
lưng hiện tiền thì gió
rít mạnh sách giẫy đành
đạch trên giá kêu (khóc)
chữ từng chữ nhỏ (từ
các trang sách!) chỉ chực
rớt bay không ai có
thể tưởng tượng nổi cái
cách sách hành tôi gió
tróc nã tôi mọi suy
nghĩ từ tôi bây giờ
chỉ về sách và gió
chả chút tư tưởng trong
đấy chiều lúc từ biển
thả dọc đường cái trở
ra downtown bỗng cảm
thấy mình hầu như đã
hết tin tưởng vào thượng
đế điều đấy khiến nghẹn
họng nghĩ gì cũng ướt
nước các lối thoát trong
đầu dường bị bít kín
(tới phố chính ngó ngõ
lớn ngõ nhỏ đã ngớt
người!) quyển sách kẹp dưới
nách nom co ro lắm
gió từ tám hướng trời
thổi dồn vào hồn dày
kịt bầu trời đục hẳn
e lũ gió sẽ trêu
ngươi táp lưng sách sẽ
riết róng (ta thán!) tôi
sẽ bị bứng khỏi lề
phải bước làm sao cực
chậm rãi tiếng động dưới
hai bàn chân có vang
âm nghe phải hệt điệu
nhạc jazz (vừa cám dỗ
vừa đe dọa!) đang giữa
tiết xuân ấm áp
tôi thực sự chả biết
vì sao trước kia lại
tin tưởng vào thượng đế
đến độ nghĩ là dù
chỉ lầm lỗi một chút
với đời sống cũng sẽ
bị đọa đày kiếp kiếp
tôi vừa thấy con cú
nhận tín hiệu động tình
của con cái phát đi
và trong khi tôi còn
đang ngó quanh quất bất
thần con cú quay ngoắt
phóng hai ánh nhìn thẳng
vào mắt tôi tê điếng
(chả tư tưởng gì trong
đấy!) quyển sách đang cầm
rớt đánh “phịch!”
Xuân Thủy
THƠ
Có nhiều khi thời gian
không đủ cho ta yêu
đương tháng tư lại ùa
về những cái cây chỉ
nên thơ khi anh xa
em khi anh anh đang
đi trên con phố dài
vô định đi trên chiếc
xe của ông Honda
người Nhật Bản mới ngớ
ta đang bị trói những
vòng tay ôm nhau những
giọt lệ hoen mi mà
đôi khi không kịp trên
đời sống này ngày mai
biết thế nào được nhiều
khi đến khi anh giàu
như em mơ ước chúng
mình lại chẳng thể cùng
nhau đi du lịch Lăng
Cô như thế này đâu
phải không em lúc này
anh vẫn bị cái ông
người Nhật Bản trói tay
chân chỉ còn duy nhất
hồn là tự do là
thơ là thơ là thứ
thơ anh muốn viết gửi
đến cho em mà cũng
không còn gì thời gian
những vòng tay có một
thứ thơ cảm khác của
tình yêu mà không còn
thời gian yêu đương để
trở thành những bài thơ
được in ra được.
xuất bản được bán được
đọc được đối xử tử
tế… sống yêu đương mà
còn bị xúc phạm thì
sống làm gì em nhỉ
em đến như một thiên
thần giữa địa ngục nhưng
giờ anh đang mơ thì
phải vì đã đến giờ
vào ca rồi em ạ…
Chu Thụy Nguyên
LẠI KỂ VỀ CON SÓI CÁI
Ờ! thì vẫn là cái hỗn danh đó
Nó cứ rong rêu thả đời trôi qua
Trôi qua từng đêm trên chiếc thùng xe
Phủ bố bạt rong rêu cho mãi đến
Một ngày đụng đâu cũng ụa đụng đâu
Cũng mửa đến một ngày bỗng ngực thấp
Bụng cao đến một ngày nghe xóm phông
Tên nước đồn rùm beng tin con sói
Cái phải vô Từ Dũ phải ca bài
Hút nạo gì đó râm ran thiên hạ
Truyền miệng râm ran đầu trên xóm dưới
Đồn càng lúc càng hung à nghen đồn
Sao tới tai má nó tội nghiệp bà
Mẹ mù khóc con trong âm thầm chỉ
Biết khóc mà chẳng hề thấy nỗi đau
Của con để còn mong xoa dịu sau
Ngày ấy da dẻ nó có xanh xao
Một lúc nghỉ thùng nghỉ gánh một lúc
Nhưng rồi chỉ mấy tuần sau thôi lại
Thấy cặp giò trắng muốt gò cứng thoăn
Thoắt hẻm thoăn thoắt lộ thoăn thoắt
Lúng liếng má đỏ môi hồng thoăn thoắt
Rung rinh thon thả thoăn thoắt gái một
Con trông mòn mà cũng dị thiệt nghe
Chẳng biết nói sao chứ sau cái ngày
Lỡ ôm sô đó con sói cái bỗng
Đẹp ra mèn ơi sắc đẹp giết người
Đó nghe mèn ơi da thịt nó cứ
Nõn nường ra khiến tôi lại ngu ngơ
Ngày ngày chẳng biết làm gì cho ra
Hồn lòng cứ xốn cứ xang dị lắm
Cứ ra quán cà phê cóc ngồi thắp
Lửa ngón tay cứ dáo dác cặp mắt
Trông con gái một con trông cặp giò
Trắng muốt vén cao trông mênh mang rung
Rinh những núi cùng đồi ờ mà quên
Nữa nghe dạo này cớ sao bầu ngực
Con nhỏ cứ trương nở thật đầy đặn
Trương nở rõ mồn một nghe khiến sao
Cứ mơ hồ rung rinh huyền hoặc cứ
Nhún nhảy hớp hồn người theo từng bước
Chân thoăn thoắt có lúc bỗng mất thần
Mình phải tự dăn lòng mình nó cũng
Chỉ là con sói cái thôi mà con
Sói cái ăn đêm rong rêu trong những
Thùng xe phủ kín bạt thôi mà con
Sói cái rẻ rúng ừ thì con sói
Cái thôi mà giá đáng gì đâu tự
Rầy rà tự trách mắng mình như vậy
Thiệt lòng mình có quên nó được đâu
Lại còn biết làm thơ chẳng biết hồi
Nào mới chết chứ những câu thơ tỏ
Tình ngóay bút trên lưng tờ giấy bạc
Bao Hero mỗi ngày xin ở quán
Cà phê những bài thơ tình thật tội
Nghiệp thật vụng dại những bài thơ tình
Biên biên xóa xóa tự viết tự đọc
Tự sướng những bài thơ trải lòng mình
Về một mối tình chẳng dám trao …
Tranh bài: Impression Sunrise by Claude Monet, 1872