Giới thiệu Diễn đàn thơ Tân hình thức Việt | Thơ Lê Hưng Tiến


    BỨC TRANH ẢO

    vẽ em lên đỉnh núi thì
    em bờ cõi hư hư thực thực … thốc
    vào ngọn nắng vô tình lảnh
    cảnh thì con nước cũng dáo dác li
    ti … vẽ em đồng điệu trên
    sóng mắt thì dốc ngược hồn anh từ
    phía chân trời khi định mệnh
    là viền ruộng xa xa thẳm thẳm … nơi
    dong dỏng bóng dáng nền mây,
    lại vẽ em tóc mai lưng trời môi
    hồng khe khe khẽ khẽ màu
    nước, và ngực căng tròn chái núi thì
    cảm anh lầm lụi hoài trong
    sâu thẳm hồn em, có lẽ vì nét
    mày chao nghiêng giữa miền thu
    nên định mệnh em sương khói lòng anh…


    CÁI TÔI CÓ THỂ

    mở những khát vọng ra  từ cánh
    cửa đập tan bờ sóng nên trái
    tim không thể hú hớ nổi ngọn
    gió thơ trên đồi hoang vu. Mênh
    mông vỡ vụn rồi tự mất dần
    bóng tối lung linh khi giấc khuya
    vụt dậy tung hứng hàng hàng câu
    trả lời vì sao và vì sao
    trái tim không thể hú hớ nổi
    ngọn gió thơ trên đồi hoang vu
    khát vọng vẫn cô độc bởi dấu
    chấm hỏi còn kìm kẹp phía sau mặt
    trời đỏ lệ đang còn ẩn ngữ
    những hoài niệm thông hành mà thế
    giới con người luôn thức nhận chuỗi
    chuỗi linh động linh động. Có thể
    cái tôi cao trào nhưng bật khát
    vọng ra thì cái tôi đã quá
    vãng và chưa đủ cái tôi khát
    vọng nên cái tôi không thể hú
    hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi
    hoang vu hoang vu. Hoang và vu…


    CHỮ KÝ

    những giọt sương vắt kiệt mồ hôi
    đến nỗi cơn mê bấn loạn nắng
    mai đóng dấu bàn chân khô khốc
    chú bé lượm mẫu chữ tàn canh
    và gạch xiên con đường cô quạnh
    cái hồ ao ước như là định
    phận con kiến lận đận tìm quên
    cái tên để mà nghe hơi đất
    thở phào phào ngụ ngôn vòng vo
    đường tinh khiết nên kiến con tận
    tụy ký vào dấu lưng hỏi lửng …
    nhiều khi chân lý buộc đường kẽ
    tay đến nỗi những giọt sương vắt
    kiệt mồ hôi từ hơi đất thở
    phào phào ngụ ngôn ngụ ngôn thì
    chú bé lại hâm hẩm dòng suy
    tưởng bằng nước mắt mùa xanh xanh
    con kiến con cũng leo vào giấc
    mơ làm ù tai chú bé bé.


    CHUYỆN CỦA MẤY NGƯỜI

    cây bàng lổ đổ nắng với dấu vết
    mốc meo lưng sóng bởi mỗi ngày chêm
    chêm tí lửa nên vàng cánh gió làm
    con tim hổn hển. Rồi có bà già
    nọ dắt trưa lên đồng để đem câu
    thơ gãy ngồi hong quê mùa, trong khi
    đó thằng bé thì ngó đăm đẳm bầy
    sẻ ngô  thổi trắng cái sáo diều đăm
    chiêu cũng như cô gái nọ vắt vẻo
    phần trong trắng của mình thổi hồn làm
    tinh chất rồi bỏ vào lọ điểm trang…
    bên kia cây bàng vẫn lổ đổ nắng
    nên mấy tàn lá phủ xanh thời không
    tuổi, có lẽ ai đó gọi tên mình
    bằng cái nhìn khiếm thị nên chằm chằm
    chăm chắm suy tư. Lẽ nào bà già
    lên đồng giặt nắng, lẽ nào thằng bé
    tắm trắng thời xanh, lẽ nào cô gái
    hao hao hờ nhạy cảm, lẽ nào ai
    đó ngồi chò hỏ cặm cụi ước ao…


    LU LU

    đêm qua con chó Lu Lu ru
    rú ngọn gió độc mộc làm khối
    âm thanh được đúc bằng ống khí
    nhòn nhọn nhưng chẳng ai dám chĩa
    vào khu bảo tồn đồng tiền tiếng
    nói khi mặt trăng gối mộng Lu
    Lu mang giấc khuya bên lề hoang
    mang bằng âm thanh vữa ra từng
    khối đá trắng dã như lời nói
    khống hu hú những linh hồn bảo
    tàng. Và đêm nay con chó Lu
    Lu cũng ru rú ngọn gió độc
    mộc khi chiếc mặt nạ bày biện
    những hợp âm át giảm khiến Lu
    Lu nhảy khỏi cái bóng nó rùng
    rục linh cảm từ những sợi đêm
    chằng bẵng rung lên nhưng chẳng ai
    dám đóng cửa khu bảo tồn đồng
    tiền tiếng nói …


    MÁ TÔI

    khói rơm thảy tro vào miệng đất
    khi cò con vạt trắng giêng hai
    thì Má tôi gánh mặt trời lên
    núi để bán cánh chân con cò
    người qua kẻ lại đói đồng không
    ai mua ai bán cái lông bông
    lần rồi Má tôi đong đếm ngày
    và đêm để ủ từng lớp tinh
    sương khi cò con lẩy bẩy thèm.
    Và khi vệt sáng hấc linh tinh
    những ngọn cỏ ngoai ngoải miền sám
    hối thì Má tôi cùi cụi dệt
    mảng khói rạ làm con cúi nhảy
    tọt mồ hôi khi con cò bắt
    đầu đói đồng chiêm Má tôi mới
    thảy tro vào miệng đất.Mặt trời
    vó ngựa thì những hạt hạt đắng
    đót từ phận người người sinh sôi.


    NGỤ NGÔN CỦA DẾ

    Dế con đội gánh từng sợi
    đêm treo ngược thời gian rao
    rảo những bước cao vô vọng
    đột nhiên khản cả vầng trăng
    có nghe thút thít từ trong
    lòng đất, tiếng xưa trở dạ
    lót mềm bóng mây… Dế con
    lốc vào lũ ăn mày rồi
    vỡ lòng bài đồng ca khai
    nhịp thời không gian nơi
    tồn tại những ý nghĩ phù
    du có thể nảy ra chân
    chân cần mẫn, tay tay lùi
    lụi trong tĩnh tĩnh động động
    vêu vao mũi mũi mắt mắt
    sự sống hình hài ngón ngón
    thon thon be bé hòng họng,
    cuộc chiến bản năng mất mất
    còn còn chùng lên những linh
    hồn vếu váo phù du treo
    ngược sợi đêm Dế con lui
    cui từ trái tim thoát hiểm
    Khi bình minh đo đỏ Dế
    con chưa nghĩ được điều tối
    tăm tội vạ…


    HÃY LÀ GIẤC MƠ HOANG

    mở toang những giấc mơ mà thằng
    bạn lỏng khỏng chìa ra chiếc khoá
    nụ cười và cặp kính bâng quơ
    rồi nó nghiền ngẫm mấy đoá tường
    vi côi cút mùa xưa bỗng hồn
    nó sâu lại chuỗi suy tư trần
    truồng rét mướt. Mùa đông về người
    ta thường buộc sợi chỉ vào giấc
    hoang đàng để nằm nghe thời gian
    qua từng kẽ tay duyên dáng đến
    khi cơn mưa li ti cũng xâu
    thành suối tóc nhớ nên nó ngồi
    lụy người nhìn góc phố xơ xác
    thương tiếc mùa yêu.Thế mới hiểu
    được sự đời chỉ vỏn vẹn trong
    gang tấc là đánh mất cả niềm
    tin và lòng tự trọng đáng có
    của mình.Ôi ! ma tuý là cái
    nôi ám ảnh con người về nỗi
    tuyệt vọng vui cùng hạnh phúc.Mênh
    mông nào có thể tha hoá được
    cô nàng tiên nâu với ma men
    nó ảo ảnh. Cơn mưa ơi! hãy
    để cảm thức nó trở về từ
    giấc mơ hoang tìm lại nửa phần
    hồn đã mất…


    THỜI VỤ

    bỏ vào khoảng trống cho mấy
    vụ mùa thơ mảy may hạt ít ỏi
    phù sa trên cánh đồng triển
    hạn nên ai đó cầy xới lên sâu
    thẳm làm con chuồn chuồn đói
    những vầng thơ. Khi đường bay lấm tấm
    vào sợi mưa ký ức bốc
    hơi về đỉnh núi thì ai đó cũ
    cái hồn nhiên và cái riêng
    tư. Và những cái gọi trong thao thác
    làm hư hao từng mớ cơ
    thể rồi trái tim dong ruổi cũng làm
    đủ ưu phiền. Bỏ vào khoảng
    trống tháng ngày qua lỏng chỏng đôi vai
    cày nên vụ mùa thơ gầy
    guộc giống. Ném mồ hôi từ sóng mắt
    cho chiều vật vã cho hồn
    chữ cày cáy vụ mùa thơ chồi lên
    tư lự rồi bỏ vào khoảng
    trống bỏ vào khoảng rỗng khoảng không…


    THƠ NHÌN NGHIÊNG

    cái bóng đen bị đèn đỏ đỏ đỏ
    chụp mũ những ngôn từ rỗng nắng và
    bị vàng hớ những dấu chân xanh trùi
    trụi không ai nên bài thơ chưa đủ
    mày mạy làm tắt mắt. Có những mày
    râu rẽ trái về sau họ đi đâu
    đến đâu không ai biết nhưng chỉ biết
    ngoài hiên gió ngổn ngang có khi họ
    mang những câu thơ về rợp ngói hồng
    người thiếu phụ dửng dưng rẽ phải với
    cái bóng đen xâu xé mặt trưa rát
    rạt đến khi đèn đỏ đỏ bỏ ngỏ
    nhấp nháy và câu thơ rỉ tối tối
    những cụ cao niên thăng thẳng một đường
    thẳng câu thơ rù rì lên khói khi
    đến ngã ba tam giác có cụ lung
    lạc thơ mấy độ độ vuông chằn chặn
    ngày cong đêm lối em mơ mớ thành
    ý tứ con đường rất thèm bóng rao
    vang như đèn đỏ đỏ bật câu thơ
    điểm chỉ


    Tranh bài: Claude Monet
    

    Discover more from TIN THƠ

    Subscribe to get the latest posts sent to your email.

    Leave a Reply

    This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img

    Up Next

    Discover

    Other Articles