TUẦN THƠ 33: NƠI UỐNG CÀ PHÊ SỚM

    TUẦN THƠ
    ________

    NƠI UỐNG CÀ PHÊ SỚM

    Lý Đợi
    MỘT ĐÊM Ở SYDNEY
    Tặng thi sĩ Nguyễn Đăng Thường
    người thủy thủ già qua đây nằm
    tù đêm giáng sinh với tôi những
    giờ đêm tăm tối khuya không ai
    ghé thăm như bờ biển xa không
    đôi mắt nào có rất nhiều tâm
    sự xin thượng đế nhìn tôi cùng
    rượu đỏ ngày phán xét bao giờ
    tôi sẽ ngủ với em hay sẽ
    quên nhưng đừng hôn tôi như thế
    tưởng vì tôi phiêu lưu không xót
    thương hay tôi chỉ thương em vì
    đã nằm trên vai tôi nức nở
    Sydney 12-1958
     
    Nguyên Quân
    PHÂN CẢNH
    trong danh bạ của em không
    còn tên thằng bờm nên những gì anh
    gởi đi không một lời hồi
    đáp anh chừ thua thằng bờm có quạt
    mo để đổi bây giờ anh
    chỉ còn một trái tim rách rưới nắm
    xôi xưa bờm ơi là những
    lời hò hẹn nụ cười xưa bờm ơi
    bao giờ tìm lại được vì
    đã thành lọn khói trong trí nhớ mỏng
    manh cũng đã thành giọt sương
    dần bốc hơi vào dĩ vãng anh bây
    giờ thành chiếc gai dằm trong
    mắt cũng đã là bóng đêm trên con
    đường em vui bước trong cổ
    tích bờm ơi tình bao giờ cũng đẹp
    ngày em tình cờ đứng
    trước công trình xây dựng
    ngổn ngang gạch đá vôi
    vữa người ngợm với nụ
    cười ngon ngọt trên bờ
    môi hồng tươi thắm anh
    đã dại ngộ hỏi – tìm
    ai anh là người quản
    đốc có thể tìm bất
    cứ người ngợm chất liệu
    nào em đang muốn tìm
    em tươi cười – nhiều thứ
    quá chẳng biết phải tìm
    đâu cho ra người tình
    bạn tôi nửa lao động chân tay
    nửa nhà văn nửa ma cà bông
    nửa người nửa ngợm thất cơ lỡ
    vận cố gánh gồng hết cái thứ
    nửa mùa tìm lên núi lập chuồng
    nuôi gà một ngàn con gà giống
    non nẽo non nớt rất cần sự
    ấm bị cúp điện mấy đêm liền
    chết trụi chỉ còn vài con ngắc
    ngoải chén cơm nguội từ những ngày
    hôm trước rắc ngang mấy hạt muối
    sống chưa bao giờ anh cám cảnh
    đói khát bằng lúc này lúc này
    cơn lốc vần vụ trên cánh đồng
    chỉ còn trơ cuống rạ và dưới
    đáy hồ sâu con cá nhỏ không
    buồn nhấc ngửa chiếc phao lúc này
    người đàn bà góa đến từ phía
    bên kia cánh đồng đang xắn cao
    ống quần vớt từng cánh lục bình.
     
    Nguyễn Đăng Thường
    SURPRISE, SURPRISE

    – Mày chỉ là tên hề buồn
    tên hề buồn nhất thế giới
    làm mọi người cười rộ

    sau một đêm mưa rào tôi
    ra xó vườn nhỏ thấy 1 đóa bạch
    hồng mới ló lộng lẫy trong
    buổi sớm mây tôi ngắm người
    nó một chầy rồi chưa kịp mắng mầy
    chỉ là đóa hồng là đóa
    hồng là đóa thì bỗng nghe
    trong bụi rậm có tiếng thì thầm a
    rose is a rose is a
    28. 10. 2000
     
    Nguyễn Đăng Thường
    NHỮNG NỤ HỒNG CỦA MÁU
    mười ngàn lẻ một đêm mưa trước
    ngày chúa bị đóng đinh trên cây
    vĩ cầm buổi trưa hôm đó có
    một tia nắng khẳng khiu chiếu dọi
    qua khung cửa tò vò rơi trúng
    ngay trên đầu con maggie 2
    đứa tôi mặc y phục của tổ
    tiên nhân loại a dong với ê
    và trong vườn địa đàng không rắn
    không mận đỏ chỉ có 2 đứa
    tôi bơ vơ trên tấm nệm đặt
    trên nền xi măng bụi căn hầm
    squatter làm chỗ trú tạm
    để nhai cần sa uống bia lon
    ngốn cuốn sách hình tintin tới
    tây tạng cả chục rưỡi lần hỡi
    miếu đình chùa thiêng mái tôn rêu
    phủ không còn chim chóc bay về
    đấu hót đừng coi những gì bọn
    các chú nói hãy cam những gì
    bọn các bác nàm hồ hởi thổn
    thức nhạc jazz tưng bừng pháo bông
    đêm dạ hội chúng tôi nằm ngược
    thổi kèn lịm chết ôi hạnh phúc
    tuyệt vời giữa paris mưa tơ
    đùa phất phơ áo nhung mềm môi
    đào gái hà nội băm sáu phố
    phường xưa cũ trong tưởng tượng đã
    chết hãy tưởng tượng một chiều hè
    êm ả bên bờ xa lộ biên
    hòa tờ chính luận mới ra lò
    loan tin mối tình bí mật của
    rupert brooke đã bị bật mí
    dĩ nhiên không phải tờ lá cải
    ta mà một tờ xà lách tây
    vừa đăng cái tin giựt gân ấy
    hỡi em không là con bé tuổi
    15 noel olivier
    tóc vàng sóng mũi dọc dừa của
    chàng thi sĩ lãng mạng yểu mệnh
    tội nghiệp cho em tôi chỉ có
    1 cái miệng cười nhạt nhẽo vô
    duyên & 1 mái tóc xơ dừa
    cứng ngắt đen thui những cành gai
    nhọn đâm vào ngực tôi đau những
    nụ hồng của máu & bởi ở
    bên kia bờ đại tây dương hay
    ở bên này bờ thái bình dương
    thời cũng thế thôi máu huyết vẫn
    là máu huyết mồ hôi nước mắt
    vẫn là mồ hôi nước mắt đồng
    tiền bát gạo vẫn là bát gạo
    đồng tiền nghiện ngập rượu chè thất
    nghiệp vẫn là thất nghiệp nghiện ngập
    chè chén sáng chủ nhật ngon rồi
    sẽ là bloody sunday &
    palm beach sẽ là napalm for
    each dĩ nhiên ngắt lá đụng cây
    bứt mây động rừng bản dịch 1
    tập thơ tiếng nga của nhà thơ
    lão ấy có nhiều viên ngọc quí
    hơn chiếc vòng vương miện của nữ
    hoàng anh trưng bày trong tòa tháp
    cổ london có lính canh mặc
    áo đỏ quần đen tay cầm cây
    thương của thời phục hưng & có
    cửa sắt điện tử tự động đóng
    sập xuống khi gặp biến những kẻ
    thừa tiền & văn minh nhất thế
    giới cộng thêm đám du khách nhật
    vai đeo tòng teng máy ảnh máy
    chỉ máy ổng máy bả nối đuôi
    chen lấn dẫm lên chân nhau oh
    i’m soly vào đứng xem trầm
    trồ mỗi trự độ vài ba giây
    dĩ nhiên dẫu rất muốn chúng tôi
    vẫn không thể là 1 nữ hoàng
    khả ái để bù lại anh xin
    ca em nghe vài câu nôm na
    của ông cụ nguyễn khuyên nguyễn dụ
    gì đó này mợ nó nghe nhé
    1 mai 1 mốt 1 ngày xưa
    thơ thẩn kìa ai ăn bánh còng
    tui rại tui rờ răng rắn rết
    bà lanh bà lắt lưỡi lâu la
    dĩ nhiên gầy mập đói no rách
    lành đau mạnh già trẻ buồn vui
    cù chớn cà lần hào nhã phong
    hoa chi chi hay gì gì thì
    2 đứa tôi cũng vẫn là 2
    đứa tui như từ thủa mới chọc
    đất ghẹo trời hay vào lúc ông tây
    nhà đèn dựng nước an nam
    ta & con maggie 1 bữa
    nọ nó lẻn vào siêu thị siêu
    thực siêu ăn cuỗm mất mẹ của
    chàng 1 khúc thịt dồi to tổ
    bố nó ngậm mãi ngậm hoài mà
    chẳng teo mòn mẻ sứt thì nó
    vẫn là con maggie đáng thương
    nó cũng không thể là siêu sao
    liz / maggie trong cuốn phim màu
    mèo cái trên mái thiếc nóng đố
    em biết mán ở đâu biết mao
    mấy tuổi biết mưa mấy đồi đố
    anh biết khỉ là ai dĩ nhiên
    là tôi & tất cả bà con
    ở đây ai cũng biết mặt cái
    con ngựa đó hỡi người anh em
    mỗi đêm khoác blouson đen mù
    xoa đỏ nhét ló một góc chéo
    ra ngoài mép túi sau quần jeans
    đứng tựa quầy quán khuya đẫm mùi
    bia đắng nước tiểu mặn mồ hôi
    nồng hơi thở thối tha thuốc lá
    marlboro cao bồi giả hiệu
    1 ngày nào ta sẽ cỡi har
    ley davidson tay trong tay
    hò hơ hò dắt nhau về quê
    tôi đói thăm nương ngô thăm đồng
    lúa trên bến đò thủ thiêm vớt
    cành rong ướt lên chùi những giọt
    lệ khô 1/ 4 thế kỷ từ
    chiều xuân xưa em qua đây làm
    thuyền người dĩ nhiên thành hồ
    rồi sẽ có cái tên mới là
    sài gòn dĩ nhiên trên đường trần
    ruổi dong dại nhờ khôn chịu cuộc
    đời là manh chiếu rải những nụ
    hồng chờ ta khi ta không buồn
    ngủ tình yêu là suối mật bờ
    xôi đợi ta khi ta chưa muốn
    ăn dĩ nhiên đêm phải trắng ngày
    phải đen biển trên cao trời dưới
    thấp khi thủơ bé tôi thủ dâm
    ôm rừng thu khiêu vũ dĩ nhiên
    em không bao giờ thuộc về tôi
    còn tôi chẳng khi nào là của
    em & tụi mình ê cóc cần
    cái chuyện khôi hài lẩm cẩm khối
    tình trương mÿ chén nhựa em cười
    vỡ tan ấy xin quí vị cho
    1 tràng pháo miệng thật ròn như
    còn ngồi rạp quốc thanh coi vở
    con gái chị hằng hay đứng trong
    rạp hát bộ bên hông trường tôn
    thọ tường coi cọp tuồng triệu tử
    long đoạt ấu chúa kính thưa quí
    độc giả chúng tôi là những kẻ
    lang thang trong các hành lang tàu
    điện ngầm trên những thiên đường giả
    tạo sống bằng dao búa của ác
    mộng hằng ngày nên chỉ được biết
    những cuộc tình 100 năm trong bụi
    coœ lùm cây đêm nở sáng tàn
    lũ chúng tôi & con maggie
    London, tháng 5 – 1991
    Nguyễn Hòai Phưong
    GỌI ĐÒ
    Đò ơi … Đằng nào thì đò cũng
    đầy rồi. Thôi thì đò cứ thế
    yên tâm mà sang sông đi. Nấn
    ná ở lại thì đò cũng có
    làm gì, đò có chờ, có đợi,
    có chở thêm được ai đâu. Thôi
    thì đằng nào cũng phải rời bến,
    đò cứ sang sông, nhường bến lại
    cho những con đò khác … Để những
    con đò khác chở những con người
    khác đầy rồi cũng phải sang sông,
    nhường bến lại cho những con đò
    khác nữa … Để đò sang sông rồi
    đò lại quay về bến, đò lại
    chờ, lại chở những đợt khách mới …
    Đò ơi … Khách chưa đến rồi khách
    sẽ đến. Kệ khách không đi đò
    này thì đi đò khác. Kệ hết
    đợt khách này lại có đợt khách
    khác … Đò ơi … Đò đầy rồi thì
    đò cứ sang sông … Đò ơi … ơ I …
    23 – 8 – 08
     
    Nguyễn Hữu Viện
    GÓT CHÂN ẢO EM BƯỚC THỰC
    QUA NGƯỠNG HỖN MANG
    Em như đường gương vỡ gián đoạn cắt
    tim anh thành ranh giới fractal cách
    ly đứt đoạn phân khúc cả tâm hồn
    em đoan trang em bước ra từ cõi
    siêu thực hư hư đốn đến độ hỗn mang
    võng mạc anh đứt đoạn bao đường fractal
    đổ vỡ tràn tựa lá vàng thu sang
    càng nhìn sâu vào em bằng kính hiển
    vi mô châu thân em khối tỉ tế
    bào xếp đặt trật tự hoàn chỉnh càng
    nhìn sâu vào nền trời sau em bằng
    kính viễn vọng thiên văn chương vũ trụ
    như Vua Trụ tay ôm hàng triệu triệu
    thiên hà tinh vân theo trật tự phi
    Newton hoàn chỉnh chợt anh thảng thốt
    giật mình lạc lõng lạt lòng càng lạc
    trôi trong hỗn mang quang tử lang bạt
    lãng tử không dương không âm không yêu
    không hận không sống không chết quả như
    hạt cơ bản neutrino vô duyên
    vô tính vô tình càng lạc trôi lạc
    lõng trong phức cảm phức hợp bản ngã
    mình tích tắc trong khoảnh khắc sát na
    nhậy cảm từng giọt thời gian nhỏ vào
    ly nước lạnh dòng ấm đối lưu hỗn
    mang tim anh hoang mang ngỡ ngàng khi
    gót chân em bước qua ngưỡng không–thời–
    gian cong cong parabol bước qua
    điểm uốn song song …
    Paris, Thu 2001
     
    Nguyễn Họat
    NHỮNG CON RỐI …
    Dưới bầu trời trẻ thơ những con
    Rối cứ khua chân những con Rối
    cứ múa tay miệng luôn cười ngậm
    tiếng. Hình như làn gió múa hình
    như bầu trời múa giục con Rối
    múa theo giục em Bé múa theo.
    Gió vui quá reo lên Bé vui
    quá reo lên sao Rối vui lại
    ngậm tiếng? Bé hỏi mãi Rối lặng
    im … Mẹ bé bảo đến mai ngày
    Bé lớn lên Rối lớn lên sẽ
    nghe thấy tiếng Rối nói sẽ nhìn
    thấy Rối khua chân sẽ nhìn thấy
    Rối múa tay. Thật nực cười những
    con Rối dưới bầu trời đang múa
    may.
    Nguyễn Thị Khánh Minh
    NƠI UỐNG CÀ PHÊ SỚM
    Đêm hôm qua tôi nói thầm
    hết chuyện này đến chuyện nọ
    thực tình tôi rất hoang mang
    không biết mình nói trong mơ
    hay mớ trong cơn nửa mê
    nửa tỉnh hình như đó là
    những câu tôi trả lời về
    những việc mà ban ngày tôi
    chưa kịp nói không có cơ
    hội để giải bày trò chuyện
    hoặc là những lời nếu không
    nói thầm với đêm thì chỉ
    biết đào mộ nơi con tim
    mà cất qua một đêm như
    thế sáng nay ngồi dưới nắng
    đối diện với một dòng nước
    chảy nghĩ đến những việc quen
    thuộc phải làm mỗi ngày cái
    trống trải riêng tư đeo nặng
    mỗi ngày tôi không kìm được
    giả vờ cài dây giày để
    nước mắt có đường rơi xuống.
     
    Nguyễn Tất Độ
    HAI CÂU
    Tôi nhặt được một câu thơ bên
    vệ đường trên gói xôi nóng hổi
    mà bà lão bán xôi vừa cho
    người ăn mày, bên hông xe đẩy
    của bà lão tôi thấy một tấm
    biển nhỏ ghi chữ “1 ngàn / gói”.
    Tôi nhặt được một câu thơ trong
    một nhà hàng trên món Cua Hoàng
    Đế mà một đại gia vừa gọi
    để làm vừa lòng cô gái ăn
    mặc như một con điếm, menu
    đề giá “1 triệu 5 trăm ngàn”.
    Tôi ghép hai câu ấy lại thành
    bài Tân Hình Thức và tôi viết
    phía sau những con chữ đang hiển
    hiện này, ai đọc được thì đọc!
     
    Nguyễn Thói Đời
    DỌN NHÀ
    Cái này cho vào thùng này
    cái kia cho vào thùng kia nhưng cũng
    không nhất thiết vậy cái này
    cũng có thể cho vào thùng kia và
    cái kia cũng có thể cho
    vào thùng này miễn sao gói gọn tất
    cả để mang đi đến một
    nơi khác một nơi khác không em mà
    nơi này cũng đã từ lâu
    vắng em anh còn lại gì ngoài những
    kỉ niệm những kỉ niệm bây
    giờ đang được anh đóng gói kỉ niệm
    này cho vào thùng này và
    kỉ niệm kia cho vào thùng kia nhưng
    cũng không nhất thiết vậy kỉ
    niệm này cũng có thể cho vào thùng
    kia và kỉ niệm kia cũng
    có thể cho vào thùng này nhưng em
    ạ thật ra thứ duy nhất
    anh thật sự muốn đóng gói chính là
    bản thân anh với những nghĩ
    suy những nỗi buồn những nỗi trống trải
    trong lòng từ ngày vắng em
    trong căn nhà nhỏ

    Leave a Reply

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img

    Up Next

    Discover

    Other Articles