Vũ Kim Hạnh: ôi cần làm quen tác giả bức tranh này. Mục đích là xin sử dụng bức tranh này cho một ấn phẩm. Do thấy bức tranh này trên mạng và tìm kiếm nguồn nhiều lần vẫn chưa xác định được tác giả (qua chữ ký trên tranh, tôi biết tác giả là LÂM vẽ năm 2021). Vậy nay tôi đăng bức tranh để nếu tác giả đọc thấy stt này, hay bạn bè, hay ai biết tác giả bức tranh, xin cho tôi biết, xin giúp tôi để tôi có thể liên hệ với tác giả bức tranh.
Rất cám ơn và hi vọng sẽ có may mắn trong cuộc tìm kiếm này.
"Ngẫm lại, con người sinh ra đã là may mắn, hạnh phúc hay khổ đau cũng chỉ là vô thường, hoại diệt, đến rồi đi. Nhưng nếu không nhờ có vô thường thì làm sao chúng ta buông bỏ được cái ngã, để nhận ra, "cuộc sống là đất đai, sáng tạo là hạt mầm, và khổ đau là màu mỡ cho nghệ thuật sinh ra." | https://www.youtube.com/watch?v=uF0WESWXvo8&t=515s
Trang giấy đầu tiên được viết lên bằng âm thanh cỏ lá
Bằng tiếng khóc dỗi hờn của giống dân du mục
Khi ngang qua sa mạc
Bổng nhìn dưới chân dấu cát sâu khắc khổ
Ý thức làm người đốt lên những lần kiêu hãnh
Các bộ lạc phân chia và cuộc chiến bắt đầu
Tôi không còn nhìn những bông hoa mới nở
Ánh sáng tưởng tuợng được thắp lên trong lần cầu nguyện
Khi tiếng khóc đầu tiên còn nguyên trinh sự sống
Cho tôi tình thương bao la của sông của biển
Cho tôi ý tưởng phiêu lưu của gió rừng
Và nhiều khắc khoải của lũng thấp đồi cao
Cho tôi run run hơi thở
Trong nhiều lần dừng chân
Tự hỏi về những ngày mưa cuối mùa
Kỷ niệm nói với tôi rất gần gủi
Con tàu lắc lư chở mối u sầu ở mỗi sân ga
Suốt chuyến hành trình
Thôi hãy dấn thân mình
Để dựng nên những tháng ngày còn lại
Khi bước chân đi bom đạn gần xa
Tôi âm thầm vuốt ve mảnh đất
Mười ngón tay làm mười con suối nhỏ
Mạch nước hiền hòa tưới mát những cành khô
Tôi âm thầm cúi xuống cúi xuống thật sâu
Nói với lòng đất
Sự chết nhẹ nhàng như một cuộc dong chơi
Nói với từng người con gái
Chúng ta chỉ còn vầng trán đôi môi
Kỷ niệm được ngủ yên trên đó
Xin người đừng tấu nhạc phong cầm
Để một mình tôi la hét với thinh không.
22/4/2020
CÕI LÒNG TUYỆT ĐỐI
Nhìn ra thấy ngọn đèn
xanh đỏ cứ xanh rồi
đỏ có thấy bóng dáng
ai đâu ngài thị trưởng
nói chuyện những ngày dịch
bệnh trước mắt là con
phố vẫn còn ngưyên con
phố mà hình như xa
dần vắng dần hay tịch
lặng ở trong lòng tôi
đi trên lề đường cuộc
đời Thượng Đế cô đơn
qua phố không người qua
qua nhà nhà đóng cửa
khung cửa nhìn lên bầu
trời trắng như áo em
những ngày nắng hạ là
không ai còn đi không
ai nắm tay để bàn
tay dặn dò bàn tay
dặn dò lời chú Đại
Bi dặn dò bàn tay
sạch bàn tay đầy hình
hài vô tận này nhà là
này xe là không có
không có gì để nhớ
nữa không còn gì để
nhớ nữa mùa dịch bệnh
coronavirus covid-19
người người cách xa người
người khẩu trang người người
ở nhà ở nhà ở
“stay-at-home.”
Nam mô a rị da
Bồ đề tát đóa bà da.
(những ngày nằm nhà tránh đại dịch Covid-19/tháng 3-2020)
Thạch Tốt
CÁNH CỬA
Cánh cửa như cánh hoa
mười giờ trước cửa luôn
mở em ạ ! giờ yên
vui hớn hở có thấy
gì căn nhà hình như
vừa sáng nay hoa mười
giờ trong trái tim anh
em dưới hiên nhà chùm
cúc vàng là em đó
em đi xa có thấy gì
cánh cửa vẫn mở những
sớm mai trầm lặng tôi
nói yêu em yêu em
một ngày nào đó (vầng
trăng làm chứng) ? để bây
giờ … vẫn rơi vẫn rơi
đi qua ngõ chung cư
nhà nàng còn nhớ không
gã đàn ông lang thang
huýt sáo nói lời xưa
tưởng rằng tưởng đã quên
còn nhớ không nơi đó
khẽ quay về cánh cửa
như cánh hoa mười giờ
nhớ em bên góc cà
phê thơm hoàng hôn đã
mù tan.
Phạm Quyên Chi
HÌNH ẢNH NỖI ĐƠN ĐỘC
Tôi đi tìm người phụ
nữ đã từng ghé đến
hỏi ngôi nhà của bố
tôi thuở còn nhỏ tôi
ít để ý chi những
người đàn bà đến ngó
tìm một điều gì đó
trong chính ngôi nhà của
bố nên ở trước cửa
hay sau cửa tôi không
để ý chi họ chắc
có thấy đứa con của
bố ngồi ngay giữa ngôi
nhà rồi bỗng nhiên đứng
dậy ngồi xuống phát hiện
người phụ nữ đó đến
hỏi ngôi nhà của bố
nhưng không muốn gặp bố
bà ấy sau lần tìm
được ngôi nhà là bỏ
đi không hỏi thêm điều
gì rồi bỗng nhiên trước
cửa bố treo bảng bán
đi ngôi nhà của bố
với cái giá rất rẻ
lạ thay dù mùa xuân
hay thu đông những chiếc
lá thay nhau rụng rơi
lộp độp tôi bỗng thấy
một điều chi đó giống
hình dáng người phụ nữ
ngang qua một điều chi
có liên quan đến cảm
giác bùng vỡ trong trái
tim lâu ngày chợt thấy
nỗi nhớ nhung vồ vập
ngôi nhà của bố hình
như tôi bỗng muốn bỏ
đi giống như người phụ
nữ đã từng không trở lại…
DỊCH, THẬT ĐÁNG SỢ PHẢI KHÔNG?
mẹ ơi mẹ mới buổi tinh sương trời đất còn đọng lại chút ướt át của đêm hơi con nghe tiếng khóc bà nămbà bảy hàng xóm ồ ề “thâu con về đây, về đây” Dịch bệnh là gì? Trên nhà bố đóng kín cửa rồi nằmim thin thít con cuồng chân cuồng tay muốn đi bắn bi thả diều chạy vun vút theo ngọn diều bay cao trách thằngĐông thằng Mẫn nó chẳng dám mò chân ra khỏi vườn hay Dịch làm ám ảnh cả kí ức người gần người sống đểyêu thương nhau mà giờ đây cũng không còn thấy được nét mặt buồn bố còn nói thí dụ không còn đến trường lớpôi tương lai con chẳng là đen như mực nay ngồi đây trong ô cửa một chút nhìn trông bầy chim non ríu rítmà vấn vương vấn vương Dịch chưa qua hay qua đi rồi sao giống những bí mật trần gian quá vậy? Ngần ngại hếtsức trước sự hoang hoải nắng hắt bóng lên phên cửa nắng lùa giờ lung lay chiếc lá bay và cả bông hoa nởrực rỡ ngọt ngào à chút nữa là đã ào ra sân nhưng không được nhưng không được vì sao thế nhỉ? Ai chưavề, còn ai chưa về?
NẾU
nếu cát bụi bay lên nếu cát bụi trở về bằng cách bay lên bà tôi không trở về cậu tôi không trở về họ đã nói chết thì trở về với cát bụi cát bụi có bay lên thì dẫu bây giờ bà trở về cậu trở về cũng như đang xem rạp xiếc một mình không bóng dáng con người nếu vậy ai vui vẻ hài lòng đứng lại chờ cát bụi nếu cát bụi trở về bay lên chiếc đài thì bà không bấm nút cậu không bấm nút người chết không thể tự đưa về quá khứ vậy thì ai đưa về quá khứ chiếc đài chẳng có bánh xe chẳng một lần có con trâu mập cũng không lắc lư nhão giống nước hay bốc cháy rực lửa và chẳng thể mọc chân chạy chạy vội vàng với bọn nhỏ mơ hồ mơ hồ nếu mọi mơ hồ biến mất đi như cát bụi biến mất kí ức về một giây lát cả nước lửa cùng trôi qua thẫn thờ mặc kệ đi người đàn ông qua đường người đàn bà qua đường hai người cùng nắm tay băng qua cát bụi bay đầy trời cát bụi trở nghiêng lời chào hỏi nắng nâng mặt đất lên bánh xe quay quay cô gái tắt âm thanh không có gì không có gì người gặp người không vội qua mau …
Michael Lee Johnson
VIRUS IN AIR, SPASMS IN BACK
Ảnh sưu tầm
There’s a virus in the air, but I can’t see it. People are dying around me, but I can’t save them. There are spikes pierced in my back, spasms, but I can’t touch them. Heartbeats, hell pulsating, my back muscles, I covet in my prayers. I turn right to the left, in my bed, then hang still. Nails impaled, I bleed hourly, Jesus on that cross. Now 73 years of age, my half-sister 92,
told me, “getting old isn’t for sissies.” I didn’t believe her – until the first mimic words out of “Kipper” my new parakeet’s mouth, sitting in his cage alone were “Daddy, it’s not easy being green.”
VIRUS TRONG KHÔNG KHÍ, CO THẮT LƯNG
Có một loại vi-rút trong không khí, nhưng tôi không thể nhìn thấy nó. Mọi người đang chết xung quanh, nhưng tôi không thể cứu họ. Có những chiếc gai đâm vào lưng tôi, co thắt, nhưng tôi không thể chạm vào chúng. Nhịp tim, nhịp đập địa ngục, cơ bắp lưng, Tôi thèm muốn trong lời cầu nguyện. Tôi quay phải sang trái, trên giường, rồi cứ thế nằm nghiêng. Móng tay bị đâm, chảy máu hàng giờ, Chúa Giêsu trên thập tự giá. Bây giờ 73 tuổi, em gái cùng cha khác mẹ 92, đã nói với tôi rằng, “già đi không phải vì ẻo lả yếu đuối.” Tôi không tin cô ấy – cho đến khi những từ nhai lại đầu tiên “Kipper” thoát ra từ miệng con vẹt đuôi dài, đậu trong lồng một mình “Cha ơi, không dễ gì cả tin đâu.”
Nguyễn Ngọc Trìu
ĐI TRONG MÙA HÓA TRANG LỜI
Đi mãi đi mãi đến bao giờ bao giờ mới qua mùa hóa trang lời nói mỗi khi ra khỏi môi người có người bảo tôi rằng chả còn lâu rồi có một ngày có một ngày tan hội hóa trang sẽ không còn thấy sẽ không còn gặp dòng âm thanh lộn trái mình lộn trái mình chen lên làm chủ cuộc chơi sẽ không còn thấy sẽ không còn gặp những dòng âm thanh vội vã đổ phứa lên mình xanh đỏ trắng đen sẽ không còn thấy sẽ không còn gặp những dòng âm thanh hóa trang vụng về dáng như ngái ngủ vật vờ vào hội sợ một ngày tan hội còn có ai nhận ra đâu là lời hóa trang đâu lời chửa hóa trang ?
Buizu
BÀ NỘI TRỢ
(Tên tạm đặt do tác giả chưa đặt tên để phân biệt với bài BÀ QUẢN GIA)
khi tôi còn mải loay hoay bên bếp đứng chiên miếng thịt cho bữa tối trong khi đang đọc tin
người đàn bà ấn-độ
làm nghề giúp việc nhà
bị từ chối trước cửa
căn nhà mà bà ta
mới hơn một tháng trước
đó còn đang mải loay
hoay lau chùi dọn dẹp
từ bên trong và vẫn
không quên sẽ phải chiên
miếng thịt cho bữa tối
mà ông bà chủ nhà
đã căn dặn từ lúc
sáng sớm khi họ thức
dậy với bản tin con
vi-rút trung-quốc đang
lan rộng tận bốn bể
năm châu cướp đi vài
trăm ngàn mạng người nhưng
thứ mà con vi-rút
trung-quốc cướp đi là
hàng triệu triệu miếng thịt
mà bà giúp việc sẽ
phải chiên cho chủ đến
khi bà bị cho thôi
việc hay miếng thịt mà
người ta cho đi nhưng
sẽ quay lại clip và
tung lên face-book hay
you-tube để hòng kiếm
thêm vài miếng thịt trong
thời buổi rối ren giãn
cách xã hội như một
thứ trò chơi mà bên
thắng cuộc sẽ chẳng còn
một miếng thịt nào hoặc
sẽ cháy khét như miếng
thịt mà tôi đang mải
loay hoay trong bếp đứng
chiên và mải nghĩ về
người đàn bà ở xứ
ấn-độ hay xứ an-
-nam mà giờ đây chắc
chắn không còn một miếng
thịt nào…
4/2020
Hoàng Xuân Sơn
B Ê N T R O N G M ỘT S Ự T H Ể
Trở về trong sự trở về là
nhân đôi niềm mất mát ê chề
Năm nào cũng ngần ấy thức ngần
ấy thứ những cái máy nóng chạy
túi xụi suốt mùa đông những cái
máy lạnh phun ra rả suốt mùa
hè những quạt bàn quạt trần quạt
đứng lau chùi phủi bụi lắp vào
tháo ra lắp vào vù vù quay
hay ù lì đứng một chỗ nằm
một góc chui một xó như cuộc
đời À cuộc đời có khi xanh
mướt như bóng mây trên trời có
khi hoang tàn như đám cỏ hôi
chết tiệt bên hông đàng sau nhà
(chẳng phải là cái-nhà-của-ta)
*
Trở về trong sự trở về là
bội thu niềm vui sướng cuộc tình
mãi rồi cũng có hai bề phải trái thăm thú cả hai mặt gặt
hái tất niềm hoan lạc thế gian
hay quét sạch niềm tự kỷ sau
cùng mấy chục năm chăm chỉ làm
công việc quét nhà quét hoài không
hết rác mà đời mình rác rưởi
cứ dày thêm vạch áo xem nào:
sống lưng tôi bầm dập mắt trời
không cong mà gió trời hung bạo
*
Trở về trong sự trở về những
kẻ hoàn toàn đứng ở bên lề
Cứ nói dối một lần là quen
tật nói dối mãi còn ấp ủ
cật lực trong lòng để lâu e
sanh bịnh sự dối trá nào không
bắt đầu bằng một điều chân thật
Ví dụ như khi tôi bắt đầu
nói yêu em tôi nói yêu em
yêu em yêu em biết dường nào!
mai - 2001
Hoài Phương Nguyễn
KHÔNG ĐỀ
(Tặng anh Minh Nvuong)
Anh đứng bên bức tường
Sắt – phải hay không nhỉ?
Hay là bên bức tường
bê tông bọc sắt? – Mà
thôi đi! Chẳng sao. Đằng
nào thì những bức tường
sắt cũng chỉ là khái
niệm, như những bức màn
tre cũng chỉ là khái
niệm. Sự thật là những
bức tường sắt ấy – ở
đâu ra nhỉ? đã bị
người ta giật đổ lâu
rồi, nhưng đâu đó, những
bức tường sắt trong tâm
tưởng thì vẫn còn và
vững chắc và khó lay
chuyển hơn xưa rất và
rất nhiều lần, như những
ranh giới tưởng đã được
xóa lâu rồi thì vẫn
tồn tại trong lòng người,
như tồn tại mãi mãi
những vĩ tuyến (17 –
ngày và đêm), lan man,
lan man… như những lũy
tre làng đã từ lâu,
từ bao giờ anh tưởng
đã ra khỏi dù có
ít nhiều khó khăn thì
lại vẫn âm thầm đeo
bám chạy theo anh thân
thiết nơi những phương trời.
Nhưng mà thôi, kệ đi,
kệ những bức tường sắt,
tường bê tông, kệ những
rào tre, những lũy tre,
những khái niệm mới cũ
những tân hình thức và
với những truyền thống, những
KHẾ IÊM
Tranh Nguyễn Đại Giang
và những Nguyễn Du, Nguyễn Bính, Nguyễn Khuyến… đang ngày đêm âm thầm bủa vây, anh cứ đứng đây dựa lưng vào bức tường, sắt, bê tông gì kệ xác, ngửa mặt ngắm mây trôi và hít căng lồng ngực bầu không khí ban mai trong trẻo.
26 03 20
James Daniel Spears
WHER WE BREAK
You find me, a cigarette and fear my only company, long hair scattered while you sleep. I do not love you. I leave what I was buried in smoke, throat dry as tear ducts. Built from driftwood dried in the desert. Fire engulfs what we did not build Praying for a miracle or rain. Water drips from a crucifix’s toes. You do not love me, comfortable in quiet and confused gooseflesh
James Daniel Spears’ poetry has been featured in Jump, The Annual Tejano, and The Eunoia Review. Despite being promised untold riches awaited him in pursuit of poetics, he lives a humble life in his hometown of El Paso, Texas with his nephew, two dogs, and one angry cat
LÀM SAO MỒI LIÊN HỆ CỦA CHÚNG TA BỊ CẮT ĐỨT
Em tìm tôi, ngoài thuốc lá và nỗi sợ tôi chỉ là tôi, mái tóc lòa xòa trong lúc em ngủ. Tôi không yêu em. Tôi che phủ quá khứ trong khói thuốc, cuống họng khô như ống dẫn nước mắt. Mối liên hệ từ khúc gỗ trôi trên sông khô trong sa mạc. Lửa chìm sâu trong những gì chẳng liên hệ tới chúng ta. Cầu xin nhờ phép mầu hoặc mưa. Nước rơi dưới chân thập tự giá. Em không yêu tôi, thoải mái trong im lặng và ngượng ngùng khi làn da bị cọ sát
Bài thơ đã được đăng trên Jump, The Year Tejano, và trên The Eunoia Review. Mặc dù được hứa hẹn về sự giàu có không thể kể xiết đang chờ đợi khi theo đuổi thi pháp, anh ta sống một cuộc sống khiêm tốn ở quê hương El Paso, Texas với cháu trai của mình, hai con chó và một con mèo hung dữ
Gregg Dotoli
AL, NEWTON AND MAX (THEORY DECAY)
Al, Newton and Max’s bologna …er truth is fast decaying In da new now world
Physics laws spawn for mankind ONLY in uninterrupted observance of Blackholeness
Yes, our relativity is going down da tubes Newton’s chatter on gravity was just wrong
Physics laws spawn for mankind ONLY in uninterrupted observance of Blackholeness
nothing is what it seems nothing is what it seems
Max And Al 2 old Apples hanging on a branch physical Truth lives in the seeds of reflected dreams
AL, NEWTON AND MAX (LÝ THUYẾT SUY TÀN)
Ơ sự thật vô nghĩa của Al, Newton và Max suy tàn nhanh chóng Trong cái thế giới mới hiện nay
Luật vật lý tái sản sinh cho con người CHỈ trong sự quan sát không ngừng nghỉ của Lỗ đen
Phải, mối liên hệ của chúng ta đang bị hủy diệt Tiếng nói huyên thuyên của Newton về trọng lực đã sai
Luật vật lý tái sản sinh cho con người CHỈ trong sự quan sát không ngừng nghỉ của Lỗ đen
không có là những gì hình như là không có là những gì hình như là
Max và Al 2 trái táo già treo trên cành cây Sự thật vật lý sống trong hạt những giấc mơ phản chiếu
Trần Văn Quyết
HÁT VỀ BỤI
Hạt bụi lang thang giữa thinh không vô định hình ào ào bay dạt vần xoay lăn lóc vô tình tôi trốn vào hạt bụi rồi hạt bụi hóa thành tôi ngẫu nhiên nhưng đó là nhân duyên từ hằng hà sa số kiếp như sự hội tụ của đoàn thạch nhũ triệu triệu năm cơn thiên di ngủ quên bên đời bộn bề luân chuyển nên hạt bụi – tôi chập chờn trong tiềm thức mê-tỉnh-mộng liên hồi hoan ca rộn ràng điệu bi ai thê lương dằn xé trong nỗi xập xình pop rock tôi đi từ hạt bụi rồi thành hạt bụi muôn nỗi đời vẫn cứ khao khát ước mơ là một hạt bụi trong đậu trên cánh hồng nhung tỏa hương dịu dàng trong khu vườn yên tĩnh.
07.8.2013
Trần Thị Bạch Diệp
BÊN NGOÀI CỬA SỔ
Nếu nàng trèo qua cửa Sổ để vào rừng bằng Một đôi chân không bít Tất cùng mái tóc thả. Bay như gió qua rèm Cửa đó là buổi sáng Mùa xuân không phải mùa Hạ hay ngày đông tuyết. Không có ở đây chỉ Có gió và tóc nàng Bay qua rèm cùng đôi Chân không vớ vào cánh. Rừng mùa xuân hoa nở Hoa rất nhiều hương thơm Rất lạ bầu trời hồn Nhiên như màu mắt em.
Ảnh Phạm Quyên Chi
Bé no sữa vừa no Giấc ngủ êm giấc không Mộng mi đứa bé cũng Thích đùa chơi trong mảnh. Vườn mùa xuân để nghe Giọng bầy chim như gió Qua rèm thời gian vô Ưu nàng như đứa bé. No sữa no gió đầy Cỏ đầy hoa chỉ cần Nàng trèo qua cửa bằng Đôi chân trần ôm lấy Trời trong như ôm lấy Người nàng yêu trong giấc Chập chờn giấc mãi mê Tự do và cỏ như cách Mỗi ngày nàng thở bên Ô cửa nhỏ và tuyệt nhất Là trèo qua cửa sổ Mở về phía cánh rừng Tự do.
BD 6. 2019
TRỞ VỀ
Em đã cố nghĩ một Cách gì nhanh nhất để Có thể đến nơi mình Muốn như một cơn gió Vụt ngang qua ngôi làng Nhỏ có cỏ xanh ướt Mềm những cơn mưa dông Đầu mùa và tiếng sấm Gọi lũ trẻ mau mau Bò ra khỏi gầm giường Hứng mưa chơi đuổi bắt Kiểu đuổi bắt này phải Chạy đủ nhanh như những Lần bay cả hai chân Trong mơ qua ngôi làng Có em má lem bé Xíu chúng ta đâu rồi Anh trong ngôi làng xưa Cũ trong những bài ca Dao của ngoại ru bờ Qua bãi ru ruộng bắp Xanh mùa trĩu trái ru Con chuồn chuồn cắn rốn Bơi hết dòng kênh đến Mùa mưa dông chạy qua Cánh đồng trở về góc Bếp thơm mùi gạo mới Nấu thơm mùi trăng hiên Nhà anh cầm tay võng Lắc lư mùa xuân qua Hạ tới chúng ta đuổi Bắt bằng cách nhanh nhất Vui nhât là cho ý Nghĩ thoát ra đôi mắt Nhắm lập tức thành phố Lùi lại sau lưng anh Cõng tuổi thơ em chạy Trên cánh đồng cuộc rượt Đuổi số phận không bao Giờ ngưng lại …
Xuân Thủy
GỬI ĐẾN NGƯỜI CHA BẠN VỪA MẤT
Đêm qua con đã khóc đủ nhiều chưa Đủ hết những câu chuyện của khổ đau Những ngày cha còn sống trên thế gian Để giờ đây con có thể sống với Những người đàn bà đã làm cha đau Những vết thương còn lại đã ngủ yên Những người đàn bà không còn khóc lóc Nhưng họ vẫn yếu mềm và nông cạn Vì vết thương còn lại đã ngủ yên Dưới những bông hoa được ném xuống huyệt Mộ kia không có chút màu ánh sáng Thì làm sao bông hoa ý nghĩa gì Bảy ngày sau linh hồn cha đi khuất Tha thứ cho hết thảy thế gian những Người đàn bà yếu mềm và nông cạn Đã làm cha đau đớn và không thể Như đoá hoa kia dưới ánh sáng này Thêm một lần nữa những khổ đau cha Đã cất đi đã cất đi để con Nhẹ bước những ngày còn lại bên những Người đàn bà yếu mềm và nông cạn … Những bông hoa có thể sống nơi thẳm Sâu tăm tối hay khi con thiếp đi Đã là một thế giới khác nơi chỉ Còn có tình yêu …
9.5.2021
Related
Discover more from TIN THƠ
Subscribe to get the latest posts sent to your email.