THƠ SONG NGỮ 3: ĐỌC NHƯ THƠ TÂN HÌNH THỨC VIỆT

    THƠ DỊCH (ĐỌC NHƯ THƠ TÂN HÌNH THỨC VIỆT)

    Dana Gioia

    UNSAID

    So much of what we live goes on inside –
    The diaries of grief, the tongue-tied aches
    Of unacknowledged love are no less real
    For having passed unsaid. What we conceal
    Is always more than what we dare confide.
    Think of the letters that we write our dead.


    CHƯA NÓI

    Quá nhiều điều chúng ta sống xảy ra
    như thực ở bên trong – những nhật ký
    của mối sầu khổ, nỗi đớn đau không
    nói được của cuộc tình không hồi đáp
    vì có điều chưa nói đã trôi đi.
    Điều che dấu luôn luôn nhiều hơn điều
    chúng ta dám giải bày. Hãy nghĩ về
    những con chữ chúng ta diễn đạt cái chết.


    Tom Riordan

    STAR APPLE

    the star apple
    cupped in her scaly
    gray-nailed hand is
    yours for the taking
    no strings attached

    you burst into tears
    and then wake up
    to the resumption
    of indelible pain


    VÚ SỮA

    trái vú sữa nằm trong
    lòng bàn tay tróc vẩy
    với móng tay màu xám
    của cô ta tặng không
    cho bạn vô điều kiện

    bạn bật khóc và rồi
    thức giấc để bắt đầu
    trở lại cơn đau không
    thể nào quên được


    TWO SMALL FANS

    With two small fans
    our room sounds like
    a 727 Whisper-Jet
    and we are halfway
    to the Virgin Islands
    for our honeymoon.
    A movie star’s boat
    is anchored offshore
    and his plate piled
    with napoleons and
    creampuffs directs
    us to check out his
    gut. What we adore
    most are breakfast
    and the newspaper
    quietly delivered to
    our surfside cabana
    and trying to keep
    up with eagle rays
    in the lagoons. Oh,
    we are not ready to
    go home! All that
    awaits us two floors
    up from the bakery
    is a sweltry studio
    apartment whose
    single saving grace
    is its two small fans.


    HAI QUẠT MÁY NHỎ

    Với hai quạt máy nhỏ căn
    phòng của chúng tôi kêu vang
    như chiếc phản lực 727-
    Whisper và chúng tôi đang
    trên nửa đường tới Virgin
    Islands hưởng tuần trăng mật.
    Con tàu của một ngôi sao
    điện ảnh được neo ở ngoài
    bãi biển và cái đĩa đầy
    bánh ngọt napoleons
    và creampuffs làm chúng tôi
    nhận ra cái bụng phệ của
    hắn. Điều chúng tôi thích nhất
    là bữa điểm tâm và tờ
    nhật báo được lặng lẽ giao
    tới tận lều ở bãi biển
    và cố gắng theo kịp những
    con cá đuối ở hồ nước
    mặn. À, chúng tôi chưa sẵn
    sàng về nhà. Tất cả đang
    chờ đợi chúng tôi là cái
    studio nóng và ẩm
    trong một chung cư ở trên
    lò bánh mì hai tầng lầu
    mà sự đoái công chuộc tội
    độc nhất của nó là hai cái
    quạt máy nhỏ.


    Frank O’ Hara

    MORNING

    I’ve got to tell you
    how I love you always
    I think of it on grey
    mornings with death

    in my mouth the tea
    is never hot enough
    then and the cigarette
    dry the maroon robe

    chills me I need you
    and look out the window
    at the noiseless snow

    At night on the dock
    the buses glow like
    clouds and I am lonely
    thinking of flutes

    I miss you always
    when I go to the beach
    the sand is wet with
    tears that seem mine

    although I never weep
    and hold you in my
    heart with a very real
    humor you’d be proud of

    the parking lot is
    crowded and I stand
    rattling my keys the car
    is empty as a bicycle

    what are you doing now
    where did you eat your
    lunch and were there
    lots of anchovies it

    is difficult to think
    of you without me in
    the sentence you depress
    me when you are alone

    Last night the stars
    were numerous and today
    snow is their calling
    card I’ll not be cordial

    there is nothing that
    distracts me music is
    only a crossword puzzle
    do you know how it is

    when you are the only
    passenger if there is a
    place further from me
    I beg you do not go


    BUỔI SÁNG

    Tôi phải nói với em
    làm sao tôi luôn yêu
    em tôi nghĩ về điều
    đó vào những buổi sáng

    xám với nỗi chết trong
    miệng rồi trà chưa bao
    giờ đủ nóng và thuốc
    lá khô chiếc áo khoác

    màu hạt dẻ làm tôi
    lạnh tôi cần em và
    nhìn tuyết im ắng ngoài
    cửa sổ trong đêm nơi

    vũng tàu đậu những chiếc
    xe buýt rực rỡ như
    đám mây và tôi lẻ
    loi nghĩ về những ống

    sáo tôi luôn mất em
    khi tôi ra bãi biển
    cát ướt với nước mắt
    dường như của tôi mặc

    dù tôi chưa bao giờ
    khóc và giữ em trong
    trái tim tôi với niềm
    vui thích em có vẻ

    tự hào bãi đậu đông
    xe và tôi đứng lúc
    lắc chùm chìa khóa chiếc
    xe hơi trống trơn như

    xe đạp bây giờ em
    đang làm gì em ăn
    trưa ở đâu và có
    nhiều cá trồng không thật

    khó nghĩ về em với
    không có tôi trong ý
    tưởng em làm tôi buồn
    phiền khi em ở một

    mình đêm qua những vì
    sao dầy đặc và hôm
    nay tuyết là danh thiếp
    của chúng tôi không thân

    thiết không có gì làm
    tôi sao lãng âm nhạc
    chỉ là trò đố chữ
    em có biết thế nào

    khi em là người hành
    khách duy nhất nếu đó
    là nơi xa hơn nơi
    tôi xin em đừng đi.

    Tiểu sử: Frank O’ Hara (1926- 1966), là nhà thơ và nhà phê bình nghệ thuật, thuộc trường phái New York. Ông chịu ảnh hưởng của nhà thơ WilliamCarlos Williams, viết bằng ngôn ngữ thường ngày. Năm 1964, ông xuất bản tập thơ "Lunch Poems" (Những Bài Thơ Trong Bữa Ăn Trưa), mỏng, với 37 bài thơ, 70 trang, nhưng là tập thơ được tái bản mỗi năm, và được những nhà phê bình coi như là tập thơ của thế kỷ 21. Thơ ông thường ghi chep những chuyện vụn vặt thường ngày

    Frederick Feirstein

    JEU D’ESPRIT

    I wrote a lyric that you said was pure,
    Full of voiceless plosives, liquids, sibilants,
    And, as a young girl licks an ice cream cone,
    showed me how you rolled it on your tongue
    And sweetly said, It’s written to be sung
    By lovers in the shower as they moan
    Or on a carpet in a kissing trance
    Or in their twenties making up a tour
    Of quiet rooms from Paris down toVence
    Or in their early sixties left alone
    As we are, still romantic, in our dance
    That’s sexy, never clumsy, not mature,
    Just loosening young vowels on our tongues,
    Which in each other’s mouths are always sung


    TRÒ CHƠI TINH THẦN

    Tôi viết một bản tình ca mà em
    Nói là tinh khiết, đầy những âm hơi
    Âm nước âm xụyt không thành tiếng, và,
    Như một cô gái trẻ nhấm nháp cây
    Cà rem, cho tôi biết làm sao em
    Cuộn nó trên đầu lưỡi và ngọt ngào
    Nói, nó  được viết để hát lên bởi
    Những cặp tình nhân trong phòng tắm như
    Rên rỉ hoặc trên tấm thảm trong lúc
    Hôn nhau mê đắm hoặc ở tuổi hai
    Mươi trong những chuyến du hành nơi những
    Căn phòng yên lặng từ Paris xuống
    Vernice hoặc họ rời khỏi một mình
    Vào đầu những năm sáu mươi như chúng
    Ta, vẫn lãng mạn, trong điệu nhảy gợi
    Cảm, không bao giờ vụng về, không chấm
    Dứt, ngay lúc thả lỏng những nguyên âm
    Non nớt trên đầu lưỡi những nguyên âm
    Luôn được hát lên trong miệng nhau.


    Sydney Lea


    THE WRONG WAY WILL HAUNT YOU

    (Shouting a hound)

    Spittle beads as ice along
    her jaw on this last winter day.
    And when I lift her, all her bones
    are loose and light as sprigs of hay.

    For years her wail has cut the woods
    in parts, familiar. Host of hares
    have glanced behind as she ploughed on
    and pushed them to me unawares.

    Now her muzzle skims the earth
    as if she breathed a far dim scent,
    and yet she holds her tracks to suit
    my final, difficult intent.

    For years with gun in hand I sensed
    her circle shrinking to my point.
    How odd that ever I should be
    the center to that whirling hunt.

    Here a yip and there a chop
    meant some prime buck still blessed with breath,
    and in the silences I feared
    she’d run him to her own cold death.

    The snow that clouds my sights could be
    a trailing snow, just wet and new
    enough to keep a scent alive,
    but not so deep that she’d fall through.



    TÌNH THẾ KHÔNG HAY THƯỜNG ĐẾN

    (Tiếng kêu một con chó săn)

    Những hạt nước dãi như băng giá dọc
    quai hàm con chó săn vào ngày cuối
    đông. Và khi nhấc lên xương cốt nó
    lỏng lẻo và nhẹ như một cọng cỏ

    khô. Nhiều năm tiếng kêu quen thuộc của
    nó đã cắt khu rừng thành từng phần.
    Đám thỏ liếc nhìn phía sau không biết
    nó đã rẽ và đẩy chúng tới tôi.

    Bây giờ mõm nó là đà dưới mặt
    đất như thể sự thính mũi của nó
    đã lờ mờ xa, và lúc này ý
    định giữ vòng săn đáp ứng mục tiêu

    với nó là khó. Nhiều năm với cây
    súng trong tay tôi có cảm giác nó
    đã bắt đầu già. Tôi chưa bao giờ
    trông chờ là trung tâm cuộc săn

    cuồng quay đó. Đây là tiếng sủa và
    kia là con mồi, có nghĩa là vài
    con nai tơ vẫn sống, và trong yên
    lặng tôi sợ việc săn đuổi đã mang

    tới cái chết lạnh cho chính nó. Tuyết
    phủ tầm nhìn của tôi có thể là
    tuyết vẽ thành vệt, ướt và mới đủ
    để giữ sự thính mũi tồn tại, nhưng

    không quá sâu rằng nó đã thất bại.

     Khế Iêm chuyển dịch

    Tiểu sử: Sydney Lea (1942 –), sáng lập và cựu chủ biên tờ “The New England Review”, tác giả thơ, truyện, tiểu luận. Tuyển tập thơ của ông bao gồm Searching the Drowned Man, The Floating Candles, No Sign, Prayer for Little City The Blainville Testament. Ông sống ở Newbury, Vermont, Hoa Kỳ.
    Bài thơ trích trong tuyển tập thơ “Rebel Angels, 25 Poets of the New Formalism” (Những Thiên Thần Nổi Loạn, 25 Nhà Thơ Tân Hình Thức), do Mark Jarman và Davis Mason chủ biên, Story Line Press xuất bản, 1998.

    Tranh bài: “Sunrise” by Claude Monet


    Discover more from TIN THƠ

    Subscribe to get the latest posts sent to your email.

    Leave a Reply

    This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img