BÀI THƠ CHỦ NHẬT
Sáng tác xin gửi về Diễn đàn hoặc email:
baogiaytanhinhthuc@yahoo.com | info@tintho.net
Nguyễn Phan Thịnh
KẺ LẠ
anh ngây thơ và anh sống như
thằng khờ đung đưa chân trên cầu
gục đầu nhìn dòng sông trôi và
ngẩng đầu nhìn làn mây trôi và
người thấy anh lơ mơ nghe gió
u u trong tai u u u
trong đầu u u u đêm ngày
ray rứt u u liên miên hòai
anh lù mù ngồi anh lờ mờ
bay và anh lơ ngơ khóc thầm
trước mọi nỗi đau thương tăm tối
co cóng bi thảm biết bao đời
tất cả điên rồ tất cả điêu
linh tất cả bốc mùi anh bay
dưới những vì sao và anh bay
một mình nát lòng không ai hay
anh ngồi đung đưa chân không trên
cầu người hằng ngược xuôi tất bật
ngày ngày là bầy ong thợ trong
một tổ ong nhân tạo cam đời
anh bay theo mây trôi theo sông
trôi ra biển trời một mình và
anh đau đớn không ai chia sẻ
một tình yêu cùng một niềm tin
anh cô đơn lặng im bay qua
nỗi chết trừu tượng và siêu hình
khờ khạo hay khật khùng mãi như
tên lạ mặt ở chính quê mình
làm sao anh có thể sống dửng
dưng giữa đời với người vô nghĩa
vô tình đến cây cũng mọc ngược
và sâu bọ cũng hóa thần linh
Nguyễn Cảnh Nguyên
BÀI THƠ CHỦ NHẬT
Trước mặt tôi là những người đàn
ông và những người đàn bà bên
phải và bên trái tôi là những
người đàn bà và những người đàn
ông xung quanh tôi những người đàn
ông và những người đàn bà đang
giành nhau nói như tự bao giờ
họ vẫn giành nhau nói về những
điều rất nhỏ nhặt mà tôi không
thể biết những điều rất đơn giản
mà tôi không thể hiểu thú thật
tôi không thể biết tại sao mà
tôi lại tỏ ra chán đến vậy
tôi không thể hiểu tại sao mà
tôi lại to ra buồn ngủ đến
thế tôi ngáp ngắn ngáp dài ngáp
đến sái quai hàm nhưng không thể
đứng dậy không thể bỏ đi đâu
không thể làm gì khác khi những
người đàn ông và những người đàn
bà xung quanh tôi vẫn còn tiếp
tục nói những người đàn bà và
những người đàn ông bên phải bên
trái tôi vẫn tiếp tục diễn thuyết
những người đàn ông và những người
đàn bà trước mặt tôi vẫn tiếp
tục la lối về những điều rất
đơn giản mà tôi không thể biết
về những điều nhỏ nhặt mà tôi
không thể hiểu tôi không thể hiểu
tại sao tôi lại buồn ngủ đến
vậy tôi xin lỗi các ông tôi
xin lỗi các bà xin cho tôi
ngủ một tí một chốc một tẹo
một lát đi tôi xin chống mắt
mà ngủ tôi nói thật tôi cũng
yêu kính và sợ chúa lắm chứ
bộ.
Nguyễn Đạt
MỘT LẦN GIỮA NHIỀU LẦN
Một lần giữa nhiều lần đi ngang
chiếc cầu nhìn xuống dòng sông thấy
đời đen màu trên hè đường dưới
chiếc cầu mưa xối xả cứ đợi
Mãi một người chẳng tới suốt đêm
thâu một lần ôi một lần quá
nhiều lần cứ đứng suốt đêm thâu
tự nhủ mình không thể trở về
Bất cứ đâu bất kể tự nhủ
mình lần này đây chắc là lần
mình tự tử một lần giữa nhiều
lần là lần này đây trên một
Bệ cửa sổ trên cao trên nhà
phố một bông hoa đỏ thắm mưa
tự nhủ một lần ngó thấy một
lần thôi cũng đủ xong về nơi
Cư ngụ tức nhiên nhà mình mở
vòi nước xối xã thay áo quần
châm điếu thuốc bắt đầu một giấc
mộng hết sức nên thơ.
Nguyễn Hoài Phương
GỌI ĐÒ
Đò ơi … đằng nào thì đò cũng
đầy rồi thôi thì đò cứ thế
yên tâm mà sang sông đi nấn
ná ở lại thì đò cũng có
làm gì đò có chờ có đợi
có chở thêm được ai đâu thôi
thì đằng nào cũng phải rời bến
đò cứ sang sông nhường bến lại
cho những con đò khác … để những
con đò khác chở những con người
khác đầy rồi cũng phải sang sông
nhường bến lại cho những con đò
khác nữa … để đò sang sông rồi
đò lại quay về bến đò lại
chờ lại chở những đợt khách mới …
đò ơi … khách chưa đến rồi khách
sẽ đến kệ khách không đi đò
này thì đi đò khác kệ hết
đợt khách này lại có đợt khách
khác … đò ơi … đò đầy rồi thì
đò cứ sang sông … đò ơi … ơ i…
23 – 8 – 08
Hạc Thành Hoa
NHỮNG VIÊN KIM CƯƠNG CỦA BẦU TRỞI
bất ngờ rớt xuống từ
những đám mây màu chì
tích tụ khói đèn bao
nhiêu năm như sao rơi
sao rơi in trên cát
những đóa quỳnh không thực
tôi bàng hoàng khi chạm
vào những hạt mưa chạm
vào sức nóng đôi môi
chạm vào cái lạnh bầu
trời ôi những viên kim
cương bảy sắc cầu vồng
vừa chạm vào tay đã
vội tan thành nước chỉ
còn một bàn tay một
bàn tay đang khóc.
Tranh bài: http://www.palestinechronicle.com/my-sisters-and-brothers-dont-you-cant-you-wont-you-see-a-poem/