Inrasara
Tôi sống trong cộng đồng mà mọi thứ
đều lùi. Những cái cây mọc lùi nhỏ,
nhỏ dần vào hạt mầm, tận kiếp trước
của hạt mầm. Những con sông chảy lùi,
rất xiết. Thằng bạn tôi, đám cháu của
tôi, anh em cha mẹ tôi đi thụt
lùi, bé, bé dại dần. Tôi đứng nhìn
họ, bất lực. Không thể níu. Những ý
tưởng thụt lùi về cổ sơ, bản chép
tay mọc thêm trang lật lùi như thể
hết làm thất lạc. Ngôi nhà cô hàng
xóm thuở bé thơ đã đổ nát được
dựng lại. Những giọng nói quen và lạ
bay lùi vào chiều vào trưa vào đêm,
gọi dậy oan hồn tu sĩ, tiếng thét
đại ngộ đánh thức loài hổ mang thần
thoại trườn đổ một góc rừng. Trận lốc
thổi lùi bóc từng lớp trầm tích lộ
thiên bạt ngàn, thành phố cổ triệu triệu
viên gạch vụn lành lặn trở lại dựng
mênh mông cụm tháp xum xuê, bàn tay
vẫy môi cười màu áo làng mạc tiếng
quạ kêu lũ chim bay lùi vào vòm
nắng. Một mình tôi đứng cô độc. Đứng
thôi mà như đã bước tới ghê lắm
rồi.