The Inseparables – read an extract from the newly discovered novel by Simone de Beauvoir | Simone de Beauvoir

Được viết cách đây 75 năm nhưng được cho là 'quá thân mật' để xuất bản trong cuộc đời bà, trích đoạn độc quyền này từ một cuốn tiểu thuyết đã mất của tác giả Giới tính thứ hai, do Lauren Elkin dịch, dựa trên tình bạn 'nồng nàn và bi thương' mà bà từng có. cô gái với Elisabeth 'Zaza' Lacoin

Written 75 years ago but deemed ‘too intimate’ to publish in her lifetime, this exclusive extract from a lost novel by the author of The Second Sex, translated by Lauren Elkin, is based on the ‘passionate and tragic’ friendship she had as a girl with Elisabeth ‘Zaza’ Lacoin

Nữ sinh Pháp ở Paris năm 1945.
French schoolgirls in Paris in 1945. Photograph: AFP/Getty Images

When I was nine years old I was a good little girl, though this hadn’t always been the case. As a small child the adults’ tyranny caused me to throw such tantrums that one of my aunts declared, quite seriously: “Sylvie is possessed by a demon.” War and religion tamed me. Right away I demonstrated perfect patriotism by stomping all over my doll because she was made in Germany, though I didn’t really care for her to begin with. I was taught that God would only protect France if I were obedient and pious: there was no escaping it. The other girls and I would walk through the basilica of Sacré-Cœur, waving banners and singing. I began to pray frequently, and I developed a real taste for it. Abbé Dominique, the chaplain at the Collège Adelaïde where we went to school, encouraged my ardour. Dressed all in tulle, with a bonnet made of Irish lace, I made my First Communion, and from that day forward, I set a perfect example for my little sisters. Heaven heard my prayers, and my father was appointed to a desk job at the Ministry of War because of his heart trouble.

That morning I was especially excited because it was the first day of school. I couldn’t wait to get back to the classroom, solemn as a Mass; the silence in the hallways; the softened smiles of the teachers, in their long skirts and their high-necked blouses, who were often dressed as nurses since the school had been partially turned into a hospital. Under their white veils with red stains, they resembled saints, and I was overcome when they pressed me to their bosoms. I wolfed down the soup and grey bread which had replaced the hot chocolate and brioches from the prewar days, and impatiently waited for my mother to finish dressing my sisters. All three of us wore sky-blue coats, made of real officer’s serge and cut exactly like military greatcoats. ‘Look! there’s even a little martingale at the back,’ my mother would show her friends, who were admiring, or taken aback. My mother held my sisters’ hands as we left the building. We walked with sadness past Café La Rotonde, which had just opened noisily beneath our window, and which was, Papa said, a hangout for defeatists. I found the word intriguing. ‘Defeatists are people who believe that France will lose the war,’ Papa explained. ‘They should all be shot.’ I didn’t understand. We don’t believe what we believe on purpose; can you really be punished for the things you think? The spies who handed out poisoned sweets to children, or pricked Frenchwomen with needles full of venom in the metro – obviously they deserved to die, but the defeatists baffled me. I didn’t bother asking Maman; she always said the same thing as Papa.

My little sisters walked slowly; the wrought-iron grill of the Luxembourg Gardens seemed to go on for ever. Finally I arrived at the school gate and climbed the front stairs, joyfully trundling my satchel overflowing with new books. I recognised the faint odour of illness, mingled with the smell of wax on the freshly polished floors. The teachers kissed me. In the cloakroom I was reunited with my schoolmates from last year; I didn’t have any particular attachments among them, but I liked the noise we all made together. I dawdled in the main hall, looking at the display cases full of old dead things that came here to die a second time – the feathers fell from the stuffed birds, the dried plants turned to dust, the shells lost their shine. When the bell rang, I entered the classroom they called Sainte-Marguerite. All the rooms looked the same; the students sat around an oval table covered in black moleskin, which would be presided over by our teacher; our mothers sat behind us and kept watch while knitting balaclavas. I went over to my stool and saw the one next to it was occupied by a hollow-cheeked little girl with brown hair, whom I didn’t recognise. She looked very young; her serious, shining eyes focused on me with intensity.

Simone de Beauvoir.
Simone de Beauvoir in 1945. Photograph: Roger Viollet Collection/via Getty Images
‘So you’re the best student in the class?’

‘I’m Sylvie Lepage,’ I said. ‘What’s your name?’

‘Andrée Gallard. I’m nine. If I look younger it’s because I got burned alive and didn’t grow much after that. I had to stop studying for a year but Maman wants me to catch up on what I missed. Can you lend me your notebooks from last year?’

‘Yes,’ I said. Andrée’s confidence and rapid, precise speech unnerved me. She looked me over warily.

‘That girl said you’re the best student in the class,’ she said, tilting her head a little at Lisette. ‘Is that true?’

‘I often come in first,’ I said, modest. I stared at Andrée, with her dark hair falling straight down around her face, and an ink spot on her chin. It’s not every day that you meet a little girl who’s been burned alive.

  • This is an extract from Simone de Beauvoir’s novel The Inseparables, translated by Lauren Elkin, which is published on 2 September by Vintage Classics (£12.99). To order a copy go to guardianbookshop.com or call 0330 333 6846. Free UK p&p over £15, online orders only. Phone orders min p&p of £1.99


Source link

Gửi phản hồi

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Latest Articles

VỀ MỘT NỖ LỰC LÀM MỚI THƠ VIỆT

Trong thư của ông Khế Iêm gửi cho tôi, nhân việc hay tin GS Hoàng Ngọc Hiến qua đời, nhớ lại lần gặp GS Hoàng Ngọc Hiến ở Mỹ, ông viết: “Tôi còn nhớ anh (Hoàng Ngọc Hiến - VG) nói: "Thơ khó nhất là tạo ra được tiết tấu, mà các anh gọi là nhịp điệu". Tôi vẫn nhớ tới bây giờ, và lúc đó, tôi nghĩ, chỉ một câu đơn giản thế thôi là biết anh hiểu thơ hơn ai hết”.

Báo giấy số 61: ĐỌC “LỜI CỦA QUÁ KHỨ”

Bạn có thể hình dung nhóm 10 truyện ngắn trong tập truyện Lời Của Quá Khứ chỉ là 10 chương của một truyện dài, trong đó nhân vật chính là một phiên bản của chính tác giả Khế Iêm. Trong cả 10 truyện ngắn đó, độc giả có thể nhìn thấy các nhân vật như dường bước ra từ các truyện cổ tích đau đớn, nơi đó hiện thân của các nhân vật chỉ là nêu lên các băn khoăn đời người, tự thân mỗi nhân vật là những chất vấn về khó hiểu của kiếp người. Ngay cả các nhân vật nữ cũng rất mực khuôn phép, như dường không thể có thực trong thế kỷ 20 và 21.

TUẦN THƠ 17: CON SÓI CÁI VÀ BƯỚC RẼ THÁNG TƯ

Chúng ta đã có tiêu chuẩn đánh giá một bài thơ: cái mới trong ý tưởng và cái hay trong nhịp điệu; cùng cách làm thơ Tân hình thức Việt, và bây giờ là thời điểm của vận động sáng tác. Thơ Tân hình thức Việt tái định nghĩa, thơ là một hành trình hồi phục người đọc, so với điện ảnh và ca nhạc, đó là tham vọng chẳng có gì phải thất vọng, vì đó là thơ. Nhưng để hồi phục người đọc, phải hồi phục nhịp điệu thơ, và để có nhiều người đọc, phải có nhiều người sáng tác. Chúng tôi mong muốn có những sáng tác mới, áp dụng theo cách làm thơ Tân hình thức Việt, và ngoài việc sáng tác, xin các thân hữu bỏ ít nhiệt tâm vận động thêm người tham gia. Sáng tác xin gửi về cả 2 email: baogiaytanhinhthuc@yahoo.com ~ tanhinhthuc@gmail.com ~ info@thotanhinhthucviet.vn

Báo Giấy Số 3

Bạn đọc có thể đọc trực tiếp hoặc in...

THANH TRÍ, người bạn cùng thời hay tiếng sóng vỡ dưới trăng…

THANH TRÍ, người bạn cùng thời hay tiếng sóng...

Nhà thơ Thanh Tâm Tuyền

THỬ VẼ PHÁC CHÂN DUNG MỘT THI SỸ Gửi chị...

Related Articles

Câu chuyện của các nhà sử học Marxist về Ram Mandir Hiểu biết toàn cầu bị bóp méo về lịch sử của Thánh địa...

VIJAY SATNARINE | FEBRUARY 16, 2024 Tiến sĩ Vijay Satnarine là Giám đốc Giáo dục của Tổ chức Hindu American. Nghiên cứu của ông tập...

TUẦN THƠ 17: CON SÓI CÁI VÀ BƯỚC RẼ THÁNG TƯ

Chúng ta đã có tiêu chuẩn đánh giá một bài thơ: cái mới trong ý tưởng và cái hay trong nhịp điệu; cùng cách làm thơ Tân hình thức Việt, và bây giờ là thời điểm của vận động sáng tác. Thơ Tân hình thức Việt tái định nghĩa, thơ là một hành trình hồi phục người đọc, so với điện ảnh và ca nhạc, đó là tham vọng chẳng có gì phải thất vọng, vì đó là thơ. Nhưng để hồi phục người đọc, phải hồi phục nhịp điệu thơ, và để có nhiều người đọc, phải có nhiều người sáng tác. Chúng tôi mong muốn có những sáng tác mới, áp dụng theo cách làm thơ Tân hình thức Việt, và ngoài việc sáng tác, xin các thân hữu bỏ ít nhiệt tâm vận động thêm người tham gia. Sáng tác xin gửi về cả 2 email: baogiaytanhinhthuc@yahoo.com ~ tanhinhthuc@gmail.com ~ info@thotanhinhthucviet.vn

Nhà thơ Ý Nhi

LAM ĐIỀN 09/01/2020 Sau tập sách Kỷ niệm không có mưa viết về bạn văn và đồng nghiệp như một dạng hồi ức, nhà thơ...

Khám phá thêm từ THO VIET

Đăng ký ngay để tiếp tục đọc và truy cập kho lưu trữ đầy đủ.

Tiếp tục đọc