TƯỞNG NIỆM NHÀ VĂN TRẦN HOÀI THƯ

    ” Người làm nghệ thuật là một hiện tượng hiếm hoi”

    Thạch Tốt

    Nhà văn Trần Hoài Thư đã rời bỏ thế gian vào ngày 27 /5/2024 đúng vào ngày nước Mỹ đang tưởng niệm Ngày lễ Chiến Sĩ Trận Vong (Memorial Day) 05/27/2024. Mong Anh an nghỉ.

    Tôi có bài viết về 1 tuyển tập thơ văn của anh. Chia sẻ phần tinh anh của anh trong cuộc sống:

    BÃO : HỢP TUYỂN THƠ VĂN TRẦN HOÀI THƯ

    Tôi vừa nhận được Hợp Tuyển Thơ Văn BÃO của nhà văn Trần Hoài Thư do Thư Ấn Quán ấn hành năm 2020 gửi tặng. Xin cám ơn nhà văn THT.

    Gọi là Hợp Tuyển vì nội dung các bài viết được tuyển chọn từ những bài đã post trên blog cá nhân của tác giả suốt nhiều năm qua.

    Tại sao lại lấy tựa đề là BÃO? Vì thật sự có 2 cơn bão đã đi qua đời của tác giả ghi dấu ấn sâu đậm đến nổi không thể nào quên và cơn bão thứ 2 là nổi đau buồn không giới hạn. Đó là:

    Cơn bão Sandy gọi là superstorm Sandy đã tràn qua vùng New Jersey (nơi ngụ cư của tác giả) vào tháng 11 năm 2012 nhưng rất may mắn là đã thoát qua cơn bão hung dữ đó mà không có thiệt hại đáng kể.

    Và cơn bão thứ 2 là sự đột quỵ của chị Y, hiền thê của tác giả chỉ một tháng sau đó. Anh viết:

    “…Cho Y:

    Tôi đã ngồi hàng giờ bên giường bệnh. Tôi may mắn vì cơn bão đã tha, nhưng đổi laị thì lòng tôi đứt đoạn. Bao nhiêu người y tá, bác sĩ, phụ tá y tá đã vào phòng. Bao nhiêu lần tôi theo sau chiếc giường mà Y nằm để đến các phòng chụp hình, chụp ảnh. Bao nhiêu lần tôi nhìn bàn tay Y với những ngón tay bị liệt, không còn đủ sức để co cụm. Bão không thật sự đến với tôi, nhưng bão làm tim tôi nhói đau không tả.

    Ở con đường nhà tôi, những thân cây gãy đổ nằm vắt ngang giữa lộ đã được dọn đi và đường đã đươc khai thông chỉ 4 ngày sau khi trận bão Sandy tàn phá, nhưng có một thân cây rất mong manh. Không một loài sậy có suy nghĩ-vẫn nằm yên, nằm yên từ ngày này qua ngày khác. Đã 7 ngày rồi. Có bàn tay nào có thể nâng nhà tôi dậyđể có thể bước, có thể đi, ngồi bước hay không?

    Có chứ. Bàn tay của tôi. Mỗi ngày tôi đã nắn nót những ngón tay trái bị liệt ấy, bóp, xoa, vuốt, nắn…Tôi tin một ngày chúng sẽ sống lại, máu nóng sẽ hâm từng lóng tay, để những sợi gân bắt đầu tái sinh, luân lưu trở lại. Không ngày này thì ngày khác. Không tháng này rồi đến tháng khác. Còn nữa. Còn những bạn bè của Y, những bạn bè của tôi. Họ tiếp trợ thêm hơi ấm. Tôi tin vậy. Như bông hồng mà bạn tôi đã tặng cho nhà tôi…”

    Nhà thơ (văn) Trần Hoài Thư (THT) là một người đặt biệt. Anh là người mê chuộng sách vở giống như tên thật của anh là Trần Quý Sách như cha mẹ đã đặt tên Suốt cả quảng đời thanh niên của anh là dưới bộ quân phục. Anh đã phục vụ trong đơn vị tác chiến cực nguy hiểm là các đơn vị thám kích trinh sát để khi cần được thả vào các vùng hành quân khởi đầu cho một trận đánh hay dò tìm tin tức để các đơn vị tiếp theo khai triển thế trận:

    “Với khẩu colt lận lưng quần
    với đôi giày bám đặc bùn Nho Lâm
    đêm qua bì bõm băng đồng
    hôm nay bù lại căn phòng chị nuôi
    với xe lam một chỗ ngồi
    vòng vo mấy bận để đời chút hương
    để một ngày thật dễ thương
    trước khi chọc ổ kiến càng Bồng Sơn”

    (Ngày của chàng)

    Là như vậy nhưng trong túi quần hay balô của anh luôn có giấy bút để viết một cái gì khi có thể. Như Victor Basch đã từng nói:

    ”Người làm nghệ thuật là một hiện tượng hiếm hoi”

    ( L’artiste est un phénomène rare”)

    Có nghĩa khẳng định nghệ thuật là một cái gì khác thường ngay cả khi nghĩ về cái chết:

    “Người ta bia đá lưu danh
    Tôi đây bia mộ làm khiên che người
    Người ta tên khắc lưu đời
    Tôi đây đạn khắc lưu ngoài trái tim
    Bia người toàn khắc danh thơm
    Bia tôi sẹo khắc nỗi buồn bắc nam.”

    (Bia Đá)

    Ngày nay người ta không nhìn thi ca như một thực tại tĩnh nhưng là một thực tại động. Không còn là những câu thơ an nghỉ, tiêu cực mà là những câu thơ chi phối tác động lên sự vận chuyển của đời sống. Vì vậy Sartre cho rằng văn chương luôn có tính chất cách mạng là như vậy. Như bài thơ “Nước Lên” chỉ cần nước lên thôi để đưa đoàn quân qua sông:

    “Tặng Cái Trọng Ty
    Nước lên trời thổ mật vàng
    Nủa lan mây núi nửa tràn bãi sông
    Nước lên kéo mặt trời gần
    Khanh vàng lai láng một giòng vàng khanh
    Nước lên quân lội qua sông
    Đầu thì đội súng, mình trần, tay bơi
    Khúc dông vang tiếng nói cười
    Hồn thanh niên bổng một thời ấu thơ
    Nước lên đêm sắp buông màn
    Qua sông những bóng âm thầm qua sông
    Không đò dọc không đò ngang
    Chỉ có chăng là hình nhân lờ mờ
    VớI đầu đội chiếc ba lô
    Với poncho làm chiếc bè chiếc phao
    Súng nòng chỉa mũi lên cao
    Thương cho ông thượng sĩ Nùng thoát y
    Nước lên ngày đã tàn rồi
    Mặt trời đã ngủ sau đồi Kỳ Sơn
    Chỉ có ta là dẫn con
    Qua sông tìm mấy mã mồ viếng thăm
    Nước lên bờ tả đã mờ
    Chỉ còn bờ hữu nắng vàng níu chân
    Nước lên trời cũng tối dần
    Quân qua bỏ lại một giòng quạnh hiu.”

    ( Nước Lên )

    . .Trong thời chiến tranh thì mọi người đều là lính, cả thành phố lẫn thôn quê khói lửa binh biến lan tràn. Một ngày qua đi, còn sống là một ân sủng:

    “Khi tiếng gà đầu tiên vừa gáy trong thôn
    Tôi biết mình là một người may mắn
    Tôi có quyền đốt lên điếu thuốc
    Xếp lại chiếc mền bỏ vào lại ba lô
    Cả đêm qua trời trút xuống trận mưa
    Tôi che súng bằng chiếc poncho sợ ướt
    Mưa ào ạt lính ngủ ngồi ngủ đứng
    Giữa mã mồ người sống chết qua đêm
    Tiếng gà nhà ai trong xóm cất lên
    Rồi tiếp đến cả làng trên xóm dưới
    Tiếng gáy rộn ràng chào mừng ngày mới
    Lại thêm một ngày còn sống để hân hoan
    Đây là bản đồng ca sau một đêm trường
    Bản hợp xướng trời cho lòai người miễn phí
    Một tiếng gáy khởi đầu cất tiếng
    Rồi trăm ngàn tiếng gáy khác cất lên
    Tiếng gáy vang lừng xóm dưới làng trên
    Như chiếc đồng hồ không kim đúng giờ báo thức
    Hãy dậy đi hỡi những người con ăn sương nằm đất
    Hãy hân hoan vì đêm sắp hết rồi
    Thêm một ngày một ngày có mặt trời
    Thêm một ngày được bình an vô sự
    Cám ơn những chú gà vô danh ở các làng ta về gìn giử
    Cám ơn bài hợp ca không nhạc trưởng nhac công
    Không hòa âm hòa tấu giàn trống kèn đồng
    Không ca sĩ không đèn màu không vỗ tay
    Chỉ tiếng gáy ò ó o lan truyền trong thinh không vọng lại
    Sao ấm vô cùng như hơi thuốc đầu tiên
    Tay chuyền nhau chiếc hộp lửa que diêm
    Lửa sáng lên thấy bạn mình cười theo ánh mắt
    Từ xa xa mập mờ ngọn đồI Bánh Ít
    Bóng tháp vươn lên đón kẻ trở về.”

    (Bản tấu khúc ân sủng).

    Trong tuyển tập này, anh gom lại những sáng tác thơ văn, tùy bút , truyện ngắn thành những chuyên mục gồm; một thời khói lửa/một thời khổ sai/những bài thơ từ Bidong/những bài thơ trên đất mới và những trang văn tuyển . Đặc biệt là anh có những bài thơ nói về hiền thê của anh , về những ngày chị ở trong nursing home đã nhiều năm qua. Và thật sự vui mừng khi một ngày mới lên chan hòa ánh nắng:

    “Có một người năm năm chưa biết nắng là gì
    Ngày ngày cứ nằm dài trên chiếc giường
    Nhìn lên trần phòng
    Đôi mắt không có nắng chiếu từ lâu
    Chỉ thấy ánh đèn
    Dù sáng nhưng không còn linh động
    Tôi đến thăm nuôi mỗi ngày hai bận
    Việc đầu tiên là kéo chiếc màn lên cao
    Để nắng có thể lọt vào
    May ra đời còn một chút lạc quan
    Vì nắng chính là sự sống
    Tôi vẫn hay sửa lại thân người cho ngay ngắn
    Kê lại đầu người lên trên chiếc gối êm
    Điều chỉnh lại chiếc giường cho vừa tầm
    Đắp lại cái chăn mền vương vãi
    Và có khi lòng dưng bàng hoàng run rẫy
    Khi thấy nắng làm óng ả mái tóc của người
    Đã ở tuổi xế chiều mà tóc vẫn một màu đen tuyền
    Nắng càng làm cho mái tóc trở nên bóng
    Như màu gỗ mun trắc
    Tôi đã vuốt trên mái tóc
    Và dịu dàng hôn như nắng đã hôn
    Tôi vẫn còn nghe như mùi bồ kết tỏa hương thơm
    Cọng thêm cả mùi hương ngạt ngào của
    Bảy năm dà khổ nạn
    Bây giờ đã hơn ba tháng tôi và người cách biệt
    Chỉ mong được vào phòng quen thuộc
    Để kéo lên cái màn che cửa rồi ra về
    Và nắng thay tôi hôn lên mái tóc của người
    Vậy mà một hôm người không cần nắng lọt vào
    Mà vinh quang ngồi trên xe lăn để người ta
    Đẩy ra ngoài cùng với nắng
    Mây trên cao trần trời xanh một màu ngọc bích
    Hàng dẽ, hàng sồi cùng đội những chiếc mũ biếc xanh
    Những người lính tiền đồn ăn mừng chiến công
    Không vòng hoa nhưng vỗ tay mừng những người thoát hiểm
    NgườI ngồi trên xe nhìn người xung quanh
    Tung hô bằng tiếng Anh, tiếng Mỹ
    Chỉ có tôi la bằng tiếng Việt
    Hoàng hậu muôn năm.

    ( Nắng…)

    Nhà văn Trần Hoài Thư là chủ biên của tập san Thư Quán Bản Thảo đã xuất hiện dễ chừng đã 20 năm nay. Số mới nhất 89( tháng 6-2020 ) chủ đề Thơ Văn Mùa Đại Dịch vừa mới phát hành. TQBT là một tạp chí với một mục đích riêng biệt và chủ yếu là sưu tập những tác phẩm và tác giả của nền văn học Miền Nam trước 75 nhằm lưu giử, phục hồi lại cái giá trị của thế giới con người. Cái nghệ thuật cao mà văn chương và nghệ thuật để lại luôn luôn có một vị trí danh dự. Nhà văn THT còn lập Thư Ấn Quán, một nhà in với kỹ thuật của riêng anh làm từ A đến Z để in lại các tác phẩm văn học và báo chí trong đó biết bao nhiêu là tim óc, tài năng sáng tạo không thể kể hết cùa một thới văn học Miến Nam hưng thịnh, tự do nhân bản.

    Để kết luận, điều không thể phủ nhận, anh là một nhân vật phi thường với một nghị lực và một sự hiểu biết. Hiểu biết ở đây là hiểu biết lý tính ( savoir rationnel ) chứ không phải hiểu biết thường nghiệm. Hiểu biết tại sao chứ không phải hiểu biết rằng. Vừa lo chuyện gia đình vừa dồn toàn tâm ý để làm báo, in ấn dù được bạn bè ủng hộ vẫn còn sự lo âu nhưng trong lo âu con người mới ý thức được tự do ( Sartre ).


    Discover more from TIN THƠ

    Subscribe to get the latest posts sent to your email.

    Leave a Reply

    This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img

    Up Next

    Discover

    Other Articles