BÀI THƠ CHỦ NHẬT
Sáng tác xin gửi về Diễn đàn hoặc email: baogiaytanhinhthuc@yahoo.com | info@thotanhinhthucviet.vn
Nguyễn Phan Thịnh
KẺ LẠ
anh ngây thơ và anh sống như
thằng khờ đung đưa chân trên cầugục đầu nhìn dòng sông trôi và
ngẩng đầu nhìn làn mây trôi vàngười thấy anh lơ mơ nghe gió
u u trong tai u u utrong đầu u u u đêm ngày
ray rứt u u liên miên hòaianh lù mù ngồi anh lờ mờ
bay và anh lơ ngơ khóc thầmtrước mọi nỗi đau thương tăm tối
co cóng bi thảm biết bao đờitất cả điên rồ tất cả điêu
linh tất cả bốc mùi anh baydưới những vì sao và anh bay
một mình nát lòng không ai hayanh ngồi đung đưa chân không trên
cầu người hằng ngược xuôi tất bậtngày ngày là bầy ong thợ trong
một tổ ong nhân tạo cam đờianh bay theo mây trôi theo sông
trôi ra biển trời một mình vàanh đau đớn không ai chia sẻ
một tình yêu cùng một niềm tinanh cô đơn lặng im bay qua
nỗi chết trừu tượng và siêu hìnhkhờ khạo hay khật khùng mãi như
tên lạ mặt ở chính quê mìnhlàm sao anh có thể sống dửng
dưng giữa đời với người vô nghĩavô tình đến cây cũng mọc ngược
và sâu bọ cũng hóa thần linh
Nguyễn Cảnh Nguyên
BÀI THƠ CHỦ NHẬT
Trước mặt tôi là những người đàn
ông và những người đàn bà bên
phải và bên trái tôi là những
người đàn bà và những người đànông xung quanh tôi những người đàn
ông và những người đàn bà đang
giành nhau nói như tự bao giờ
họ vẫn giành nhau nói về nhữngđiều rất nhỏ nhặt mà tôi không
thể biết những điều rất đơn giản
mà tôi không thể hiểu thú thật
tôi không thể biết tại sao màtôi lại tỏ ra chán đến vậy
tôi không thể hiểu tại sao mà
tôi lại to ra buồn ngủ đến
thế tôi ngáp ngắn ngáp dài ngápđến sái quai hàm nhưng không thể
đứng dậy không thể bỏ đi đâu
không thể làm gì khác khi những
người đàn ông và những người đànbà xung quanh tôi vẫn còn tiếp
tục nói những người đàn bà và
những người đàn ông bên phải bên
trái tôi vẫn tiếp tục diễn thuyếtnhững người đàn ông và những người
đàn bà trước mặt tôi vẫn tiếp
tục la lối về những điều rất
đơn giản mà tôi không thể biếtvề những điều nhỏ nhặt mà tôi
không thể hiểu tôi không thể hiểu
tại sao tôi lại buồn ngủ đến
vậy tôi xin lỗi các ông tôixin lỗi các bà xin cho tôi
ngủ một tí một chốc một tẹo
một lát đi tôi xin chống mắt
mà ngủ tôi nói thật tôi cũngyêu kính và sợ chúa lắm chứ
bộ.
Nguyễn Đạt
MỘT LẦN GIỮA NHIỀU LẦN
Một lần giữa nhiều lần đi ngang
chiếc cầu nhìn xuống dòng sông thấy
đời đen màu trên hè đường dưới
chiếc cầu mưa xối xả cứ đợiMãi một người chẳng tới suốt đêm
thâu một lần ôi một lần quá
nhiều lần cứ đứng suốt đêm thâu
tự nhủ mình không thể trở vềBất cứ đâu bất kể tự nhủ
mình lần này đây chắc là lần
mình tự tử một lần giữa nhiều
lần là lần này đây trên mộtBệ cửa sổ trên cao trên nhà
phố một bông hoa đỏ thắm mưa
tự nhủ một lần ngó thấy một
lần thôi cũng đủ xong về nơiCư ngụ tức nhiên nhà mình mở
vòi nước xối xã thay áo quần
châm điếu thuốc bắt đầu một giấc
mộng hết sức nên thơ.
Nguyễn Hoài Phương
GỌI ĐÒ
Đò ơi … đằng nào thì đò cũng
đầy rồi thôi thì đò cứ thế
yên tâm mà sang sông đi nấn
ná ở lại thì đò cũng cólàm gì đò có chờ có đợi
có chở thêm được ai đâu thôi
thì đằng nào cũng phải rời bến
đò cứ sang sông nhường bến lạicho những con đò khác … để những
con đò khác chở những con người
khác đầy rồi cũng phải sang sông
nhường bến lại cho những con đòkhác nữa … để đò sang sông rồi
đò lại quay về bến đò lại
chờ lại chở những đợt khách mới …
đò ơi … khách chưa đến rồi kháchsẽ đến kệ khách không đi đò
này thì đi đò khác kệ hết
đợt khách này lại có đợt khách
khác … đò ơi … đò đầy rồi thìđò cứ sang sông … đò ơi … ơ i…
23 - 8 – 08
Hạc Thành Hoa
NHỮNG VIÊN KIM CƯƠNG CỦA BẦU TRỞI
bất ngờ rớt xuống từ
những đám mây màu chì
tích tụ khói đèn bao
nhiêu năm như sao rơisao rơi in trên cát
những đóa quỳnh không thực
tôi bàng hoàng khi chạm
vào những hạt mưa chạmvào sức nóng đôi môi
chạm vào cái lạnh bầu
trời ôi những viên kim
cương bảy sắc cầu vồngvừa chạm vào tay đã
vội tan thành nước chỉ
còn một bàn tay một
bàn tay đang khóc.
Tranh bài: http://www.palestinechronicle.com/my-sisters-and-brothers-dont-you-cant-you-wont-you-see-a-poem/
My Sisters and Brothers, Don’t You, Can’t You, Won’t You, See?
By Stephen Brackens Brinkley
We are all interconnected
We are all interdependent
We are all part of the OneMy Sisters and Brothers,
Don’t you see?Every microcosm is reflective of the macrocosm
As above so it is below
We are all each other’s keepers in the Human FamilyMy Sisters and Brothers,
Can’t You See?Every ripple in the Supreme Lord’s pond
Makes its way to the largest lake where
It is eventually felt even in the farthest OceanMy Sisters and Brothers,
Won’t You See?
– Stephen Brackens-Brinkley is a Christian minister, teacher, counselor and Human Rights Activist. He has been a strong supporter of the Palestinian cause for many years. He currently resides in San Diego, CA, USA. He contributed this poem to PalestineChronicle.com.
Anh chị em tôi ơi, các bạn có thấy không, các bạn có thể không, các bạn sẽ không thấy không?
Chúng ta đều có sự kết nối với nhau
Chúng ta đều phụ thuộc lẫn nhau
Chúng ta đều là một phần của MộtCác chị em và anh em của tôi ơi,
các bạn không thấy sao?Mỗi vi mô đều phản ánh vĩ mô
Trên thì như vậy dưới thì như vậy
Chúng ta đều là người bảo vệ lẫn nhau trong Gia đình Nhân loạiCác chị em và anh em của tôi ơi,
các chị không thấy sao?Mỗi gợn sóng trong ao của Chúa Tối Cao Đều
hướng đến hồ lớn nhất Nơi
Cuối cùng Nó được cảm nhận ngay cả ở Đại dương xa nhấtCác chị em và anh em của tôi ơi,
các chị em có thấy không?
– Stephen Brackens-Brinkley là một mục sư Cơ đốc, giáo viên, cố vấn và Nhà hoạt động nhân quyền. Ông là người ủng hộ mạnh mẽ cho sự nghiệp của người Palestine trong nhiều năm. Hiện ông đang sống tại San Diego, CA, Hoa Kỳ. Ông đã đóng góp bài thơ này cho PalestineChronicle.com.
Discover more from TIN THƠ
Subscribe to get the latest posts sent to your email.