Nguyễn Lương Ba
H Ồ I S I N H
Khi trở về một ngày không bình thường
nhìn lá thu phong rơi trên đầu ngỏ
hiu quạnh
Niềm vui không biết được những khoảnh khắc pha trộn
không như những buổi sáng sớm mùa đông lạnh lẽo
đèn đường vàng trên con đường dẫn ra phi trường
Về đâu những con đường xưa cũ dẫn tôi đi miên man những ký ức
Về đâu căn nhà rường vùng quê ngoại bầy trâu bò gặm cỏ
lặng lẽ những ngày tôi trở về vùng hồi cư
Con đò đưa người hay đưa tôi trôi lững lờ phía bên kia
những ngày tháng rạo rực ôm đồm mẹ cha
bừng bừng những lời ca thương nhớ hòa bình
Tôi về đây chìm khuất những điều chưa biết
xưa mẹ tôi khiêng thúng lặng lẽ trở về
Tiếng súng còn vang sau lưng độn cát
một người ủy ban chạy ngược đoàn người hô vang những khẩu hiệu
khí thế hai hàng , gia đình hai hàng
nhìn ánh khói vươn lên từ ngọn lửa bếp của ngày chia cắt loạn ly
Tôi về lại đây lạy Thầy Đốc Học
Thầy nói nhớ đọ trò phải kỷ luật
Dạ thưa Thầy con xin ghi như mỗi buổi khói lam chiều
nghe tiếng trống tan trường đều đặn
mỗi tiếng trống là một bài giảng của Thầy Cô .
Tôi về đây cũng vừa biết tình yêu là gì
là tiếng ọt ẹt của đàn ểnh ương sau bụi chuối
tiếng mưa rơi lạnh buốt đêm dài
và cây đèn dầu lấp ló một mái tóc dài như mùa đông chập chùng nhớ thương
Và rồi tôi ra đi cũng thế
mẹ vẫn nói để dành cho con một chỉ
con mang trong người của giây phút tử sinh
tôi lạy tạ vào lúc nửa đêm
nhìn thấy mình như một bóng ma
trên chuyến xe đò với những bóng ma khác
không biết họ đi đâu
Tôi lại trở về nhiều lần tìm lại ký ức đã vùi sâu trong sách vở
dù là sống chết
niềm tin mà tôi ấp ủ vẫn luôn nở đẹp suốt mùa cây trái
NHỮNG GIẤC MƠ CÒN LẠI CỦA HOÀNG HÔN
Những ngày tháng đi xa cát bụi
là con người người đến và người
đi người ở lại cho nhau cát
bụi buồn vui than thở những ngày
xa ngái lượn lờ giấc mơ cũ
kỷ cũng buồn vui than thở những
ngày tưởng nhớ hồi ức lượn lờ
giấc mơ có thật cứ vươn tới
một ngày nửa đêm không ngủ cứ
vươn tới ôi đời còn lại hoài
thao thức cứ nhớ tới xóm làng
lởn vởn muốn ra khỏi xóm làng
đó để đi về cái giấc mơ
miệt mài cứ tưởng tuổi tác già
nua ngày tháng là gì ngày tháng
qua đi ngày tháng bừng lên ngày
tháng âu lo ngày tháng lao lực
ngày tháng cô đơn ngày tháng
bệnh tật ngày tháng già nua ờ
ợ… còn gì nữa đâu ( hát theo
điệu Chầu Văn ) rồi ra ngẫm nghĩ
tháng năm cũ kỷ những mùa trăng
soi những mùa nước lũ bến đá
bờ sông bơi ếch bơi ngửa ghẹo
gà cô gái giặt mền giặt chiếu
cười cười nói nói thật là vui
vẻ một ngày đó là con chi ?
(đọc theo lối bài chòi) rồi thì
thời gian nào hay hoàng hôn rũ
bóng đường đời xa xăm thời gian
mờ mịt chống gậy hò lê hò
lê ráng bước theo con dốc đổ
mùa dã quỳ vàng lọc cọc chân
xiêu ôi đẹp làm sao bước theo
con dốc tuổi già hổn hển một
mai còn nhiều bước đi hoàng hôn.
KHI NGANG QUA ĐẬP ĐÁ
Ta nâng ly ngày tiễn đưa bạn
bè một thời giờ tóc dài bạc
đãi bạn mai bạn đi làm loài
chim bay mãi một thời sao lắm
anh em ta ráo hoảnh nhìn người
xa xưa tên Chi và nhiều bạn
khác nhìn người bạn xa xưa đó
bọn mình theo những mái tóc thề
bổng nhớ hoa nắng trôi dài dọc
mái tóc thề ngẩn ngơ chiếc áo
dài ai bay qua cầu trắng bạc
hạt mưa long lanh ta lại gặp
người bạn tên Chi con đường đi
qua Đập Đá phơi bụi nón lá
em chỉ còn là chấm nhỏ nhỏ
nhỏ có thấy thế không Chi nờ
khi ngày bắt đầu và đêm cũng
rục rịch bắt đầu luôn thế nào
đi nữa em chỉ còn là nụ
cười em bé mỗi sáng hay như
ngày xưa hỏa châu rọi sáng tiếng
gọi máy rè rè (đích thân dích
thân nghe rõ) đi nữa em chỉ
còn là nụ cười em bé nơi
Chi không biết những bao cát về
những bao cát làm hầm trú ẩn
cho trái tim mình không ngủ ngày
xưa ấy nhớ về thăm O Hai
ở Bao Vinh nhớ nhé ngày ấu
thơ đi qua những độn cát và
hầm cát tuổi trẻ không dài lắm
và tuổi già con đường của cát
bụi thẩm sâu
LỜI NÓI VÀ NHỮNG KỶ NIỆM
“Tôi yêu những cái phảng phất
Tôi thích những cái mơ hồ
Những vang bóng bao giờ cũng làm tôi xúc động, những cái
đã qua rồi, với tôi bao giờ cũng còn mãi cái đẹp mơ màng
và buồn bã của những tàn hương…”
Mai Thảo
( Để tưởng nhớ mùi hương )
Rất nhiều ngày đã qua đi như thế
rất nhiều ngày, rất nhiều tháng, rất nhiều
năm đã qua đi qua đi như thế
tôi biết tôi xa xa căn nhà tôi
tôi biết tôi bỏ bỏ căn nhà tôi
Để ra đi biết bao nhiêu năm nay
tôi ngẫng lên tôi cúi xuống, tôi cố
cười, tôi cố nhớ biết bao năm.
Này này em đừng trở lại những con
đường đã đi, con đường đo đếm những
kỷ niệm giấc mơ, giấc mơ chỉ hoài
giấc mơ. Đâu còn em êm ả áo
cánh tóc bím bìm bịp nước lên sau
nhà ao cá tra anh vẫn hay ngồi
vui ra gì, có gì đi nữa em
thì cũng hãy thong thả thưởng thức chút
hạnh phúc thô thiển đâu ai ngó tới
Này em đừng đi trên con đường đã
Đi. Đó là anh, là chiếc xe và
những cánh đồng, luôn hoài hủy những chuyến
xe lóc nhóc . Mặt trận mùa hè anh
về năm nao đi lại con đường cái
Ma Soeur đi lại. Thôi thì có con
em gia đình trở về con đường nhà
thờ đều hân hoan, thôi thì con đường
(có em) làm sao đi được mà đi.
Này em đừng nhớ những gì đã nhớ
hãy từ chối nhẹ nhàng những giòng nước
mắt rõ là hao hụt. Ngáy tháng nào
tôi theo không có lối ra tôi cứ
theo em kể chuyện dụ ngôn lại những
ngày mưa gió khu vườn nhà cô Francoise
có anh chàng kỳ lạ ở trên núi
PhảI rồi tôi quên nói thêm câu chuyện.
Cuối cùng em cũng phải tự mình thắp
những ngọn nến mù mờ trong căn nhà
và tôi kẻ rao giảng đứng trên bục
cũng mù mờ thật không có lốI ra
Cùng em những lời chẳng cần nhắc lại.