The Parliament of Poets của Frederick Glaysher
Bởi James Sale ngày 31 tháng 1 năm 2016
Frederick Glaysher claims to be an epic poet, and furthermore to have written an epic poem, The Parliament of Poets. This is a huge claim and an astonishing ambition. Is he? Has he? Before responding to these two important questions by reviewing his book, let me outline why I think this is such a big deal. The word epic is used very loosely, but usefully, nowadays. We might say that the film, Ben Hur, was an epic, or that some highly dangerous expedition across Antartica was epic, and this is useful because the word conveys a sense of scale and importance; but that is not what we mean when we talk of an epic poem.
To put this in context, in my view the last complete and true epic poem in the English Language was Paradise Lost written by John Milton in the C17th, and apart from that poem there are only two others: the anonymous Beowulf from old English, and the unfinished Faerie Queen by Edmund Spenser from the C16th. Don Juan, by Byron, is perhaps a true mock epic and apart from that the only poet since Milton who has come remotely close to writing in the epic style is Keats with his two sublime, but unfinished and maybe unfinishable (even had he lived), Hyperion fragments. Yeats was an epic poet by nature and impulse, but did not write an actual epic. This brings us to the C20th and all the phoney poets (Brits and Americans alike) claiming to write epics, ‘modern epics’, but doing no such thing. The most egregious example of this would be Ezra Pound and his Cantos: unreadable and undecipherable tosh masquerading as a work of genius in the manner we are nowadays too familiar with in conceptual art and music. Indeed, only two types of people ever read the Cantos: university professors who make a career out of untangling it; and wannabe poets who write just like that (except of course completely differently – solipsism smears the pane in its own way: there’s a brown smudge, but here’s a green stain) and naturally vote for models justifying their own inanities. (As for modern epics of the ‘human mind’ – beginning Wordsworth, Whitman et al – these, despite their odd purple patches, seem extended and tedious forms of narcissism).
It would take me too far from this review to define epic poetry, but if it means anything the clue to its essence is in the word ‘style’: there is an elevation of style, the sublime is never far away despite all of man’s in humanity to man, some value system that is profoundly important to us as people informs the epic poem’s journey; epic poems never trash what it means to be human – they raise us up. That is why Pound’s Cantos are not epic (or even poetry): they are a form of Gnosticism, and they imply a higher learning that plebs cannot access, only those ‘in the know’. In short, The Cantos are anti-democratic, just as Pound was. The true epics delight all intelligent peoples throughout the ages because they speak to them in a language they can understand even when that language is ‘elevated’.
So Glaysher has structured his epic in twelve books, like Milton, but the actual model for how the work progresses is The Divine Comedy of Dante. As Dante is guided through the three levels of existence of his Catholic model, so now Glaysher in a fine conceit imagines – or envisions – himself on the Moon and being led by an assortment of poets and writers (not just Virgil) from every continent, country and clime back to the Earth some four times in order to learn lessons that prepare him to become an epic poet and actually write the poem. Indeed the poem ends like Dante’s poem does; he leaves us with the ‘love that moves the sun and stars’; compare with Glaysher who ends his supernal vision with ‘dancing/across an endless field of space and stars’. The poem is at least 9000 lines long, and in true epic simulation has a ‘prefatory ode’ and, imitating Milton, a note on the versification; there is a claim in this that the verse approximates to blank verse, but I cannot agree that it does, although that is not necessarily a criticism.
What is extraordinary, however, is the language, and so the style. There is a curious mixture of archaicisms, ordinary language, inversions, and modern colloquial slang. A surprising number of lines actually end with either the indefinite or definite article, which I find difficult to fathom why. But the opening address in Book 1, Homeric or Miltonic in scope, gives a flavour of the archaic:
“O Muse, O Maid of Heaven, O Circling Moon,
O lunar glory of the midnight sky,
I call upon thee to bless they servant’s tongue,
descend upon thy pillar of light,
moonbeam blessings, that from my mouth
may pour at least a fraction of the love
I hold for thee, sweet blessings, for service
to God’s creation, and His Creative Word,
the Bible’s thundering verses, Brahma
of the Upanishads, Allah, the Compassionate,
Bhudda’s meditative mystery,
Confucius and the Dao. O Great Spirit”
But actually, this is really good writing, moving even, and the surprising thing is: Glaysher sustains the momentum of the poem for all Twelve Books! So although I do not think the versification is regular or recurrent even in any metrical sense, he has somehow shaped a line which successfully drives the narrative forward. Further, because his vocabulary is enormous, and because he does switch so frequently from one style to another, one is never bored – the poetry stimulates. In fact is almost whacky! For example in Book 3 we get a discourse on the Greek heroes from “Bob” (Robert Hayden, Glaysher’s mentor), which is pretty classical, but followed by Glaysher’s persona reflecting:
“I thought who needs warp drive when I’ve got Queen Mab”.
It’s a strange collocation (warp drive/Queen Mab), but it works; and there are literally hundreds of these intersections between then and now, and words that bring them into focus and juxtaposition.
Thus, although Glaysher seems archaic in places, because the poetry is about such current issues that concern us – namely, the fate of planet Earth and humanity more specifically – and because the linguistics are so varied and skilful, we realise that this is a poet working for deliberate effects, and not one who has only read poetry from three hundred years ago. One fabulous quality of this poem is its clarity and luminous quality. I love the fact that despite the wide ranging topographical and lexical references this poem is easy to understand and follow: it is a poet writing for people, not one trying to be clever, and not one concealing their lack of poetry in obfuscation.
I take the view, therefore, and surprisingly to myself, that Glaysher is really an epic poet and this is an epic poem! One can hardly congratulate him enough, then, on this achievement, since it has been so long awaited. Of special interest to members of The Society of Classical Poets is Book 6. Keep in mind, the journey of the poet from Earth to Moon and back again involves visiting all the continents on Earth and engaging in dialogue with all the poets across all time. Book 6 covers China and much of its sentiments will ring a very pleasant note with supporters and followers of Falun Gong: there is a fabulous expose of political corruption in China, with lines like:
“The Marxists have proved the worst in all
of human history. Insatiable lust for blood.
Only university professors in my country
continue to worship at their sanguine shrines.
They always claim it’s ‘for the people’.
but never get around to asking them
what they want. Duty and heaven forgotten.”
Please note too the arch humour against the US university professors who still argue for Marxism; there is actually a lot of humour in the poem. Thematically, too, it is epic: it is about the survival of the human race, despite – Dantean-like – facing the full horrors of human history. It could be argued that in places the language is clichéd, but given the length of the poem the idea that every line and image could be ‘fresh’ and concrete is as absurd as FR Leavis, the famous English critic, seventy years ago slating Milton because his language wasn’t ‘concrete’ like John Donne’s; in other words, Leavis completely missed the point of epic and how to write one: if every line had to be imaginatively engaged with, then we’d never get beyond Book 1. Homer knew the dawn was rosy, so no need for a fresh metaphor every time the dawn was introduced.
Finally, then, having accorded Glaysher what I conceive to be the highest honour in poetry (to be an epic poet), I ought to point out what I perceive to be two shortcomings in this amazing work. One is aesthetic and one is theological.
First, aesthetically, whilst the work kept my interest from beginning to end, and is full of curious and inventive situations, I think it does suffer from a lack of dramatic tension. Although the poet suffers (indeed is mutilated at least twice: losing his head at one point, and having his heart ripped out by Octavio Paz at another!), there is never a sense that he can actually die or lose everything, apart from the laurel of being a poet. It is one dialogue after another – interesting yes, but not really dramatic in the way that Homer, Virgil and Milton are dramatic. Of course, as Dante is the model, then perhaps that is not surprising: even Dante can hardly keep up the tension in his endless dialogues as he ascends. I personally have yet to meet anyone who thinks the Purgatory and the Paradise superior to the Inferno; and of course Dante’s poem benefits from the tighter topography of three imaginary locations. There is a gain but also a dilution in having the Glaysher’s persona visit all the continents – a sort of dissipation of effect.
More seriously, perhaps, as a weakness of the poem is my theological objection to it. In Book 8 he says:
“Milton shall guide you from here on your
pilgrimage through ancient and modern times,
many peoples, revealing their creeds as One.”
Tennyson then challenges him with:
“What are you doing for the Federation
of the World?”
So what we have is the problem of the world’s sufferings to be solved via federation (great in the USA but try the European Union for starters!) and through what the persona clearly believes is the ‘oneness’ of all religious beliefs. There are of course no practical solutions as to how this might be achieved, but in this fervent hope there is a strange paradox: basically, Glaysher offers a sweeping critique of modernism and the modern world, which I largely agree with. Further, I love the fact that he invokes and even believes in the Muse – how antiquated can you get? But at the same time he seems to swallow one of their most pernicious falsehoods, one so dear to so many liberals and bleeding hearts: namely, that all religions are one and teach the same thing when you get down to it. Syncretism in other words. Yes, there is a sense in which one can track similar ethical and moral principles across some religions, but any deeper acquaintance really produces the opposite impression. And common sense tells us that one doesn’t become a Bhuddist because one thinks it’s the same as being a Catholic; one becomes a Bhuddist (or any religious type) because one believes it to be a superior path or way to the truth of reality, else why would one convert at all?
Given this superficial understanding of religion, I think there is a failure to address the deep philosophical issues that derive from them and drive human behaviour for good or ill. To mention two specific areas that are glossed over within the poem, but are core dramatic points, say, in Milton: can human beings save themselves (there seems to be an underlying assumption that they can in Glaysher’s poem) or is salvation (or to use another religion’s term for this: nirvana, for example) bestowed as an act of grace? Religions, indeed sects, really do differ on this question and it is fundamental to how we behave. Or take another one: predestination and free will. These questions are really superficially covered in Glaysher’s poem, but in Milton the whole power of the narrative comes from understanding the freedom of Adam’s (and Eve’s) will and exploring every avenue of what freedom of the will means; there is that wonderful prelude in hell where even the devils are debating the issue – fruitlessly!
Thus, Glaysher has written a masterpiece, but a flawed one. He should take heart, however, as most critics seem to think Paradise Lost is a flawed masterpiece. You just can’t please everyone. I strongly recommend Frederick Glaysher’s poem and hope he will find a larger readership for it. It is real poetry and we need to support real poets wherever we find them. I only wish he could be English – but there you go – he’s an American, and he’s written the new epic. Congratulations, Frederick Glaysher. I look forward to reading more of his work.
Frederick Glaysher tự nhận mình là một nhà thơ sử thi, và hơn nữa, ông đã viết một bài thơ sử thi, Nghị viện của các nhà thơ. Đây là một tuyên bố lớn lao và một tham vọng đáng kinh ngạc. Ông ấy có phải vậy không? Có phải vậy không? Trước khi trả lời hai câu hỏi quan trọng này bằng cách đánh giá cuốn sách của ông, hãy để tôi nêu ra lý do tại sao tôi nghĩ đây là một vấn đề lớn. Ngày nay, từ “sử thi” được sử dụng rất lỏng lẻo, nhưng hữu ích. Chúng ta có thể nói rằng bộ phim Ben Hur là một sử thi, hoặc một chuyến thám hiểm cực kỳ nguy hiểm nào đó xuyên qua Nam Cực là sử thi, và điều này hữu ích bởi vì từ này truyền tải cảm giác về quy mô và tầm quan trọng; nhưng đó không phải là những gì chúng ta muốn nói khi nói về một bài thơ sử thi.
Để đưa điều này vào bối cảnh, theo quan điểm của tôi, bài thơ sử thi hoàn chỉnh và chân thực cuối cùng bằng tiếng Anh là Paradise Lost do John Milton viết vào thế kỷ 17, và ngoài bài thơ đó ra thì chỉ có hai bài khác: Beowulf vô danh từ tiếng Anh cổ, và Faerie Queen chưa hoàn thành của Edmund Spenser từ thế kỷ 16. Don Juan, của Byron, có lẽ là một sử thi giả thực sự và ngoài ra, nhà thơ duy nhất kể từ Milton đã tiến gần đến phong cách viết sử thi là Keats với hai đoạn Hyperion tuyệt vời nhưng chưa hoàn thành và có thể không thể hoàn thành (ngay cả khi ông còn sống). Yeats là một nhà thơ sử thi theo bản chất và sự thôi thúc, nhưng đã không viết một sử thi thực sự. Điều này đưa chúng ta đến thế kỷ 20 và tất cả các nhà thơ giả mạo (cả người Anh và người Mỹ) tuyên bố viết sử thi, ‘sử thi hiện đại’, nhưng không làm điều đó. Ví dụ điển hình nhất cho điều này chính là Ezra Pound và tác phẩm Cantos của ông: những thứ vớ vẩn khó đọc, khó hiểu, lại được ngụy trang thành một tác phẩm thiên tài theo cách mà ngày nay chúng ta đã quá quen thuộc trong nghệ thuật ý niệm và âm nhạc. Thực vậy, chỉ có hai loại người từng đọc Cantos: những giáo sư đại học kiếm sống bằng cách gỡ rối nó; và những kẻ muốn trở thành nhà thơ, viết y hệt như vậy (tất nhiên là hoàn toàn khác – chủ nghĩa duy ngã làm nhòe tấm kính theo cách riêng của nó: có một vết nâu, nhưng ở đây lại là một vết xanh lá cây) và tự nhiên bỏ phiếu cho những mô hình biện minh cho sự vô nghĩa của chính họ. (Đối với những sử thi hiện đại về ‘tâm trí con người’ – bắt đầu từ Wordsworth, Whitman và những người khác – những sử thi này, mặc dù có những mảng màu tím kỳ lạ, dường như là những hình thức tự luyến kéo dài và nhàm chán).
Sẽ là quá xa so với bài đánh giá này để tôi định nghĩa thơ sử thi, nhưng nếu nó có ý nghĩa gì đó thì manh mối về bản chất của nó nằm ở từ ‘phong cách’: có một sự nâng cao của phong cách, sự cao cả không bao giờ xa vời bất chấp tất cả những gì con người có trong nhân loại đối với con người, một số hệ thống giá trị có tầm quan trọng sâu sắc đối với chúng ta với tư cách là con người định hình hành trình của bài thơ sử thi; thơ sử thi không bao giờ phá hủy ý nghĩa của việc làm người – chúng nâng chúng ta lên. Đó là lý do tại sao Cantos của Pound không phải là sử thi (hoặc thậm chí là thơ): chúng là một hình thức của thuyết Ngộ đạo, và chúng ngụ ý một nền học vấn cao hơn mà bình dân không thể tiếp cận, chỉ những người ‘hiểu biết’ mới có thể. Tóm lại, Cantos là phản dân chủ, giống như Pound. Những bài thơ sử thi thực sự làm hài lòng tất cả những người thông minh qua các thời đại vì chúng nói với họ bằng một ngôn ngữ mà họ có thể hiểu được ngay cả khi ngôn ngữ đó là ‘cao cấp’.
Vì vậy, Glaysher đã cấu trúc sử thi của mình trong mười hai cuốn sách, giống như Milton, nhưng mô hình thực sự về cách tác phẩm tiến triển là Thần khúc của Dante. Khi Dante được hướng dẫn qua ba cấp độ tồn tại của mô hình Công giáo của mình, thì bây giờ Glaysher trong một sự tự phụ tinh tế tưởng tượng – hoặc hình dung – bản thân mình trên Mặt trăng và được dẫn dắt bởi một nhóm các nhà thơ và nhà văn (không chỉ Virgil) từ mọi lục địa, quốc gia và khí hậu trở lại Trái đất khoảng bốn lần để học những bài học chuẩn bị cho anh ta trở thành một nhà thơ sử thi và thực sự viết bài thơ. Thật vậy, bài thơ kết thúc giống như bài thơ của Dante; ông để lại cho chúng ta ‘tình yêu làm lay động mặt trời và các vì sao’; so sánh với Glaysher, người kết thúc tầm nhìn siêu phàm của mình bằng ‘nhảy múa/trên một cánh đồng vô tận của không gian và các vì sao’. Bài thơ dài ít nhất 9000 dòng và trong mô phỏng sử thi thực sự có một ‘bài thơ mở đầu’ và, bắt chước Milton, một lưu ý về cách làm thơ; Có một lời khẳng định rằng câu thơ này gần giống với thơ không vần, nhưng tôi không đồng ý rằng nó đúng, mặc dù điều đó không nhất thiết là một lời chỉ trích.
Tuy nhiên, điều phi thường chính là ngôn ngữ, và văn phong cũng vậy. Có một sự pha trộn kỳ lạ giữa từ cổ, ngôn ngữ thông thường, phép đảo ngữ, và tiếng lóng hiện đại. Một số lượng đáng ngạc nhiên các dòng thực sự kết thúc bằng mạo từ bất định hoặc xác định, điều mà tôi thấy khó hiểu tại sao. Nhưng lời mở đầu trong Sách 1, dù mang phong cách Homer hay Miltonic, lại mang đến một hương vị cổ xưa:
“Hỡi Nàng thơ, hỡi Nàng tiên của Thiên đường, hỡi Trăng tròn,
hỡi vầng trăng vinh quang của bầu trời đêm,
tôi cầu xin Người ban phước cho lưỡi của người hầu,
giáng xuống cột ánh sáng của Người,
ban phước lành của ánh trăng, để từ miệng tôi
có thể tuôn ra ít nhất một phần tình yêu
mà tôi dành cho Người, ban phước lành ngọt ngào, để phục vụ
cho sự sáng tạo của Chúa, và Lời sáng tạo của Người,
những câu thơ vang dội của Kinh thánh, Brahma
của Upanishads, Allah, Đấng từ bi,
bí ẩn thiền định của Đức Phật,
Khổng Tử và Đạo. Ôi Thánh thần vĩ đại”
Nhưng thực ra, đây là một tác phẩm rất hay, thậm chí còn lay động lòng người, và điều đáng ngạc nhiên là: Glaysher đã duy trì được nhịp điệu của bài thơ trong suốt Mười Hai Quyển! Vậy nên, mặc dù tôi không nghĩ rằng cách làm thơ này có tính quy luật hay lặp lại, ngay cả theo bất kỳ nghĩa nào về vần điệu, nhưng bằng cách nào đó, ông đã tạo nên một mạch văn thúc đẩy câu chuyện tiến triển một cách thành công. Hơn nữa, bởi vì vốn từ vựng của ông rất phong phú, và bởi vì ông thường xuyên chuyển từ phong cách này sang phong cách khác, nên người đọc không bao giờ cảm thấy nhàm chán – thơ ca khơi gợi sự hứng khởi. Thực tế, gần như là kỳ quặc! Ví dụ, trong Quyển 3, chúng ta có một bài diễn văn về các anh hùng Hy Lạp của “Bob” (Robert Hayden, người thầy của Glaysher), khá cổ điển, nhưng tiếp theo là sự phản ánh về tính cách của Glaysher:
“Tôi nghĩ ai cần đến ổ đĩa cong vênh khi tôi đã có Nữ hoàng Mab”.
Đây là một cách kết hợp kỳ lạ (ổ đĩa cong vênh/Queen Mab), nhưng nó hiệu quả; và thực sự có hàng trăm điểm giao nhau giữa quá khứ và hiện tại, và những từ ngữ giúp chúng trở nên rõ nét và đối lập.
Vì vậy, mặc dù Glaysher có vẻ cổ xưa ở một số chỗ, bởi vì thơ ca nói về những vấn đề thời sự mà chúng ta quan tâm – cụ thể là số phận của hành tinh Trái Đất và nhân loại – và bởi vì ngôn ngữ học rất đa dạng và khéo léo, chúng ta nhận ra rằng đây là một nhà thơ đang nỗ lực tạo ra những hiệu ứng có chủ đích, chứ không phải một người chỉ đọc thơ từ ba trăm năm trước. Một phẩm chất tuyệt vời của bài thơ này là sự rõ ràng và trong sáng. Tôi thích rằng mặc dù có nhiều tham chiếu từ vựng và địa hình khác nhau, bài thơ này vẫn dễ hiểu và dễ theo dõi: đó là một nhà thơ viết cho mọi người, không phải một người cố tỏ ra thông minh, và không phải một người che giấu sự thiếu chất thơ của mình bằng sự tối nghĩa.
Vì vậy, tôi cho rằng, điều này thật bất ngờ với chính tôi, rằng Glaysher thực sự là một nhà thơ sử thi, và đây chính là một bài thơ sử thi! Vậy nên, thật khó để chúc mừng ông ấy đủ về thành tựu này, bởi vì nó đã được chờ đợi từ rất lâu. Tập 6 đặc biệt được các thành viên của Hội Nhà thơ Cổ điển quan tâm. Hãy nhớ rằng, hành trình của nhà thơ từ Trái Đất đến Mặt Trăng và ngược lại bao gồm việc ghé thăm tất cả các châu lục trên Trái Đất và tham gia đối thoại với tất cả các nhà thơ trên khắp mọi thời đại. Tập 6 đề cập đến Trung Quốc và nhiều cảm xúc trong đó sẽ tạo nên một giai điệu rất dễ chịu với những người ủng hộ và tín đồ Pháp Luân Công: có một bài viết phơi bày tuyệt vời về nạn tham nhũng chính trị ở Trung Quốc, với những câu như:
“Những người theo chủ nghĩa Marx đã chứng tỏ mình là những kẻ tồi tệ nhất trong
lịch sử nhân loại. Lòng tham máu thịt vô độ.
Chỉ có các giáo sư đại học ở đất nước tôi
vẫn còn sùng bái những thánh đường máu của họ.
Họ luôn nói rằng đó là ‘vì nhân dân’,
nhưng chẳng bao giờ hỏi họ
muốn gì. Quên mất bổn phận và thiên đường.”
Xin lưu ý thêm cả sự hài hước châm biếm nhắm vào các giáo sư đại học Hoa Kỳ vẫn còn tranh luận về chủ nghĩa Marx; thực ra bài thơ có rất nhiều sự hài hước. Về mặt chủ đề, bài thơ cũng mang tính sử thi: nói về sự sinh tồn của loài người, bất chấp – giống như Dantean – phải đối mặt với toàn bộ nỗi kinh hoàng của lịch sử loài người. Có thể lập luận rằng ở một số chỗ, ngôn ngữ có phần sáo rỗng, nhưng xét theo độ dài của bài thơ, ý tưởng cho rằng mọi câu thơ và hình ảnh đều có thể “mới mẻ” và cụ thể là vô lý như FR Leavis, nhà phê bình nổi tiếng người Anh, bảy mươi năm trước đã chỉ trích Milton vì ngôn ngữ của ông không “cụ thể” như John Donne; nói cách khác, Leavis hoàn toàn bỏ lỡ quan điểm về sử thi và cách viết một sử thi: nếu mỗi câu thơ đều phải được tưởng tượng, thì chúng ta sẽ không bao giờ vượt qua được Quyển 1. Homer biết rằng bình minh luôn tươi đẹp, nên không cần phải có một phép ẩn dụ mới mẻ mỗi khi bình minh xuất hiện.
Cuối cùng, sau khi đã dành cho Glaysher điều mà tôi cho là vinh dự cao quý nhất trong thơ ca (là một nhà thơ sử thi), tôi xin chỉ ra hai điểm mà tôi nhận thấy là thiếu sót trong tác phẩm tuyệt vời này. Một là về mặt thẩm mỹ, hai là về mặt thần học.
Trước hết, về mặt thẩm mỹ, mặc dù tác phẩm đã thu hút sự chú ý của tôi từ đầu đến cuối, và đầy những tình huống tò mò và sáng tạo, tôi nghĩ rằng nó thiếu đi sự căng thẳng kịch tính. Mặc dù nhà thơ phải chịu đựng (thực sự bị cắt xẻo ít nhất hai lần: mất đầu ở một thời điểm, và bị Octavio Paz moi tim ở một thời điểm khác!), không bao giờ có cảm giác rằng anh ta thực sự có thể chết hoặc mất tất cả, ngoài vòng nguyệt quế của một nhà thơ. Đó là một cuộc đối thoại nối tiếp nhau – thú vị đúng, nhưng không thực sự kịch tính theo cách mà Homer, Virgil và Milton thể hiện. Tất nhiên, vì Dante là hình mẫu, nên có lẽ điều đó không đáng ngạc nhiên: ngay cả Dante cũng khó có thể duy trì sự căng thẳng trong những cuộc đối thoại bất tận của mình khi anh ta thăng hoa. Cá nhân tôi vẫn chưa gặp ai cho rằng Luyện ngục và Thiên đường vượt trội hơn Địa ngục; và tất nhiên bài thơ của Dante được hưởng lợi từ địa hình chật hẹp hơn của ba địa điểm tưởng tượng. Có một lợi ích nhưng cũng có một sự pha loãng khi nhân vật Glaysher đến thăm tất cả các lục địa – một kiểu làm tiêu tan tác động.
Có lẽ nghiêm trọng hơn, một điểm yếu của bài thơ chính là sự phản đối mang tính thần học của tôi đối với nó. Trong Sách 8, ông viết:
“Milton sẽ dẫn dắt anh từ đây trong
cuộc hành hương qua thời cổ đại và hiện đại,
qua nhiều dân tộc, tiết lộ tín ngưỡng của họ như Một.”
Tennyson sau đó thách thức anh ta:
“Anh đang làm gì cho Liên bang
Thế giới?”
Vậy nên, vấn đề chúng ta đang đối mặt là những đau khổ của thế giới cần được giải quyết thông qua liên bang (điều này rất tuyệt vời ở Hoa Kỳ, nhưng hãy thử Liên minh Châu Âu để bắt đầu!) và thông qua điều mà nhân vật này rõ ràng tin tưởng là “sự thống nhất” của tất cả các tín ngưỡng tôn giáo. Tất nhiên, không có giải pháp thực tế nào về cách thức đạt được điều này, nhưng trong niềm hy vọng mãnh liệt này lại tồn tại một nghịch lý kỳ lạ: về cơ bản, Glaysher đưa ra một lời phê phán toàn diện về chủ nghĩa hiện đại và thế giới hiện đại, điều mà tôi phần lớn đồng tình. Hơn nữa, tôi thích việc ông ấy viện dẫn và thậm chí tin vào Nàng Thơ – bạn có thể lỗi thời đến mức nào? Nhưng đồng thời, ông ấy dường như nuốt chửng một trong những lời dối trá tai hại nhất của họ, một điều mà rất nhiều người theo chủ nghĩa tự do và những trái tim nhân hậu yêu mến: đó là, tất cả các tôn giáo đều là một và dạy cùng một điều khi đi sâu vào vấn đề. Nói cách khác, đó là sự dung hợp tôn giáo. Đúng, theo một nghĩa nào đó, người ta có thể tìm thấy những nguyên tắc đạo đức và luân lý tương tự ở một số tôn giáo, nhưng bất kỳ sự hiểu biết sâu sắc hơn nào thực sự tạo ra ấn tượng ngược lại. Và lẽ thường tình mách bảo chúng ta rằng người ta không trở thành Phật tử vì người ta nghĩ rằng nó giống như trở thành người Công giáo; người ta trở thành Phật tử (hoặc bất kỳ tôn giáo nào khác) vì người ta tin rằng đó là con đường cao thượng hơn hoặc cách thức dẫn đến chân lý của thực tại, nếu không thì tại sao người ta lại cải đạo?
Với sự hiểu biết hời hợt về tôn giáo như vậy, tôi nghĩ rằng chúng ta đã thất bại trong việc giải quyết những vấn đề triết học sâu xa bắt nguồn từ chúng và thúc đẩy hành vi của con người dù tốt hay xấu. Việc đề cập đến hai lĩnh vực cụ thể bị bỏ qua trong bài thơ, nhưng lại là những điểm nhấn cốt lõi, chẳng hạn như trong Milton: liệu con người có thể tự cứu mình (dường như có một giả định ngầm rằng họ có thể trong bài thơ của Glaysher) hay sự cứu rỗi (hay dùng thuật ngữ của một tôn giáo khác để chỉ điều này: niết bàn, chẳng hạn) được ban tặng như một hành động ân sủng? Các tôn giáo, thậm chí là các giáo phái, thực sự khác nhau về vấn đề này và nó là nền tảng cho cách chúng ta hành xử. Hoặc lấy một ví dụ khác: tiền định và ý chí tự do. Những câu hỏi này thực sự được đề cập một cách hời hợt trong bài thơ của Glaysher, nhưng trong Milton, toàn bộ sức mạnh của câu chuyện đến từ việc hiểu được sự tự do ý chí của Adam (và Eva) và khám phá mọi khía cạnh của ý chí tự do; có một khúc dạo đầu tuyệt vời ở địa ngục, nơi ngay cả quỷ dữ cũng tranh luận về vấn đề này – một cách vô ích!
Vậy nên, Glaysher đã viết nên một kiệt tác, nhưng là một kiệt tác đầy khiếm khuyết. Tuy nhiên, ông ấy nên lạc quan lên, vì hầu hết các nhà phê bình dường như đều cho rằng Thiên Đường Đã Mất là một kiệt tác đầy khiếm khuyết. Bạn không thể làm hài lòng tất cả mọi người. Tôi thực sự khuyến khích bài thơ của Frederick Glaysher và hy vọng ông ấy sẽ được nhiều độc giả đón nhận hơn. Đó là thơ ca đích thực và chúng ta cần ủng hộ những nhà thơ đích thực ở bất cứ nơi nào chúng ta tìm thấy họ. Tôi chỉ ước ông ấy là người Anh – nhưng bạn biết đấy – ông ấy là người Mỹ, và ông ấy đã viết nên thiên anh hùng ca mới. Xin chúc mừng, Frederick Glaysher. Tôi mong được đọc thêm nhiều tác phẩm của ông ấy.
Nếu bạn muốn tìm hiểu thêm về những gì thúc đẩy bạn, http://www.motivationalmaps.com | James Sale là chuyên gia hàng đầu châu Âu về động lực. Cuốn sách của James, Mapping Motivation, được xuất bản bởi Gower Source by James Sale
Discover more from TIN THƠ
Subscribe to get the latest posts sent to your email.