CHUYỆN GIẤC NGỦ KỂ


    Sáng tác xin gửi về Diễn đàn hoặc email:
    baogiay2015@gmail.com | tapchitho2022@gmail.com

    Biển Bắc

    CHUYỆN GIẤC NGỦ KỂ

    Em đến với anh mỗi đêm để
    kể anh nghe chuyện một ngàn lẻ
    một đêm mà anh chẳng buồn nghe
    lại đi đọc mấy trang sách nhàm
    nhạp khác đến nỗi anh phải ngáp
    dài mấy hơi liền sau đó em
    đè lên anh nhõng nhẽo bíu ríu
    bờ vai đu nặng mí mắt kéo
    anh vào vòng tay em để đưa
    mình đến im lặng với những tiếng
    thở lò bò càng lúc càng lơi
    lạc trong tiềm thức giấc mơ đan
    chéo nhau bao thứ chẳng có nghĩa
    lý do đó anh hoang mang đến
    nỗi anh sợ hãi hùng hổ thẹn
    thùng thình lình anh vùng vẫy tay
    xua đuổi em đi mặc dù (em
    biết) anh thích em thậm chí nhiều
    khi rất cần em lắm lúc ban
    ngày em cũng đến với anh bất
    cứ lúc nào chỗ nào anh muốn
    em bởi vì (em biết) anh vẫn
    thích em thậm chí rất cần có
    em và sẽ một lần nào đó
    đón em đến với anh mãi mãi …

    https://open.spotify.com

    (giữa 2, không 8)
    

    Bùi Đức Nguyên Vũ

    VIẾT CHO NHỮNG NỖI BUỒN VIỄN CŨ

    (tặng Tú Trinh)

    ly cà fê cũng bắt đầu học
    cách thơm ngậy hơn giữa một mưa
    sài gòn để kéo chân nỗi buồn
    ngồi lỳ nơi quán vắng có cỏ
    và có cả gió máy lạnh thổi
    buốt thay mùa đông câu chuyện mỗi
    ngày đi vòng quanh nỗi buồn viễn
    cũ và bất tận khói thuốc bất
    tận ngả đầu nơi góc riêng, có
    cọng tóc nào triết lý về sự
    bạc màu của gốc đầu nơi sinh
    ra những nơ-ron bạc nhược để
    thay em thay ta nhắn tin cho
    nỗi buồn ngày hôm qua và hẹn
    nỗi buồn ngày mai ở một quán
    vắng khác có cỏ và có cả
    gió máy lạnh thổi buốt thay mùa
    đông. Câu chuyện cứ thế mỗi ngày
    đi vòng quanh nỗi buồn viễn cũ
    và bất tận như sự học của
    ly cà fê về cách thơm
    ngậy hơn giữa một mưa sài gòn.


    Cao Quảng Văn

    BƯỚC MÙA TÔI

    Nhịp đập của đời dội vào
    thơ dội vào tim vào mắt
    từng nhịp từng nhịp dội ngân
    vang vang trong tôi tiềm thức
    có gì đâu những giọt nắng
    vàng nhảy nhót tung tăng cùng
    lá cùng hoa cùng góc vườn
    thong dong từng bước chân chim
    sẻ chim sẻ ngước quanh nhìn
    những đốm nắng vàng hoe ngẩn
    ngơ ngơ ngác nghe nhịp đời
    vang vang dội vào góc tim
    ủ gió vàng hoe vàng hoa
    mới nở tôi nghe nhịp rung
    hối hả từng nhịp từng nhịp
    dội vang tôi ơi tôi ơi
    mùa đông qua rồi mùa xuân
    đang đến lặng thầm từng bước
    từng bước chân chim chân chim
    dội khẽ vách đời hoe nắng …

    1.4.2014, phú nhuận – sài gòn.

     Chu Thụy Nguyên

    BÓNG MÂY DƯỚI HIÊN

    Những vụn nhỏ bánh mì từng ngày
    từng ngày rơi xuống khúc trường ca
    xao động lũ chim chóc xao động
    tiếng cháo chát giục gọi bầy đàn
    và ta đậu lại thật lâu trên
    mùi hoàng lan ngày cũ ngày
    em chưa ra đi mà mùi hoàng
    lan khúc ca quan họ gợi nhớ
    bóng người tình khi chim chóc vẫn
    bay những đường bay tuổi thơ ôi
    ta không sống chỉ để thở ta
    vẫn thở chỉ để sống nhưng ta
    cũng chưa từng thở chỉ để sống
    mà không yêu bởi ta sống để
    được uống từng ngụm thơ nữa chứ
    như trẻ nít cần ngụm sữa từ
    bầu sữa mẹ mênh mang là tình
    để khi lớn lên hồn mênh mang
    là thơ thơ như những giọt lạnh
    lung linh trên lưng đá rỏ từng
    tiếng kêu chảy xuống những bầu sữa
    nẩy căng giọt thơ như những phím
    guitar rảy vào mảnh xương hàm
    cách điệu trữ tình và hãy uống
    những nốt guitar huyền nhiệm từng
    ngụm nhỏ trước khi bay bổng khúc
    trường ca nơi phía vách núi đá
    dựng những mảng rêu hàm hồ tự
    thú và mùa thu bám chặt đợi người
    tình khi bóng mây lạc đường vẫn
    cúi vây vẫy tay chào ta đâu
    ngờ những vụn nhỏ bánh mì của
    chàng Petit Poucet lại
    hóa thành những chiếc lông ngỗng Mị
    Châu …


    Dã Thảo

    NỖI NHỚ

    Nỗi nhớ theo em
    vào ra nơi cửa
    quẩn quanh phố xá
    như vệt nắng nghiêng
    nghiêng đầu hè như
    con ong vò vẽ như
    con ruồi nhẫn nha
    giữa trưa tháng năm
    như xe cút kít
    vòng quanh siêu thị.
    Nơi nhớ anh dịu
    dàng da-ua ngọt
    ngào sinh tố (xoài
    dâu mãng cầu) nồng
    nàn dấm đỏ (trộn
    cá sardine) mặn
    mà cá long tong
    kho mặn quen thuộc
    đến nỗi em đặt
    tên “lẩn thẩn”. Nỗi
    nhớ theo lên núi
    qua dốc đồi bình
    minh dốc đồi chưa
    đủ nắng Aqua
    Dulce xanh biếc
    một màu phẳng lặng
    nỗi nhớ nép mình …
    xa xăm. Những hôm
    trời gió nỗi nhớ
    lăn vào tóc bối
    rối pha chút hằn
    học cùng lũ cuồng
    phong vướng chân em
    lao đao những lần
    bão cát nỗi nhớ
    chun vào mắt mắt
    đỏ màu … Phượng xưa
    và em khóc … rất
    khẽ. Những ngày ngập
    nắng nỗi nhớ nhẹ
    và trong như thời
    trang mùa hè lênh
    đênh như sóng trắng
    một màu Ngọc Anh
    … trưa nào. Nỗi nhớ
    theo vào sở on
    off screensaver
    lóc cóc keyboard
    em không thể ngờ
    anh không thể tưởng
    có một nỗi nhớ
    lâu lắc đợi em
    từ ba mươi năm.
    Nỗi nhớ không đầu
    không đuôi (mà rất
    thật). Em có nên
    gọi nó là “chiêm
    bao”?


    Đinh Thị Như Thúy

    SÁNG NAY

    tôi đã nghĩ về một điều gì đó
    rất quan trọng kiểu như tôi sẵn sàng
    nuốt chửng cỏ cây hoặc tôi tự nguyện
    để cỏ cây nuốt chửng tôi cũng tự
    nguyện ngưng thở mỗi lúc nhìn những nụ
    hoa ngơ ngác nứt ra từ nách lá
    ồ lũ hoa hơn ai hết chúng biết
    về những nỗi buồn cả nỗi buồn sinh
    sôi cả nỗi buồn tàn lụi có lúc
    tôi mơ hồ không rõ chúng cả lá
    cả hoa cả cỏ dại cả gai xương
    rồng cả xưa cũ cả tinh khôi mới
    chúng biết gì về sự rơi của tôi
    khi tôi tự buông tay cả sự rơi
    của tôi  khi tôi bị xô đẩy điều
    này tôi nghĩ có khi là quá sức
    đối với chúng nên tôi đã lảng tránh
    không chuyện trò gì mặc dù tôi vẫn
    tự nguyện ngưng thở và để cỏ cây
    nuốt chửng tôi khi tôi ngồi với tôi
    và tách cà phê mỗi sáng và tôi
    vẫn tin lũ hoa  chúng biết rõ những
    nỗi buồn sáng nay tôi ngồi nhìn đóa
    hồng màu vàng chanh lóe lên một đốm
    sáng giữa bộn bề lá xanh lá úa
    tôi nghĩ về tình yêu kiểu như tôi
    sẵn sàng nuốt chửng tình yêu hoặc tự
    nguyện để tình yêu nuốt chửng tôi cũng
    tự nguyện ngưng thở chỉ với ý nghĩ
    anh giá như anh có mặt bên tôi
    lúc này …

    9.10.2014

    Du Nhiên

    ẤN TƯỢNG PAKSE

    Chuyến xe mệt rã đưa chúng tôi qua
    biên giới phía nam gió hiu hiu mùa
    lạnh Pakse đón chúng tôi bằng lời
    chào: “Tuk-tuk tu-ten”* chàng tuk-tuk
    băng băng lao tới tôi ngỡ mình gặp
    cao bồi viễn đông nụ cười hân hoan
    gió thổi nét hoang sơ anh hùng bản
    địa chàng trai tỉnh lẻ man dại xé
    gió xuyên đêm đưa chúng tôi đến miền
    đất lạ phố đêm tỉnh lẻ êm đềm
    tuk-tuk vang vang nụ cười Pakse
    mùa đông lưu tiếng chào nồng nàn cao
    bồi tuk-tuk …


    Đỗ Thư

    GIẤC MƠ LÒNG ĐÁ

    Khi em chạm phải lòng anh trong
    giấc mơ hình đá giấc mơ lạnh
    lòng đá trong nỗi buồn em vành
    vạch niềm tin của con chiên hiền
    lành có đủ không anh trái tim
    em lành sao lòng đá lạnh đôi
    mắt em xanh sao mắt anh ngoảnh
    đi thờ ơ đến thế em đâu
    có kể, tội tình gì đâu chỉ
    là có một chút sầu đá lạnh
    lòng em đau nhưng không máu giấc
    mơ về nhau nhưng lòng thì lẻ
    kẻ đến người về sao ngả vẫn
    chia đôi giấc mơ lòng đá thế
    thôi mà?

    Ái Châu, hè 2009

    Đài Sử

    CHỈ LÀ 8 TIẾNG LÀM VIỆC CHO 1 NGÀY

    Đi đều đều vào khu
    nghĩa trang tám tiếng một
    ngày mộ bia nhang khói
    không chỉ những tiếng động
    vô hồn tám tiếng một
    ngày những câu thơ bị
    chôn vùi tận đâu đâu
    lấp lững bay về khi
    thân thể đang vữa nát
    cắn nửa con chữ trên
    đỉnh dốc thở bằng mang
    tai tám tiếng một ngày.
    Cơn ác mộng đời sống
    hằng ngày nói những âm
    thanh vô vị lạc vào
    tiền kiếp tám tiếng một
    ngày đêm hóa thạch câu
    thơ đen làm đường viền
    đôi mắt thấp thỏm trong
    đêm ký ức sục tìm
    tiếng đồng hồ báothức
    tám tiếng một ngày những
    gìa nua về khi công
    việc trở thành thân quen
    một nửa thân thể lưu
    vong còn một nửa phản
    bội một nửa kia bằng
    một đất nước khác tám
    tiếng một ngày những hồn
    ma trở về thành phố
    cằn cỗi và chờ ngày
    ra đi thật sự tám
    tiếng một ngày.


    Đặng Xuân Hường

    BỖNG DƯNG BUỒN

    Khi không bỗng dưng buồn giận một
    cái gì như mơ hồ như ghen
    tuông như chán chường như chẳng là
    gì cả bỗng dưng buồn bỗng dưng
    giận rồi cũng bỗng dưng buồn chán
    như cái thế giới này hầu như
    cái gì cũng buồn cũng chán thế
    rồi bỗng dưng muốn trút cơn buồn
    giận lên một cái gì một ai
    đó mà cũng chẳng biết cái gì
    hay ai đó ở đâu thế rồi
    khi không bỗng dưng cắp nón vác
    ô đi vội vàng mà cũng chẳng
    biết đi đâu!


    tranh Vincent van Gogh

    Discover more from TIN THƠ

    Subscribe to get the latest posts sent to your email.

    Leave a Reply

    This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img