THƠ PHẠM QUYÊN CHI

    THƠ PHẠM QUYÊN CHI
    ____________________

     
    RỖNG 1
    Buổi sáng trong ngày lễ
    Tình nhân tôi đã lấy
    Cây gậy đập chết một
    Con mèo mù trái
    Tim tôi lúc ấy bị che
    Khuất bởi bóng mây
    Trên bầu trời cao hơn
    Tôi cắt tóc bỏ chung
    Trong chiếc hòm đựng con
    Mèo mù rồi ra đứng
    Giữa đường xe cộ người
    Đi qua đi lại nhòm
    Ngó tôi như một con
    Ó bị cháy đen lâu
    Năm trên rừng mới xuống
    Mà buồn nhất lúc đó
    Người tôi yêu bỏ đi
    Lấy vợ chở người mình
    Cố yêu đi xuyên qua
    Cuộc đời với nụ cười
    Chua chát mà làm sao
    Tôi nói nữa khi giữa
    Đại lộ trông tôi như
    Cô gái chưa dám qua
    Đường dù bước một bước
    Nữa là nhìn thấy góc
    Sân nhà mình!
     
    RỖNG 5
    Gì chứ nhìn con kiến
    bò đi lúc nhúc trên
    bàn học giữa thành phố
    kiếm sống tôi bắt đầu
    nói thật ngay cả chiếc
    kẹp tóc trên đầu bà
    nội đã lâu rất lâu
    kỉ niệm đau nỗi đau
    chồng chất vẫn khuya khoắt
    rơi đi như  hôm qua
    ra biển ngắm bãi cát
    vàng nghiêng qua bãi đậu
    xe dưới hàng cây đã
    không còn nắng ấm đã
    không còn đủ sức nhớ
    ra cột đèn rỉ tiếng
    kêu sáng trưa để bọn
    nhỏ đá trái bóng vào
    câu hỏi nấp bởi gương
    mặt kẻ thèm ăn mà
    ngang bướng hàng giờ bên
    tách cafe gì chứ nhìn
    lũ kiến đi giữa trời
    mưa to nơi cổ họng
    bứt rách …
     
    RỖNG 12
    Tôi ngừng kể câu chuyện
    lúc cô hàng xóm đặt
    rổ rau ngót lên vai
    và trở về nhà trong
    cái nắng chiều buồn khô
    có thêm tiếng hú loài
    quạ khi mấy năm rồi
    tôi không nghe lại hơi
    thở ngột ngạt của chính
    mình … tôi ngừng kể câu
    chuyện tôi bước vào thế
    giới của sự ghi chép
    gặp một ông lão ông
    dạy tôi cách ngậm những
    nhánh cây mà không được
    thả vào giấc mơ của
    sự lười nhác … rồi hỏi
    tôi về một người mà
    khi tôi ngừng kể câu
    chuyện người ấy chưa
    được kể người mà tôi
    gặp trong chiếc hũ đựng
    những cột đèn với nỗi
    buồn chông chênh làm gì
    có người đàn bà nào
    ngồi vá mặt trời bên
    tia nắng khẳng khiu … tôi
    trở về sau câu chuyện
    ông chẳng muốn nghe thêm
    lần nào gã điên rồ
    phơi rong thân thể trên
    manh chiếu rải trắng đóa
    hồng và đưa tay khẽ
    lắc nghe đâu đó đời
    đời chẳng có gì?
     
    RỖNG 15
    Dưới bầu trời đầy sao
    Bà ngoại cười cuồng giận
    Bởi mẹ không biết yêu
    Ba im lặng nghe con
    Nhện đực kéo cọng lưới
    Méo lệch ra khỏi nhà
    Đúng lúc đó ngoài ngõ
    Người con gái hiền từ
    Ở cửa sau ngó bụi
    Chuối xanh lất phất úp
    Ngửa nửa thân tàu lá
    Dưới ánh trăng hôm đó
    Lũ chim dáo dác kìa
    Mẹ kìa ba kìa sao
    Lại như thế chứ mặc
    Kệ là chúng ta không
    Sống nữa từng đêm mặc
    Kệ nhánh cây gầy lỡ
    Bước quất mảnh khăn trắng
    Bạc tình trong mưa mặc
    Kệ mặc kệ đi dù
    Có chụm đầu lại đến
    Trăm thế kỉ quay đi
    Quay lại trăm năm thì
    Có ai hiểu ai …
     
    RỖNG 47
    Giấc mơ của Kiến
    Dài như một con
    Đường đi từ thân
    Lá đến cuống lá
    Ngắn như nhịp đập
    Của chiếc kim đồng
    Hồ nhảy từ chiến
    Tranh đến hòa bình
    Giấc mơ của Kiến
    Bằng một viên thuốc
    Làm đứt các dây
    Thần kinh màu tím
    Trong ước mơ vào
    Những đêm khuya lắc
    Khuya lơ ngồi kể
    Câu chuyện bên cạnh
    Cô gái bị đễnh
    Tai vì chỉ thích
    Nghĩ đến thế giới
    Con cá mập cá
    Sấu khủng long thế
    Giới của cái ác
    Độc quyền no nê
    Giấc mơ của Kiến
    Không phải sống bên
    Lề phố đi trên
    Chiếc xe cà tàng
    Mà là sự chờ
    Đợi trái tim hít
    Vào thở ra vài
    Con chữ a b
    C d xếp thành
    Hàng dọc và ai
    Đó đọc ngược lại
    “D c b a”
     
    RỖNG 48
    Sáng nay đáng lẽ tôi
    Để anh đến với nỗi
    buồn sáng chủ nhật như
    Mọi hôm mọi ngày nhưng
    Lúc thức dậy thì không
    Biết nói sao cho phải
    Tình phải nghĩa vợ chồng
    Khi con đường đi và
    Chiếc ghế ngồi biến mất
    Điều đáng nói là làm
    Sao anh có thể chịu
    Đựng được cú sốc khi
    Lâu rồi anh không thay
    Đổi được cuộc đời mình
    Xung quanh cuộc đời mọi
    Người và làm sao anh
    Ngồi ăn bữa ăn ngon
    Lành khi chiếc ghế xuất
    Thân từ gia đình anh
    Thế giới đồ vật đâu
    Thể cứ im lặng thuộc
    Về những bức tranh vẽ
    Vòng vòng của bà họa
    Sĩ không có gì đáng
    Nói bà cũng ngồi im
    Không nói y như tất
    Cả trốn vào trang sách
    Không có gì đáng tin
    Mà trò chơi các gã
    Lừa đảo vẫn say mê
    Bịa đặt đủ các món
    Hàng còn rửa thêm vài
    Chiếc cốc đựng nước lã
    Ông bà xưa ngày trước
    Bảo rằng gõ bum bum
    Vài tiếng sẽ trở lại
    Hai mươi tuổi rồi quên
    Hết mọi phiền phức hiện
    Tại luôn.
     
    RỖNG 50
    Hai lăm tuổi đi tới đâu
    cũng bị làm phiền đủ thứ
    chuyện trên trời dưới đất hồi
    tối đang ngồi ngoài biển nói
    Chuyện thì ông già xa lạ
    có đôi mắt hút sâu và
    thân hình mảnh khảnh ngồi theo
    y như cuộc nói chuyện có
    Liên quan đến cuộc đời ông
    hôm qua rồi di chuyển cái
    chỗ ngồi sang năm bước chân
    thì đúng năm giây sau mọi
    Thứ vẫn như cũ con bạn
    ngồi say xưa kể quên cả
    ngoài kia ba cô bé đang
    chăm chăm múc nước lên đổ
    Trên mặt đất tạo ra một
    điều ước bằng chính sức lao
    động của mình bà mẹ mãi
    mê lướt web lướt facebook
    Đến lúc cái ghế tôi đang
    ngồi gãy một cái rầm phát
    ra tiếng động kinh hoàng trong
    mười năm qua kể từ khi
    Tôi chính thức không giao tiếp
    với âm thanh thì pháo hoa
    người ta khai mạc hội hè
    2017 chính thức
    Bắn lên trời bùm bùm tất
    cả không ai còn nhìn thử
    tôi đang làm gì với cái
    ghế gãy mọi người thích thú
    Nhìn hết lên la hét kẻ
    bán hàng nhân cơ hội đổi
    cho tôi chiếc ghế khác cùng
    loại sự ái ngại trong tôi
    Hiện rõ to lên khuôn mặt
    đáng thương và khi gượng ngồi
    lên và hít thở lại câu
    chuyện lại bắt đầu tiếp tôi
    Nhìn vào chỗ mà lúc nãy
    ai cũng hân hoan đón chào
    thấy có hai mươi mấy vết thương
    bay lên giữa trời …
     
    RỖNG 59
    Một buổi sáng tốt lành
    Như sáng hôm nay đây
    Ngồi một mình bên bà
    Bán nước mắm tôi hỏi
    Thì bà chửi tổ cha
    Bọn nhỏ tụi bay thích
    Đi trái cuộc đời sống
    Thì quá vô tư nhiệt
    Tình với hoài bão ước
    Mơ sao không nhìn mặt
    Trời đi qua ngọn cây
    Ngày ngày để biết cách
    Đi qua con đường phía
    Trước một buổi sáng tốt
    Lành nhận cuộc điện thoại
    Chia tay của người mình
    Yêu thật ra trái tim
    Con người có lối đi
    Riêng thôi thì hôm nay
    Trời đẹp tôi ngồi cầu
    Cho những người muốn tìm
    Đến hạnh phúc mới thì
    Hãy mạnh tay vứt bỏ
    Đi tất cả thề với lòng
    Mình rằng kẻ phản bội
    Là kẻ phải gánh lấy
    Hạnh phúc còn tôi đây
    Ngồi ngắm bà bán nước
    Mắm duỗi đôi chân đong
    Cho đầy hàng chai sớm
    Mai trong đôi mắt long
    Lanh nháy nháy cười
     
    BUỔI SÁNG

    Thật sự khiến tôi quên
    Cảm giác đang là mùng
    Hai tết theo lịch âm
    Dân gian ngày này năm
    Trước không nhớ rõ lắm
    Hình như tôi đang đi
    Chơi với người mà lúc
    Nãy đòi chia tay và
    Tôi đồng ý bằng cách
    “Ừ, cút cho lẹ đi ”
    Thô lỗ quá không nhỉ
    Khi nhành mai khẽ rơi
    Vài cánh xuống mặt đất
    Và chúng tôi nhặt lên
    Ép vào bàn tay ngọn
    Gió tình thổi nhẹ ba
    Trăm sáu lăm ngày không
    Mau lắm để ý làm
    Gì thời gian của quá
    Khứ nhìn kìa chiếc xe
    Đèo người tình đi ngang
    Qua như em bé đẩy
    Chiếc xe đồ hàng ngang
    Qua chiếc giỏ đựng đồ
    Hàng!
     
    Tranh bài: Paul Klee, A Young Lady’s Adventure (1922)
     
     
     
     

    Leave a Reply

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img

    Up Next

    Discover

    Other Articles