Questions Asked in the Belly of the World

    Đối với cư dân của hệ sinh thái nấm này, việc sáng tạo nghệ thuật nuôi dưỡng Thế giới xung quanh bạn và đòi hỏi sự hòa hợp với tiếng nói bên trong bạn. Khi giọng nói của một nghệ sĩ bắt đầu gào thét, anh ta…

     | Xuất bản ngày 29 tháng 9 năm 2021
    Minh họa bởi Rebekka Dunlap|Biên tập bởi Jonathan Strahan

    For the residents of this mycological ecosystem, creating art feeds the World around you and requires working in harmony with your inner voice. When one artist’s voice begins screaming, he’s forced to travel farther than he ever has before to reconcile with the noise in his head and find his true place in society before it’s too late.

    In the darkness, the voice in his head is screaming again.

    Kenji crushes his knuckles into his temples, even though that’s not where the pain—or the voice—really is. But the agony is unrelenting, unspecified; it’s coursing through his body, making his muscles clench and his molars grind. And the screaming, oh God, the screaming. The voice in his head is screaming loud enough to drown out the raging metal band on the front, center stage. Painful enough that Kenji squeezes his eyes closed, shutting out the audience around him—all those glowing people, jumping to the time of the music, like a stuttering heartbeat.

    Then there’s a moment, just a second, when the voice pauses in its shrieking and Kenji opens his eyes, only to find Eva standing next to him looking concerned. The bioluminescent mushrooms she picked on the way to the concert decorate her hair, giving her an unWorldly look. She can’t hear the screaming voice in his head, but she can read the expression on his face.

    She knows something is wrong.

    “Air,” he mouths, and points toward the door. Eva begins to shoulder her way out, pushing against the illuminated bodies of the audience, but he waves her back, shouting: “I’ll be okay.”

    The voice in his head starts screaming again.

    Stumbling toward the exit, pushing against the crowd of glowing people, it’s a struggle to keep putting one foot in front of the other when his muscles seize and his head’s ringing with strings of incoherent syllables, and none of this should be happening. But Kenji keeps pushing on. Pushing through.

    By the time he’s outside the venue, the episode is almost over. His muscles are relaxing, breathing becomes easier, and the voice in his head sounds hoarse. It’s already mumbling

    “Sorrysorrysorrysorry.”

    Kenji sags against the building, sweating, gulping down lungfuls of air, warm and muggy, like a half-drowned man. He feels some of the polypores growing on the building break and rupture under his weight. This is not the first time his voice has pulled a stunt like this, and if this is like those other times, he’ll feel normal again in a few minutes.

    In a few minutes, it will be like nothing happened at all.

    Which makes Kenji want to vomit. It’s the lie, the doubt, the false sense of security that scares him most, because if there’s something wrong with his voice . . . If it’s . . .

    People in this World can’t survive without the voices in their heads.

    In the darkness outside the concert venue, he feels the music throbbing through the boards of the road. It’s now background noise to the sound of the Endless River rushing by a hundred paces away. Which is to say, everything seems abnormally quiet now that the screaming has stopped.

    Kenji’s relieved to be alone, to have this moment to himself before returning to the concert and living the lie—the one that says everything is fine. The towering fungi trees growing randomly on the road shush gently in the breeze. There’s no one else around.

    Except for a girl, clearly a student, on the prowl. She has that stance that looks like wanting, like minor desperation. She’s glowing only slightly. He notices her too late.

    By comparison, Kenji’s own skin radiates like a damn beacon. I need to take care of that tonight, he thinks. His glow is almost indecent. The girl spots him easily and smiles like a hunter striking lucky, quickly weaving her way around the fungi trees, vanishing the space between them in a breath.

    “Sorry to bother you,”

    she says, though her tone apologizes for nothing.

    “Do you mind? It’s for school. What do you think?”

    She thrusts a button into Kenji’s hands, and he’s tempted to make an excuse or tell her off. The last thing he wants to do right now is talk about art.

    “Doesn’t everyone want to discuss art?”

    the voice in his head whispers conspiratorially, even though he’s the only one who can hear it.

    “Isn’t it what you live for?”

    Yes.

    Or least that’s what everyone says.

    Kenji stares at the button, fights to keep his hands steady. The button is a common brown mushroom cap, treated and painted aqua and lavender, with an elegant luminous script that says Given/Give Back. It’s pleasing and well executed, on its own. But Kenji has seen it before. Too many times.

    “Good work,”

    he says.

    “Clean lines and nice color contrast. Maybe ease up on the background details, though. It detracts from the text.”

    It’s a weak critique, uninspired. But Kenji doesn’t feel particularly moved by art tonight. There are a thousand other buttons like it in the World. A thousand other artists with the same message.

    The girl nods seriously, diplomatically. She peppers him with other questions, asking about composition and the overall effect of the message. But Kenji gives her terse answers and her friendly demeanor shifts into wariness.

    “Thanks for the feedback, mister,”

    the girl says quickly. Too quickly. She’s already backing away.

    “Good luck with the assignment,”

    Kenji says, though he knows what she’s thinking.

    A reluctance to talk about art is a sign your voice is dying.

    As soon as she’s out of sight, Kenji empties the contents of his stomach at the base of the nearest tree.

    Softly, his voice mumbles,

    “It’s okay. It’s okay,”

    as he wipes his mouth with the back of his hand. It sounds remorseful. And Kenji so badly wants it to be true.

    He exhales, tilts his face upward, like in prayer. The flesh of the World looms overhead; the living, breathing ceiling of flesh dotted with every mushroom in existence. Keeping his gaze fixed upward, Kenji touches the base of his neck.

    “You all right, babe?”

    He turns to find Eva standing behind him. Outside, away from the crowd, he can see her clearly, the patchwork of acid-burn scars that blankets the left side of her face, muting her frown some, but not enough to hide her worry.

    “What’s wrong?”

    she asks again.

    Kenji feels his voice’s mantra of

    “It’s okay”

    on his lips. He bites it back.

    “Sorry, didn’t mean to drag you away from the show,”

    he says.

    Eva shrugs, an easy rolling gesture that shows off her broad, beautiful shoulders.

    “Music’s catchy but still derivative of the genre that inspired it. What’s going on?”

    His voice whispers:

    “Everything’s okay. Promise.”

    And it feels true. The pain and screaming that were so visceral moments ago are echoes now. But this is the third episode his voice has had in three days and the worst one so far.

    “Kenji, tell me,”

    she says.

    They say your voice screams when it starts to die. And when your voice dies, so do you.

    One way or another.

    Kenji takes her hands, his own trembling.

    “We need to talk,” he says.

    Kenji was never an artist, though he tried. He tried and tried. But his best efforts in poetry, drawing, music were never more than mediocre, if the critic was being generous.

    When asked what the hell he was doing reading ancient how-to books, he said he studied history for inspiration. When asked what this unWorldly mess was supposed to be, he said he tinkered with new tools to improve his art.

    This was a lie he told to everyone, but mostly to himself.

    Then, three years ago, Kenji invented the thinnest, palest paper anyone had ever seen. Well, not so much invented it as rediscovered it. He found an old manual in the First Givers’ records on papermaking,

    It took experimentation. Many, many, many hours of it. He had to figure out the deckles and moulds, the slurry, the couching. The manual called for tree pulp, and the eucalyptus trees in the records were nothing like the fungi trees Kenji knew. The most difficult part was finding the right mushroom for the slurry. So many of those early attempts crumbled in his hands.

    White turkey tail mushrooms gave different results.

    He called his invention an art project. But when Eva held that first sheaf, still wet and dripping in her hands, she said:

    “This isn’t art. It’s so much better than that.”

    “What’s better than art?”

    his voice asked, and Kenji agreed, repeating the words out loud.

    He regrets that now. How he doubted her in that moment as she held his creation and imagined.

    It took her hours of experimentation and countless failed attempts. Their parents, friends, and mentors couldn’t understand how the sheaves of paper on their living room floor were supposed to be art. They whispered to Eva, when they thought he couldn’t hear, that perhaps Kenji was hampering her artistry.

    But after Eva made her first paper sculpture, no one questioned Eva’s creative vision or Kenji’s tinkering again.

    Kenji remembers holding that sculpture, marveling. It was an ecru-colored replica of a turkey tail mushroom, a material transformed, reborn. It was the first of its kind in the World.

    Why don’t we learn more about our history? he wondered, silently thanking the ancient manual he’d found.

    “No good can come of it. Stop asking questions,” his voice hissed. It was something his parents would say.

    But as Kenji held up the sculpture in his hands, for the first time, he wondered why his voice was lying.

    There’s a hole in every home, just large enough for an adult to lie spread-eagle. In a spare bedroom or where a tub should be or in the wall of a closet. A cutaway revealing the soft, sticky flesh of the World, always meticulously scrubbed of fungal growths.

    In Eva and Kenji’s tiny apartment, the World is in the farthest corner of their living room.

    Kenji’s standing naked in front of the cutaway, the World’s exposed tissue, dark and gray, spread out before him. His skin glows brightly, unabashedly, all those nutrients shining through his pores. He doesn’t want it, doesn’t want to glow. The curtain that usually sequesters the World from their living room is crumpled in his hands.

    He understands it’s a symbiotic relationship. To live in the belly of the World is to be given and to give back. The World feeds them, a boundless variety of mushrooms and waterlife from the Endless River. In return, they feed the World. Though why the World will only accept nutrients when the voice in your head is alive and well is one of the great mysteries in life. Maybe it’ll be the subject of his next research project.

    That is, if the World accepts him tonight.

    With his heart hammering a staccato beat, Kenji pulls shut the curtain behind him. Eva catches his hand.

    “Wait. I want to watch. Please.”

    The bioluminescent mushrooms she wore to the concert earlier that evening still decorate her hair. Her expression is one she usually reserves for her harshest critics—she’s expecting him to argue.

    Kenji nods, lets go of the curtain. Usually giving back to the World is a private affair, but tonight, he’d rather not fight. If this is the moment when his voice finally fails him, he doesn’t want to be alone.

    He touches the World with a toe first. Its flesh is warm and damp. It always sinks a bit under his weight, like an invitation. Slowly, he nestles the heel of one foot into the living tissue. Then the other. Leaning back, he spreads both arms. Maybe it won’t be so bad this time, he thinks.

    He always thinks that.

    He settles his head down, letting the nape of his neck touch the World.

    At contact, the voice in his head ruptures into giggles, joyfully, brazenly, as if it was waiting for this moment. It’s the only time Kenji ever hears it laugh.

    Giving back to the World is like being held too closely, too greedily. Like having your best intentions siphoned out of you, calorie by calorie. Like drowning as you’re being sucked dry. All while the voice in your head giggles, whispers unconvincing platitudes.

    It feels like an eternity, but the whole process takes twenty, maybe twenty-five minutes. And when Kenji emerges, slick with sweat and the spit of the World, his skin barely glows at all.

    He hears Eva sigh in relief as she drags a blanket over him and helps him to their bedroom. He catches tears in her eyes.

    Kenji listens to her bare feet slapping against the floor as she moves back to the hole in the living room and steps in. He waits. He listens to the long sheets of his homemade paper rustling by the open window and the Endless River beyond that. Smells the stink of the sap glue Eva’s using for her latest sculptures, sitting in their unassembled piles on the bedroom floor. For once, Kenji relishes the scent. It wouldn’t be home without it. Exhausted as he is, he stays awake, waiting for Eva and for the World to finish with her.

    His voice is mercifully silent.

    Eventually, he feels her curl in bed behind him.

    “Nightmare of my week,”

    she mumbles. Her breath’s warm on his shoulder as they lie skin to skin. She takes nothing, but if he could, he’d give her everything.

    “If my voice is dying, I probably have one, maybe two weeks left,” Kenji whispers. He pulls her arm around him, suddenly desperate to be held by her. “What are we going to do?” It’s the question they’ve asked each other ten, eleven times tonight. Lobbing it back and forth like a ball.

    Eva touches the spot on the back of his neck. The small raised mound of flesh. The place where the voice in your head really lives.

    He rubs his thumb over the familiar mountain range of scars on her left hand.

    “What can we do, Eva?”

    In the darkness, the dimness of their now dull bodies, Kenji can barely see her hand in his. But he hears the stubborn, hardened determination in her voice when she taps that spot on the back of his neck and says,

    “Cut it out. And get you a new one.”

    Five years ago, Kenji met Eva on a boat on the Endless River. Or she met him. She was glowing brightly and the scars on her face were still fresh and red when she surfaced unexpectedly from the water, near his raft, swam over, and said:

    “Mind if I join you for a minute?”

    “Um, sure,”

    he said, surprised that anyone was swimming in the middle of the River, where not even fishing boats bothered to go. There was nothing of artistic or nutritional interest here. Which was why Kenji liked it.

    Eva hoisted herself onto the raft, a mostly smooth motion, though she winced slightly as she took the weight off her left arm. The hand poking out from the dripping sleeves of her wetsuit was red and crumbled with burns, too. He scooted over to make room for the dripping, mysterious woman.

    “Thanks,”

    she said, squeezing river water from her hair.

    “You’re a long way from shore,”

    Kenji said.

    “Are you trying to swim across?”

    He’d heard of some people training to do this, for sport. Kenji never understood the appeal. The River’s water was icy and boats were simpler, easier.

    “No,”

    she said.

    “I was trying to swim down.”

    His voice hissed, and Kenji’s eyes widened in surprise. But before he could say her life was valuable, Eva held up a hand and said:

    “Not like that. I want to hear the World’s heartbeat. Somebody said you can hear it in the middle of the River.”

    “Why?”

    he asked. It was a weird, fascinating idea, to try to hear more of the World. He sort of wished he’d thought of it himself.

    “Why not?”

    She studied him for a moment.

    “How do you know the World is living? We see such a small part of it.”

    “That’s ridiculous,”

    his voice whispered,

    “of course it’s alive.”

    But Kenji gritted his teeth, focusing on this bright, strange woman. There was a dangerous edge to her questions about the World, like holding black paint too close to a pale, perfect painting, and from the cautious look on her face, she knew it, too.

    His parents always said Kenji was too curious for his own well-being.

    “What if it’s an animated corpse?”

    he asked.

    Her expression relaxed.

    “Maybe it’s a giant death cap.”

    “Or someone’s twisted art project.”

    “Oh shit, can you imagine? What a sick asshole.”

    They giggled while the voice in his head tsked its disapproval.

    “And?”

    Kenji asked, leaning forward.

    “And what?”

    “Did you hear it?”

    Eva grinned.

    “I heard a long, slow thrumming. And if that’s the World’s heartbeat, it’s nothing like ours.”

    “Of course. The World is beyond your understanding,”

    his voice said. But Kenji didn’t care about the World right then.

    “Hey, I’ll row you back to shore. Which pier do you want me to go to?”

    he asked, picking up the oars.

    Her smile died.

    “Any one. They’re all the same,”

    she said in a stiff, flat voice

    Kenji knew he’d misstepped, then. He wished he could swallow back the words and return to the moment when they were laughing carelessly about the World.

    But he didn’t know how.

    So, he rowed to the Enoki Pier, the one he was going toward anyway. They traveled in silence for a while until they were only a few minutes from shore.

    “Aren’t you going to ask?”

    she said finally.

    He guessed that she was talking about her face and arm. The burns, the waxy new skin.

    “Sure,”

    he said.

    “What’s it like being a mermaid?”

    Eva raised an eyebrow.

    “What’s a mermaid?”

    “Folklore from the First Givers. Beautiful, deadly creatures that live in the water and are half man, half fish.”

    “Sounds uninspired. You read those old stories?”

    she said.

    “Why?”

    Kenji gave her a half smile.

    “Why not?”

    Eva smiled then, and it was brighter than her glow. That was when Kenji knew that he had finally found someone as dangerously curious as he was.

    “What do you think’s at the end of the River?”

    she asked.

    “Maybe there’s another colony.”

    “Yeah. Full of terrible rowers.”

    They laughed, though Kenji’s voice was tsking again. For once, though, it was easy to ignore the pestering voice in his head telling him to stop asking absurd questions. He was too focused on the beautiful person in front of him, trying to commit her to memory, convinced this would be the last time he ever saw her. That she’d slip away like so many of his artistic dreams.

    “Let’s meet again,” she said when they landed at the dock.

    Kenji’s heart swelled.

    A new voice. It’s beyond anything Kenji ever imagined. It’s like looking up the Endless River, into the bottomless dark beyond civilization, and picturing yourself traveling into it. The thought made Kenji nauseated.

    “What if my voice is just sick and not really dying?” Kenji asks. He shepherds the breakfast on his plate from one side to the other. He doesn’t take a bite.

    His voice is quiet this morning; it only speaks in sleepy tones. His skin is dim, the neighborhood is still asleep, and the previous night at the concert feels like an ugly dream.

    “You said yourself it’s only a matter of time,”

    Eva counters. There are dark circles under her eyes. They both slept badly, and their debate has taken on sharp, desperate tones. “Why aren’t you eating?”

    “Not hungry. Besides, can’t shine if I don’t eat.”

    Fewer nutrients means he has less to give back. Kenji knows it’s not a sustainable solution, but it’s more plausible than replacing the voice in your head.

    “Maybe you can take my voice,”

    Eva says, as if suggesting he take her jacket or shoes.

    “What? No! This isn’t some weird art experiment, Eva.”

    “Isn’t everything art?”

    she replied, sounding weirdly like his old mentors.

    “Screw food.”

    Eva shoves her breakfast away, stands, turns in their apartment like it’s suddenly become a cage.

    “I can’t look at these walls anymore. Let’s go for a walk.”

    It’s a joke between them that they can solve any problem so long as the soles of their shoes hold out.

    Kenji follows her silently, too tired and angry and frightened to debate the impossibility of a new voice.

    They follow their feet, which lead them downstream, through civilization, such as it stands. Hundreds of buildings, tall and narrow, line both sides of the Endless River, curving up gently to follow the contours of the World. Dozens of little alleys are veined between buildings, where bands experiment and compose in their narrow paths. Murals of mushrooms and glowing people cover every blank space, blending and bleeding together. Even in this sleepy, early morning hour, there are poets and dancers on each corner, showing off their creations, desperate to be heard. There are students, too, palms full of buttons, scrambling for feedback. Some people glow, some don’t, but no one shines too brazenly.

    “Isn’t it beautiful?”

    his voice whispers.

    It is, but Kenji also sees a World stalled out on art. And he wonders why.

    He and Eva cross into the historic district. The skeletons of the First Givers ships rise above the skinny buildings, their metal frames housing museums and markets. The ships are symbols, ghosts devoured down to their bones, repurposed for other projects. For some reason, the sight of these dismantled ships always makes Kenji’s heart ache.

    Why do we consume everything? he thinks.

    “Given. Give back,”

    his voice whispers.

    Kenji swallows hard, focuses on keeping pace with Eva’s long stride.

    In the shadow of one of the ships, in the middle of the road, amid the steady din of art—the colors, prose, melodies, eager to be noticed—there is one entry that commands attention.

    Eva’s masterpiece towers.

    It’s a beast of a sculpture, unpainted, contrasting with the bright, attention-grabbing colors of everything else around it. It’s a perfect paper replica of a First Givers’ ship. Ghostly pale, imagined whole. There is a chorus of paper people gathered around the base, and on the top of the paper ship, there’s a ladder rising up. And on the uppermost rung there’s a child, arm outstretched, paper fingers almost brushing the ceiling of the World. Almost touching the place every artist has prayed to, but has never reached.

    “Wonder what crazy sculptor made this beauty,” Kenji whispers, and elbows Eva, forgetting their ongoing argument.

    “It’s what happens when your partner invents the thinnest, creamiest paper in the World.” Eva wrinkles her nose. “God, my gluing technique was a mess back then.”

    “A disaster. What will the public think?” Eva shoves his shoulder, and Kenji grins. Pride swells under his breastbone as he stands at the base of the sculpture, even after all these years. It took him fourteen months to make all that paper for her. Then she took his simple invention and turned it into something extraordinary.

    It’s been a while since they last stood here together, shoulder to shoulder. It feels nice.

    Then he remembers why they don’t come often.

    The historic district is now awake enough that someone’s recognized the paper genius with her beloved sculpture. Suddenly, one person comes up to them, then two, then five. All wanting to talk to Eva about her projects and her techniques, or wanting feedback.

    Kenji can tell from the stiffness in her posture, her slight lean back, that the last thing she wants to do right now is talk about art. But she’s polite, chatting for a minute or two before Kenji makes excuses about unfinished obligations at home and steers them forward. It’s a practiced routine. But they only manage to walk a block or so until they’re stopped again.

    Then Kenji has the most desperate excuse of all. Without warning, his voice begins to scream again.

    He fumbles an apology to Eva and her adoring fans and ducks into an alley between two shops. Fear flashes across Eva’s face as she moves to block him from view. He’s shaking, heart pounding, trying hard to look normal, trying not to make a scene.

    “Food poisoning,”

    he hears Eva say. And the voice in his head screams louder.

    It screams for a minute. An hour. A century. All while Kenji is throttling back a scream of his own as his muscles twitch and seize.

    Eventually, it stops. Kenji’s left crouching, shivering, elbows on his knees, head in his palms. He glances up and finds Eva, crouched beside him, worried.

    “Let’s run away and never come back,”

    he rasps.

    Eva doesn’t reply for a heartbeat.

    “Let’s go home first.”

    They almost make it back without issue.

    Then they see the funeral.

    There’s a small raft and a small crowd at the banks of the Endless River. And it’s obvious, even from their viewpoint on the road, that the deceased man’s voice has died. He’s glowing so brightly it almost hurts to look at him. The deceased himself, though, is still alive. He thrashes against the bonds that hold him to the boat, cursing, shrieking.

    “Betrayer,”

    Kenji’s voice hisses, still hoarse from screaming.

    The mourners are stiff, circling, shielding the boat from onlookers as best they can. Their focus is fixed upward, praying toward the vaulting World above them, faces illuminated by the doomed man’s glow. As the seconds wear on, the voiceless man’s anger melts into tearful pleas.

    Kenji doesn’t want to see this. But he can’t seem to will his feet to move. Can’t seem to look away. He keeps hoping that one of the mourners will have mercy on the voiceless man and free him.

    No one does.

    The prayers end and the boat is pushed off, without ceremony. The crowd of mourners disperses moments later; only a few stay to watch the River drift the dead man’s boat to its center and sweep him and his weeping away.

    “He deserves it,”

    his voice whispers, and Kenji hears the unspoken threat.

    Kenji doesn’t quite run home, but almost. His pulse is thumping, his teeth clenched. He hears Eva keeping pace behind him, but he doesn’t look back. He can’t.

    Only when they’re in their apartment, safely alone with the door shut and locked behind them, does he turn to her and say:

    “How do I get a new voice?”

    “So, you’re probably going to hate me for this.”

    Eva was standing in the doorway of their living room, arms crossed, a smile playing on her lips. At this point, they’d been together for two and a half years. It’d been half a year since Kenji made his first piece of paper, and they had just moved into their new apartment a few weeks ago, though it was already covered with the detritus of their various projects.

    “Probably,”

    Kenji said, and grinned. He was sitting on the empty living room floor, surrounded by buckets of slurry, his deckle and mould, and a dozen trays full of drying paper. He was trying a new slurry mixture, hoping it would make the paper studier. For the first time in his life, his voice—or his friends and parents—wasn’t admonishing him for not being a better artist. It was freeing.

    “You know how much I love you, right?”

    Eva said, crossing the distance between them and resting her chin in the crook of his neck.

    “Oh shit, coercion. Definitely going to hate you now. What’s your idea?”

    He felt Eva smile against his neck.

    “A paper sculpture. A huge one.”

    Kenji looked at the mess of half-made paper around him. He suddenly knew what he’d be doing for the next few months. He smiled.

    “Of what?”

    “A First Givers’ ship. As close to life as possible, pointing upstream. Based on historical accounts.”

    Kenji’s heart puffed up, threatened to burst. He’d shown Eva all the information he’d ever found about the First Givers, because he was fascinated by history. And she’d actually read it.

    “Why upstream?”

    he asked.

    “Why not?”

    Eva replied, swirling her fingers in a bucket of slurry.

    “They entered this World, so doesn’t that mean it’s possible to leave, too?”

    “No,” said his voice. “That’s absurd. Don’t even think about it.”

    But Kenji was already planning, dreaming.

    The next morning, Kenji and Eva borrow a boat and go upstream.

    Kenji has always hated going upstream. There is a darkness there that reminds him of all the terrifying stories his parents told him about the fabled Maw. Stories that his voice would repeat back in menacing tones for weeks afterward.

    They pass another funeral as they row. But this time, the body is lifeless, not just the voice. The deceased’s skin is dull and dark. There is no stony determination in the faces of the mourners. Only grief.

    Eva and Kenji nod respectfully as they pass, but don’t offer condolences. The deceased looks peaceful in her boat.

    May we all be so lucky in death, Kenji thinks. He leans harder into his oars.

    They keep rowing. Hours pass. The Endless River earns its name.

    On the edge of civilization, Eva steers the boat into one of the many empty moorings. The buildings on the shores are smaller, shorter than the ones in the center of the colony, the art larger and more playful, freer from criticism. These are the last strands of settlement before the land gives way to the truffle and tuber farms.

    And what’s past the farms? Kenji wonders.

    “Nothing. Nothing’s there,” his voice hisses. The unrelenting darkness he saw as he looked upstream discouraged any other questions.

    Without hesitation, Eva steps up to one of the sturdy homes and knocks on the door.

    “How did you find this place?”

    Kenji asks. He grips his elbows to stop himself from fidgeting with nerves. Until yesterday, he’d never heard of a voice replacement. Doubts still haunt him.

    “You’re not the only one who asks dangerous questions,”

    she replies.

    “Wait, your voice isn’t dying, too, is it?”

    he asks, panic rising. His own death he could swallow, but not Eva’s.

    “At this exact moment? No, no yet.”

    Eva knocks again, louder.

    Before Kenji can reply, the door opens. The woman standing there is like her home, short and stout, and her clothes are neat if a little muted. She glows moderately, modestly.

    “So soon?”

    she asks when she sees Eva, her eyes wide with surprise.

    Eva shakes her head.

    “Not me. Him.”

    The woman’s gaze pivots.

    “And who are you?”

    “My partner. The love of my life,” Eva replies. “Kenji.”

    The woman studies him for a moment and then sighs.

    “Right, you mentioned. An inventor, but not an artist. You should probably come in.”

    She calls herself Caro. Her house is sparsely decorated; there’s almost no art. Which is jarring to Kenji, but also a relief. Her office is practical, with comfortable tuber-wood chairs. In the next room over, a girl of five or six is sprawled out on the floor playing with a small army of toy musicians.

    Caro perches on her desk. One of Eva’s sculptures is in the corner of the room, a miniature of the First Givers’ ship. When Eva dies, it’ll be worth a small fortune.

    “So, a new voice then,”

    she says.

    Kenji hesitates.

    “You won’t . . . you’re not going to kill anyone for it, right?”

    Caro grimaces. “I’m a mortician.” she explains. “Dying naturally is a bit more common out here. For example, a boy from one of the farms died yesterday. Mask wasn’t on right. Asphyxiated on spores.”

    “And his voice is still alive?” Eva asks, hand on chin, leg tucked up under her. She is a portrait of ease and confidence. But Kenji knows better, sees her scarred left hand in a white-knuckled clench. The more worried she is, the calmer she tries to seem.

    “Should be. They usually last about forty-eight hours or so,”

    Caro replies.

    “And how many times have you done this exactly?” Kenji asks. Instinctively, his hand touches the back of his neck. The small lump there.

    “Twice.”

    “Both successfully?”

    Caro shakes her head.

    “The first time, his replacement voice died anyway. Not sure why.”

    “But the second time worked.”

    “Yes. My daughter.”

    She glances over at the other room. The girl doesn’t notice them, happily chatting to herself.

    Kenji tries to keep the shock off his face. In this World, you’re born with the voice in your head. It grows up with you, adopting the mannerisms of parents, teachers, friends. But Kenji never heard of a voice dying in a child before.

    He’s beginning to suspect he hasn’t heard of many ugly things that happen in this World.

    “Experiments are dangerous,”

    the voice in his head whispers.

    Kenji closes his eyes. Fifty-fifty odds; he’s never been so terrified. But then he imagines himself, glowing brilliantly, tied to a funeral boat, floating helplessly downstream. He still has so many questions he wants to ask before he goes.

    “Okay,”

    he says.

    He feels Eva fingers squeeze against his, keeping him anchored. Keeping him steady and here.

    She drew her idea for the sculpture on the wall of their living room. The first of many sketches to come. She drew a person next to it for scale.

    “Holy shit,”

    Kenji said when he realized the size of the creation Eva was planning.

    “Hate me now?”

    Eva asked with a touch of uncertainty.

    He draped an arm around her shoulders. “Never.”

    “I need to make a smaller-scale version first,”

    she said, and made a face.

    “Hopefully, they take me seriously this time.”

    Eva’s first meeting with the Public Areas Committee hadn’t gone well. When she presented her earliest sculptures using Kenji’s paper, they told her competition for space was tough. But they’d been staring at her scars when they said it.

    They had been together long enough that Kenji had seen the way people recoiled slightly in the street when they spotted Eva’s hand or face. He’d seen how her parents wouldn’t meet her eyes. As if her scars were a reflection of her character or the beauty she could produce.

    He understood now why Eva had been reluctant to return to shore when they first met.

    “They’d be idiots to turn down one of the most promising artists of our generation, again,”

    Kenji said. Eva hmphed, but she didn’t deny it. Her paper sculptures were like nothing the colony had seen before, and people were beginning to notice.

    “I want to show the First Givers trying to leave,”

    Eva said.

    Kenji’s voice whispered,

    “Why would you ever want to leave?”

    He could think of a few reasons, but the thought was followed quickly by anxiety.

    “Are you going to add teeth marks from the Maw?”

    Kenji asked. The World’s mighty Maw was the fuel of legends and nightmares.

    “Don’t know yet,”

    Eva said, tapping her chin.

    “What if the Maw is just a story?”

    “What if it’s toothless?”

    Kenji replied. His voice muttered its disapproval. But Kenji had lots of practice ignoring it now. Especially if doing so made Eva smile.

    But the voice in his head had a point.

    “The committee isn’t going to like anything that paints the World as less than benevolent.”

    Eva’s jaw clenched, but her eyes glimmered.

    “Well, I’ll just have to be clever about it then.”

    The slimy, eel-like thing in his hand was once the voice in his head. Kenji stares at it in horror, in fascination. It’s about the width of two fingers, and it’s cold, gray, and lifeless. He flips it over with a knuckle, then holds it closer, curious.

    It takes him a moment to see it. The small mouth. And the hundreds of needlelike teeth within it.

    Kenji gasps, recoils, and the dead voice slips from his fingers and goes tumbling under the bed. His hand shoots up to the nape of his neck and he feels a neat row of stitches. The whole surgery was painless, senseless, dark. Whatever mixture of mushrooms Caro gave him, it was effective.

    But something isn’t right. His head feels too quiet. Empty.

    “There’s a new voice in there, right?”

    Kenji asks.

    Caro nods.

    “Maybe it just needs some time,”

    Eva says. She’s sitting cross-legged on a chair beside him, waiting. Her hands are tight, white-knuckled fists on her knees.

    Kenji tries to stand, but the world spins and his legs refuse to hold him. Two pairs of hands catch him and set him back on the bed like a child.

    “It’s probably going to be another day,”

    Caro says,

    “or two before you can go home. This is still an experiment.”

    Kenji starts to nod, but spikes of pain shoot up his neck. He gasps, his vision blurring with tears. He takes a deep breath and forces himself to focus on Caro’s daughter, who’s watching him from the foot of the bed, whispering to her voice.

    “Maybe it just needs time to heal,”

    Eva says again.

    “Yes,”

    Caro replies. But uncertainty threads her voice.

    “If this works, it will stay alive for a long time, right?”

    Kenji asks.

    But Caro doesn’t meet his eye, doesn’t answer. She’s worrying her lip and watching her daughter, who has wriggled herself under the bed, perhaps in pursuit of the slimy dead thing that was once Kenji’s voice.

    For the moment, the girl has gone silent.

    “Do you ever wonder why no one in the colony ever invents anything new?”

    Kenji asked Eva one night as they lay bare in bed, Eva’s head on his chest, his arm around her. They had fought earlier that morning about Eva’s new sap glue, which stank up the apartment like rotting fish, and Kenji’s ever-growing chaos of tools and mushroom pulp in the living room.

    But now, post lovemaking, that fight seemed ridiculous. They were working toward the same goal. In a workshop, not far from them, Eva’s sculpture of the First Givers’ ship was growing.

    “All the time,”

    Eva replied.

    “There should be more people like you. Like us.”

    “Nonsense,”

    his voice whispered. Kenji swallowed, kept his eyes fixed on the ceiling.

    “I’ve started this new research project. I’ve been going through histories of art galleries and comparing them with public records of the artists. And . . .”

    Kenji trailed off.

    Eva propped herself up on her elbows and narrowed her eyes.

    “What did you find out?”

    “It just seems like every artist who ever tried to learn more about how the World works or study history deeply ended up dying young.” He said this in a whisper. It felt like an ugly, terrible secret.

    “Body or voice?”

    “Voice,” Kenji said. “Always voice.”

    Eva chewed her lips, and Kenji worried a strand of her hair in his fingers. He knew what she was thinking. The public had started calling them

    “The Experimentalist and Her Inventor.”

    “There were a few accounts of some of these people deciding to go upstream instead of down,”

    Kenji said eventually.

    Eva tilted her head with newfound curiosity.

    “Why?”

    “Don’t know. One artist left a note saying she was looking for a way out of the World.”

    “Huh. Wonder if she found it.”

    Eva put her head against his chest again. She didn’t speak for a few moments. Kenji could feel her heartbeat and could almost feel her mind turning over this information.

    Kenji tried to imagine what it’d be like to travel upstream, past the colonies and mushroom farms. But then he imagined the deep, consuming darkness past civilization and could go no further.

    For the first time in his life, Kenji’s voice doesn’t admonish his curiosity as he wonders about dead voices and curious artists. Neither does it scream. It doesn’t say anything at all.

    Caro was right: another night of sleep has made him feel more human. His neck is stiff but bearable. Still, he’s grateful to be rowing with the current as they steer their boat home.

    As they drift downstream, they pass fishermen on piers, farmers on barges full of shiitake and portobello caps, painters on rafts trying to capture the light on the water. They pass no funerals. For that, Kenji is grateful.

    By the time they get home, they are both exhausted and sore. They feel like they’ve outrun an enemy, and are on the verge of collapsing or celebrating, though Kenji can’t say if it’s from relief or nerves.

    His new voice still hasn’t said a word.

    He splurges on a whole fish for dinner, beautiful and silver, a rare find in the Endless River. He lies to the fisherman and says it’s for their anniversary. Truthfully neither he nor Eva remembers which day they started calling each other partner. From the day they met in the middle of the Endless River, they simply fell into each other’s lives.

    As Kenji and the fisherman haggle over the price, just at the edge of the River, a funeral boat drifts by. The voiceless woman in it isn’t screaming. Just crying miserably. Her unrelenting brightness shimmers across the water, and both Kenji and the fisherman fall silent.

    “I hope if my voice ever dies, I’ll have the strength to walk away myself,”

    the fisherman says quietly.

    “What do you think is downstream?”

    Kenji asks, before he can stop himself. Dangerous questions, he knows. He waits to hear the voice in his head tsk him for wondering.

    But there is only silence.

    “Nothing,”

    the fisherman replies. He says it in that same condescending tone that Kenji’s old voice used to use.

    Kenji tries again.

    “What do you think is upstream?”

    His voice doesn’t reply.

    The fisherman stiffens, suspicion blooming on his face.

    “You’re inquisitive, aren’t you?”

    Kenji sighs.

    “So I’ve been told.”

    Later, as Kenji cooks the fish, he asks Eva what she thinks is at the end of the Endless River.

    “Nothing good.”

    She’s turned away from him, sketching a new sculpture concept on the living room wall. She refuses to use his paper for her first and roughest drafts, insisting she can’t defile his beautiful work with her ugly starter concepts. Instead, they repaint the living room walls every month or so.

    “It’s convenient that no one ever comes back, though.”

    “Yeah,” Kenji says, and flips the fish in the pan. “Does . . . does it scare you, Eva?”

    Eva twists so she can meet his gaze.

    “Terrifies me.”

    They eat alone, each of them lost in their own thoughts and worries. Until Eva inquires casually about his new voice.

    “Well, I never thought I’d miss its judgy commentary,”

    he tells her.

    She cocks an eyebrow.

    “You let it talk down to you?”

    Kenji blushes.

    “Doesn’t yours? When you wonder about dangerous things?”

    “It used to.”

    “How’d you get it to stop?” he asks, stunned. Everyone always said your voice was the soul of your art.

    “I yelled back at it until I realized it didn’t have any power over me,”

    she replies.

    That surprises Kenji for a moment. It’s a very Eva solution. “Oh,” he says. He has never once considered arguing with his voice. “Why?”

    She glances over at the sketch she made on the living room wall. The drawing of her newest sculpture is vague, but the Maw and the figure standing in it is clear. No, Kenji realizes, the figure’s not in the Maw.

    It’s on the other side of it. Outside.

    If Kenji is judging the scale right, this piece will be larger than the First Givers’ ship.

    Eva says:

    “Don’t know. It just felt like my voice was leading me down the wrong road.”

    Two weeks before Eva’s sculpture was to be unveiled in the historic district, she strode into their bedroom, raging.

    “They won’t let me add your name as a sculptor! It’s bullshit. This piece belongs to you, too.”

    “I’m not upset,”

    Kenji said as he continued to hang long strips of paper from their bedroom windows. And he wasn’t. Or surprised.

    “Well, I am,”

    she replied, flopping on the bed. She stared at the ceiling, frowning. “They claimed the piece was provocative enough without adding a nonartist. Even though I added the kid on the ladder.”

    That had been a late-stage addition. The child on the ladder, reaching up to touch the ceiling of the World, as if in reverence. Drawing the eye away from the deep gashes on the ship and the direction it pointed.

    “Honestly, I’m surprised we got this far without getting in trouble,”

    he said.

    Eva pushed her hair off her forehead.

    “I’m not. You invented something amazing and useful and I made new art out of it. We’re valuable members of the community now.”

    “If you say so.”

    Kenji came over and flopped on the bed next to her.

    “Do you ever wonder what will happen when we ask one too many questions? We’re going to. At some point,”

    Eva whispered.

    “Yeah, we will.”

    Kenji took her hand in his.

    “I can make a pretty good guess.”

    He touched the back of his neck, where there was a small raised mound.

    “Question is: What will we do when our time comes?”

    Kenji stands naked in front of the bare spot in their living room, the flesh of the World, curtain crumpled in his hands. It’s been a week since the operation, and his neck is still a little stiff from Caro’s handiwork. He’s glowing with a fierceness. All those nutrients that aren’t his to keep.

    The new voice in his head still hasn’t said a word.

    They say you need your voice to give back to the World. Now, he supposes, he’ll find out.

    Eva paces behind him, biting her thumb, worry lines crisscrossing the scars on her face. Kenji inhales, places his left ankle against the flesh. Then his right. Eases back, slowly, carefully, he nestles his head into the warm, gray, living tissue.

    The World shoves him away. The strength and ferocity of it takes Kenji by surprise. He lands badly on the living room floor, sprawled out, stunned. Through a fog, he hears Eva swearing, feels her wrapping him in her arms.

    “This is bullshit! We’ve done everything the World asked!”

    Kenji can’t breathe. Despair falls on him suddenly, crushing him like an avalanche. Even through the strength of Eva’s embrace, he feels her shaking. They stay like that for a long time.

    Finally, he says:

    “You should give back. I’ll wait for you in the bedroom.”

    “Like hell.”

    She holds him tighter.

    “Eva.” He takes her hands in his. “They’ll strap you to a funeral boat, too. That will kill me.”

    She resists, holding him tighter, for one moment longer. Then she relents, her shoulders sagging.

    “Fine, but I’m going to see Caro in the morning. We’re getting you another voice.”

    That night, they make love like a long goodbye. It’s difficult to stop, to let go. It’s impossible to hide any emotion on their faces in Kenji’s too-bright glow.

    Kenji’s tracing her ribs, studying every line of her face, etching each detail into his memory, when he says,

    “Promise me that you’ll keep on making art as long as you can. You are one of the only artists doing something unique in this World.”

    She’s studying him with the same intensity. Kenji can almost see her drawing his face in the sketchbook of her mind.

    “You know what bothers me most about my sculpture in the historic district?”

    she says. “People fixate on the kid, but that’s not the important part.”

    “What is?”

    Eva doesn’t answer.

    The next morning, Eva goes to Caro’s house to see if anyone died recently. She returns by evening, with the slam of the door and an angry scowl. Kenji isn’t surprised, but his heart sinks anyway.

    “She said maybe in a few days.”

    So they wait. Kenji battles his nerves by making as much paper as he can. If this is going to be his last contribution to her art, he wants to leave Eva a princely gift.

    In contrast, Eva pours herself into the sculpture concept on their living room wall. The Maw grows unforgiving teeth, shredding the little glowing figures that are trapped inside. Except for the two figures that stand beyond the Maw, nothing escapes. It is not an image of a gentle, benevolent World.

    This piece is going to upset a lot of people. But Kenji suspects that’s the point. It’s as if Eva’s baiting her voice into dying, too.

    Kenji aches to tell her to stop being so reckless. But he fell in love with her because she was the only person he’d ever met who was more curious than he was. He stayed in love because she never stopped asking dangerous questions.

    And right now, as he watches her, full of her anger and her courage, he loves her fiercely.

    The days pass, and Kenji grows brighter. He glows through the thin walls of their apartment. The neighbors begin knocking on their door, first with concerned looks on their faces, then wary ones. Eva keeps them at bay with lies, something about a new art concept she’s working on. It’s a flimsy excuse, and Kenji imagines a malevolent crowd growing daily outside their door.

    They can’t stay here much longer.

    That night, they steal away in a boat. Even wrapped in all the clothes he owns, Kenji’s traitorous skin shines through the layers. He hurries, grabbing the oars, as Eva pushes off.

    But there is no place in this World for the voiceless.

    They spill onto the pier like spores. Their neighbors, friends, and fellow artists. They rush up on the pier and grab at Kenji’s layers, shouting, “Given! Give back!” The funeral mob glows, but not as brightly as him.

    Kenji pushes back, but the mourners are as greedy as the World. Their fingers tear at him. Their voices ring in his ears. His glowing skin illuminates their angry, frantic faces.

    Kenji swings his oars in wide, defensive arcs, stumbling into the belly of the boat, buying Eva time to pull the boat into the water.

    It works. They escape the grasping hands and begin to drift with the current.

    All while voices on the pier are screaming, screaming, screaming.

    Something hits the back of his head. Hard. Suddenly, his legs won’t hold him. Suddenly, there’s water around him. It’s icy and dragging him down.

    He feels Eva grab him by the necks of his layered shirts. He tries to tread water, but it’s cold, so cold. And the World has become blurry and vague.

    He hears Eva shouting:

    “No! No yet!”

    He tries to fight, but he can’t feel his hands, his legs. All he knows is water, brackish and frigid, and the way his body is being pulled and carried by the current, by hands. He knows the taste of mushrooms, this acrid, earthy blend.

    Then he knows nothing at all.

    “What do you think is outside of the World?”

    Kenji asked, the night before Eva’s sculpture was unveiled.

    “Nothing,”

    his voice hissed.

    Eva took a bite of her dinner, a portobello-and-eel skillet, and considered the question.

    “It could be anything, really. What if there’s other colonies, but they all live in ships like the First Givers?”

    “What if there’s only mermaids left?”

    Kenji replied.

    “Or only poisonous mushrooms?”

    “Or only the most generic folk tunes?”

    “Oh, that would be terrible,”

    Eva said in mock horror.

    “Maybe this isn’t so bad then.”

    “Yes,” said his voice.

    Kenji stabbed a piece of eel on his plate, thinking of the Maw.

    “Maybe we can just be happy here, making groundbreaking art.”

    Eva smiled from across the table.

    “Yeah, maybe we can.”

    The pain in the back of his neck is familiar. That’s the first thing he notices.

    The second thing is that he’s been in this bed before, this room. Caro has covered the walls with thick, dark curtains, and he hears her daughter playing in the other room. Kenji groans, turns, expecting to find Eva sitting on the chair beside him.

    He finds Caro in the seat there instead.

    “I’m sorry, Kenji,”

    she says. She looks tired, pale, deeply sad.

    “I tried to convince her to stay, at least until you woke up.”

    Fear constricts Kenji’s chest, making it hard to breathe. With a shaking hand, Kenji touches the base of his neck. There are fresh stitches there.

    “Whose voice did you use?”

    he asks. Barely above a whisper.

    The voice in his head says:

    “She never stopped asking questions, either.”

    Kenji gasps, knowing then, heart breaking with the answer.

    It’s Eva’s voice.

    The day of the unveiling, Eva and Kenji stood side by side a little apart from the swelling crowd. It felt like everyone in the colony had come to see this massive paper sculpture. They circled around it, openmouthed or talking in awed tones as they reached out and touched the creamy white paper, the likes of which were only First Givers myths before this.

    “I think you’ve made an impression,”

    Kenji murmured to Eva.

    “Shit, they’re focusing on the kid on the ladder,”

    Eva said, frowning.

    “That’s not the point.”

    “What is?”

    Eva shook her head.

    “Some people will get the message. The ones who look a little closer,”

    she said.

    “Maybe one day, that’ll be me then,”

    Kenji joked.

    Eva smiled at that and took his hand in hers.

    “Maybe it will.”

    Eva is gone.

    Caro apologized over and over. She hadn’t wanted to use Eva’s voice, but Eva was so frightened as she carried an unconscious Kenji into her house. Eva was so stubborn. Her voice fought the whole time. And Caro had been so nervous performing the operation, this dangerous new science, that she didn’t realize Eva slipped away while she was working on Kenji.

    “I just want to learn how to save people like my daughter,”

    she says.

    “I want to leave something better than art behind.”

    Kenji understands. All too well.

    A few days later, Kenji leaves Caro’s house, climbs into their boat, rows to the center of the River, where the World goes silent, and lies down. Where did she go? he wonders.

    “She’s gone,”

    her voice whispers.

    “Says you,”

    he replies with a scoff. Why didn’t she tell him where she was going?

    “Because you were holding her back,”

    her voice replies. And for a moment, Kenji’s battered heart aches with the possibility.

    “Stop lying,”

    he says through clenched teeth.

    “Or I’ll cut you out myself.”

    Her voice hisses but doesn’t respond.

    He allows the boat to float downstream to the historic district, to where Eva’s sculpture is.

    He docks at the nearest pier, climbs out, and approaches the masterpiece.

    But without Eva, no one notices him. For the first time in years, he’s able to study every crease and wrinkle and curve of the sculpture in peace.

    This is how he finds the answer.

    At the base of the ship, among the crowd of paper people, two paper children stand slightly apart, not looking at the ship but at something else far in the distance. One’s pointing upstream, in a determined, adventurous stance, and Kenji notices half of her face is creased and ridged. The other is next to her, following her line of sight, holding a clean sheet of paper in his hands.

    And Kenji knows then. He knows exactly where Eva went.

    With a smile, he climbs back into his boat and turns it against the current.

    Eva and all his answers are upstream. They always have been.

    Eva’s voice begins to scream. It screams at him to stop, it screams at him to turn around, to obey. But Kenji is no longer afraid of the World, and even at its loudest, the voice in his head has become small, powerless.

    Kenji laughs as he starts to row, pushing forward into the darkness, into the great, swelling unknown.

    “Questions Asked in the Belly of the World” Copyright © 2021 by A. T. Greenblatt
    Art copyright © 2021 by Rebekka Dunlap

    Đối với cư dân của hệ sinh thái nấm này, sáng tạo nghệ thuật nuôi dưỡng Thế giới xung quanh bạn và đòi hỏi sự hòa hợp với tiếng nói bên trong. Khi tiếng nói của một nghệ sĩ bắt đầu gào thét, anh ta buộc phải đi xa hơn bao giờ hết để hòa giải với tiếng ồn trong đầu và tìm thấy vị trí thực sự của mình trong xã hội trước khi quá muộn.
    Trong bóng tối, giọng nói trong đầu anh lại hét lên lần nữa.

    Kenji bóp chặt khớp ngón tay vào thái dương, mặc dù đó không phải là nơi cơn đau – hay giọng nói – thực sự ở đó. Nhưng nỗi đau đớn thì dai dẳng, không rõ ràng; nó chạy khắp cơ thể anh, khiến cơ bắp anh co thắt và răng hàm nghiến chặt. Và tiếng la hét, ôi Chúa ơi, tiếng la hét. Giọng nói trong đầu anh gào thét đủ lớn để át đi ban nhạc metal cuồng nhiệt trên sân khấu chính giữa. Đau đớn đến mức Kenji nhắm nghiền mắt, không để ý đến khán giả xung quanh – tất cả những con người rực sáng ấy, nhảy theo nhịp điệu của bản nhạc, như một nhịp tim đứt quãng.

    Rồi có một khoảnh khắc, chỉ một giây thôi, khi giọng nói ấy ngừng lại giữa tiếng thét chói tai và Kenji mở mắt ra, chỉ để thấy Eva đứng cạnh mình với vẻ mặt lo lắng. Những cây nấm phát quang sinh học cô hái được trên đường đến buổi hòa nhạc tô điểm cho mái tóc cô, khiến cô trông thật khác lạ. Cô không thể nghe thấy giọng nói gào thét trong đầu anh, nhưng cô có thể đọc được biểu cảm trên khuôn mặt anh.

    Cô ấy biết có điều gì đó không ổn.

    “Không khí,”

    anh ta lẩm bẩm, rồi chỉ về phía cửa. Eva bắt đầu đẩy vai ra ngoài, đẩy những thân hình sáng rực của khán giả, nhưng anh ta vẫy tay bảo cô quay lại và hét lớn:

    “Tôi sẽ ổn thôi.”

    Giọng nói trong đầu anh lại bắt đầu gào thét.

    Lảo đảo bước về phía lối ra, chen lấn giữa đám đông đang bừng sáng, thật khó khăn để tiếp tục bước đi khi cơ bắp anh cứng đờ và đầu anh ong ong bởi những âm tiết rời rạc, và tất cả những điều này không nên xảy ra. Nhưng Kenji vẫn tiếp tục tiến lên. Vượt qua.

    Khi anh ấy ra khỏi địa điểm, tập phim đã gần kết thúc. Cơ bắp anh ấy đã thả lỏng, hơi thở trở nên dễ dàng hơn, và giọng nói trong đầu anh ấy nghe khàn khàn. Nó đã lẩm bẩm

    “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi”.

    Kenji dựa người vào tòa nhà, mồ hôi nhễ nhại, hít từng ngụm không khí nóng hổi, ​​nóng nực và ngột ngạt, như một người sắp chết đuối. Anh cảm thấy một số lỗ chân lông mọc trên tòa nhà vỡ ra và vỡ vụn dưới sức nặng của mình. Đây không phải lần đầu tiên giọng anh làm trò này, và nếu lần này cũng giống như những lần khác, anh sẽ cảm thấy bình thường trở lại sau vài phút.

    Chỉ trong vài phút, mọi chuyện sẽ trở lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

    Điều đó khiến Kenji muốn nôn. Chính lời nói dối, sự nghi ngờ, cảm giác an toàn giả tạo mới là thứ khiến anh sợ nhất, bởi vì nếu giọng nói của anh có vấn đề… Nếu là…

    Con người trên thế giới này không thể tồn tại nếu không có giọng nói trong đầu.

    Trong bóng tối bên ngoài địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc, anh cảm thấy tiếng nhạc vang vọng qua những tấm ván đường. Giờ đây, nó chỉ còn là tiếng ồn nền giữa tiếng Dòng Sông Vô Tận chảy xiết cách đó trăm bước chân. Nói cách khác, mọi thứ dường như im lặng lạ thường khi tiếng la hét đã dừng lại.

    Kenji cảm thấy nhẹ nhõm khi được ở một mình, được tận hưởng khoảnh khắc này trước khi quay lại buổi hòa nhạc và sống trong lời nói dối – lời nói dối rằng mọi thứ đều ổn. Những cây nấm cao vút mọc ngẫu nhiên trên đường khẽ rung rinh trong gió. Xung quanh chẳng có ai khác.

    Ngoại trừ một cô gái, rõ ràng là sinh viên, đang rình mò. Cô ấy có dáng vẻ như đang khao khát, như một sự tuyệt vọng nho nhỏ. Cô ấy chỉ hơi rạng rỡ. Anh nhận ra cô ấy quá muộn.

    So sánh mà nói, làn da của Kenji tỏa sáng như một ngọn hải đăng chết tiệt. Mình cần phải xử lý chuyện này tối nay, anh nghĩ. Ánh sáng của anh gần như là khiếm nhã. Cô gái dễ dàng nhận ra anh và mỉm cười như một thợ săn gặp may, nhanh chóng luồn lách qua những cây nấm, biến mất khỏi khoảng không giữa chúng chỉ trong một hơi thở.

    “Xin lỗi đã làm phiền anh,”

    cô nói, mặc dù giọng điệu chẳng có vẻ gì là xin lỗi cả.

    “Anh có phiền không? Đây là chuyện của trường. Anh nghĩ sao?”

    Cô dúi một chiếc cúc áo vào tay Kenji, và anh chỉ muốn kiếm cớ hoặc mắng cô thôi. Điều cuối cùng anh muốn làm lúc này là nói về nghệ thuật.

    “Chẳng phải ai cũng muốn bàn luận về nghệ thuật sao?”

    giọng nói trong đầu anh thì thầm đầy bí ẩn, mặc dù anh là người duy nhất nghe thấy.

    “Chẳng phải đó là lý do anh sống sao?”

    Đúng.

    Hoặc ít nhất thì đó là những gì mọi người nói.

    Kenji nhìn chằm chằm vào chiếc cúc, cố gắng giữ tay vững. Chiếc cúc là một chiếc mũ nấm màu nâu thông thường, được xử lý và sơn màu xanh ngọc và oải hương, với dòng chữ sáng bóng trang nhã ghi 

    “Cho/Trả”. 

    Tự thân nó đã đẹp mắt và được thực hiện rất tốt. Nhưng Kenji đã nhìn thấy nó rồi. Quá nhiều lần rồi.

    “Tốt lắm,”

    anh ấy nói.

    “Đường nét gọn gàng và độ tương phản màu sắc đẹp. Tuy nhiên, có lẽ nên giảm bớt chi tiết nền đi. Nó làm giảm sự chú ý vào văn bản.”

    Một lời phê bình yếu ớt, thiếu cảm hứng. Nhưng Kenji không thực sự cảm động trước nghệ thuật tối nay. Có hàng ngàn nút bấm khác tương tự trên World. Hàng ngàn nghệ sĩ khác cũng mang cùng thông điệp.

    Cô gái gật đầu nghiêm túc, ngoại giao. Cô dồn dập hỏi anh những câu hỏi khác, về bố cục và hiệu ứng tổng thể của thông điệp. Nhưng Kenji chỉ trả lời ngắn gọn, và thái độ thân thiện của cô chuyển sang cảnh giác.

    “Cảm ơn phản hồi của anh,”

    cô gái nói nhanh. Quá nhanh. Cô ấy đã lùi lại rồi.

    “Chúc may mắn với bài tập này nhé,”

    Kenji nói, mặc dù anh biết cô đang nghĩ gì.

    Việc ngần ngại nói về nghệ thuật là dấu hiệu cho thấy giọng nói của bạn đang chết dần.

    Ngay khi cô ấy đi khuất, Kenji nôn hết thức ăn trong dạ dày xuống gốc cây gần nhất.

    Giọng anh khẽ thì thầm,

    “Không sao đâu. Không sao đâu,”

    rồi lấy mu bàn tay lau miệng. Nghe có vẻ hối hận. Và Kenji tha thiết mong điều đó là sự thật.

    Anh thở ra, ngửa mặt lên trời như đang cầu nguyện. Xác thịt của Thế giới hiện ra trên đầu; trần nhà bằng thịt sống động, thở được điểm xuyết bằng từng cây nấm đang tồn tại. Vẫn nhìn thẳng lên trên, Kenji chạm vào gáy mình.

    “Em ổn chứ, cưng?”

    Anh quay lại và thấy Eva đang đứng sau lưng. Bên ngoài, cách xa đám đông, anh có thể nhìn rõ cô, những vết sẹo loang lổ do axit che phủ nửa bên trái khuôn mặt, làm dịu đi phần nào cái cau mày của cô, nhưng vẫn không đủ để che giấu nỗi lo lắng.

    “Có chuyện gì vậy?”

    cô lại hỏi.

    Kenji cảm nhận được câu thần chú

    “Không sao đâu”

    của giọng mình trên môi. Anh cắn chặt môi.

    “Xin lỗi, tôi không có ý kéo bạn ra khỏi chương trình”,

    anh ấy nói.

    Eva nhún vai, một động tác nhún nhảy nhẹ nhàng khoe bờ vai rộng, đẹp đẽ của cô.

    “Âm nhạc thì bắt tai nhưng vẫn mang hơi hướng của thể loại đã truyền cảm hứng cho nó. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

    Giọng anh thì thầm:

    “Mọi chuyện ổn cả thôi. Hứa đi.”

    Và cảm giác thật sự. Nỗi đau và tiếng thét từng dữ dội đến tận xương tủy vài phút trước giờ chỉ còn là tiếng vọng. Nhưng đây là lần thứ ba giọng nói của anh ấy vang lên trong ba ngày, và là lần tệ nhất từ ​​trước đến nay.

    “Kenji, nói cho tôi biết đi,”

    cô ấy nói.

    Người ta nói giọng nói của bạn sẽ gào thét khi nó bắt đầu chết. Và khi giọng nói của bạn chết, bạn cũng chết theo.

    Dù thế nào đi nữa.

    Kenji nắm lấy tay cô, tay anh cũng run rẩy.

    “Chúng ta cần nói chuyện,”

    anh nói.

    Kenji chưa bao giờ là một nghệ sĩ, dù anh đã cố gắng. Anh đã cố gắng, cố gắng mãi. Nhưng những nỗ lực hết mình của anh trong thơ ca, hội họa, âm nhạc chưa bao giờ vượt quá mức tầm thường, nếu xét theo góc độ rộng lượng của nhà phê bình.

    Khi được hỏi anh ta đang làm cái quái gì mà đọc sách hướng dẫn cổ xưa, anh ta nói anh ta nghiên cứu lịch sử để lấy cảm hứng. Khi được hỏi cái mớ hỗn độn phi thực tế này là gì, anh ta nói anh ta mày mò với những công cụ mới để cải thiện nghệ thuật của mình.

    Đây là lời nói dối mà anh ta nói với mọi người, nhưng chủ yếu là với chính mình.

    Rồi ba năm trước, Kenji đã phát minh ra loại giấy mỏng nhất, nhạt màu nhất mà con người từng thấy. Thực ra, không hẳn là phát minh ra nó mà là tái khám phá ra nó. Anh ấy tìm thấy một cuốn sách hướng dẫn cũ trong hồ sơ của những Người Đầu Tiên về cách làm giấy.

    Phải mất rất nhiều thời gian thử nghiệm. Rất, rất, rất nhiều giờ đồng hồ. Anh phải tìm hiểu về các loại nấm, khuôn, hỗn hợp, và cả lớp phủ. Sách hướng dẫn yêu cầu phải dùng bột cây, mà cây bạch đàn trong hồ sơ lại chẳng giống với những loại nấm mà Kenji biết. Phần khó nhất là tìm đúng loại nấm cho hỗn hợp. Bao nhiêu nỗ lực ban đầu đều tan thành mây khói.

    Nấm đuôi gà tây trắng cho kết quả khác nhau.

    Ông gọi phát minh của mình là một dự án nghệ thuật. Nhưng khi Eva cầm bó lúa đầu tiên, vẫn còn ướt và nhỏ giọt trên tay, cô ấy đã thốt lên: “Đây không phải là nghệ thuật. Nó tuyệt vời hơn thế nhiều.”

    “Còn gì tuyệt vời hơn nghệ thuật?”

    giọng anh hỏi, và Kenji đồng ý, lặp lại thành tiếng những từ đó.

    Giờ anh hối hận về điều đó. Anh đã nghi ngờ cô như thế nào vào khoảnh khắc cô cầm tác phẩm của anh và tưởng tượng.

    Phải mất hàng giờ thử nghiệm và vô số lần thất bại, Eva mới hiểu được tại sao những tập giấy trên sàn phòng khách lại được coi là tác phẩm nghệ thuật. Họ thì thầm với Eva, khi nghĩ rằng anh không nghe thấy, rằng có lẽ Kenji đang cản trở tài năng nghệ thuật của cô.

    Nhưng sau khi Eva hoàn thành tác phẩm điêu khắc giấy đầu tiên, không ai còn nghi ngờ về tầm nhìn sáng tạo của Eva hay sự mày mò của Kenji nữa.

    Kenji nhớ mình đã cầm bức tượng đó và vô cùng kinh ngạc. Đó là một bản sao màu mộc của một cây nấm đuôi gà tây, một vật liệu được biến đổi, tái sinh. Đó là tác phẩm đầu tiên thuộc loại này trên thế giới.

    Tại sao chúng ta không tìm hiểu thêm về lịch sử của mình? Anh tự hỏi, thầm cảm ơn cuốn sách hướng dẫn cổ xưa mà anh đã tìm thấy.

    “Chẳng ích gì đâu. Đừng hỏi nữa,”

    giọng anh rít lên. Đó là điều bố mẹ anh sẽ nói.

    Nhưng khi Kenji cầm bức tượng trên tay lần đầu tiên, anh tự hỏi tại sao giọng nói của mình lại nói dối như vậy.

    Nhà nào cũng có một cái lỗ, chỉ đủ rộng cho một người lớn nằm dang rộng hai chân. Trong phòng ngủ phụ, chỗ lẽ ra phải có bồn tắm, hoặc trên tường tủ quần áo. Một lỗ hổng để lộ phần thịt mềm mại, dính nhớp của Thế Giới, luôn được cọ rửa kỹ lưỡng khỏi những ổ nấm.

    Trong căn hộ nhỏ của Eva và Kenji, Thế giới nằm ở góc xa nhất trong phòng khách của họ.

    Kenji đang trần truồng đứng trước bức tranh cắt rời, lớp vải trần của Thế Giới, sẫm màu và xám xịt, trải dài trước mắt anh. Làn da anh bừng sáng rạng rỡ, không chút e dè, tất cả dưỡng chất ấy len lỏi qua lỗ chân lông. Anh không muốn điều đó, không muốn tỏa sáng. Tấm rèm thường ngăn cách Thế Giới với phòng khách nhà anh giờ đã nhàu nát trong tay anh.

    Anh hiểu rằng đó là một mối quan hệ cộng sinh. Sống trong lòng Thế giới là được cho đi và được đáp lại. Thế giới nuôi sống họ, vô số loại nấm và sinh vật dưới nước từ Dòng Sông Vô Tận. Đổi lại, họ nuôi sống Thế giới. Tuy nhiên, tại sao Thế giới chỉ tiếp nhận chất dinh dưỡng khi giọng nói trong đầu bạn vẫn còn sống và khỏe mạnh vẫn là một trong những bí ẩn lớn nhất của cuộc sống. Có lẽ đó sẽ là chủ đề cho dự án nghiên cứu tiếp theo của anh.

    Nghĩa là nếu thế giới chấp nhận anh ấy vào đêm nay.

    Tim Kenji đập thình thịch, anh kéo tấm rèm lại phía sau. Eva nắm lấy tay anh.

    “Đợi đã. Tôi muốn xem. Làm ơn.”

    Những cây nấm phát quang sinh học mà cô ấy đội trong buổi hòa nhạc tối hôm đó vẫn còn vương trên tóc. Biểu cảm của cô ấy là thứ cô ấy thường dành cho những lời chỉ trích gay gắt nhất—cô ấy đang chờ anh ta phản bác.

    Kenji gật đầu, buông rèm. Thông thường, việc đền đáp lại Thế giới là chuyện riêng tư, nhưng tối nay, anh không muốn chiến đấu. Nếu đây là lúc giọng nói của anh cuối cùng cũng yếu đi, anh không muốn ở một mình.

    Đầu tiên, anh chạm vào Thế Giới bằng một ngón chân. Da thịt của nó ấm áp và ẩm ướt. Nó luôn lún xuống một chút dưới sức nặng của anh, như một lời mời gọi. Chậm rãi, anh đặt gót chân này vào mô sống. Rồi đến bàn chân kia. Ngả người ra sau, anh dang rộng cả hai tay. Có lẽ lần này sẽ không tệ đến thế, anh nghĩ.

    Anh ấy luôn nghĩ như vậy.

    Anh cúi đầu xuống, để gáy chạm vào Thế giới.

    Khi tiếp xúc, giọng nói trong đầu anh vỡ òa thành tiếng cười khúc khích, vui vẻ, táo bạo, như thể nó đã chờ đợi khoảnh khắc này. Đó là lần duy nhất Kenji nghe thấy nó cười.

    Cống hiến cho thế giới cũng giống như bị ôm quá chặt, quá tham lam. Giống như bị rút cạn ý định tốt đẹp nhất của mình, từng calo một. Giống như bị chết đuối khi bị hút cạn. Trong khi giọng nói trong đầu bạn cười khúc khích, thì thầm những lời sáo rỗng không thuyết phục.

    Cảm giác như cả một thế kỷ, nhưng toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng hai mươi, có lẽ là hai mươi lăm phút. Và khi Kenji xuất hiện, người lấm tấm mồ hôi và nước bọt của Thế giới, làn da của anh ta hầu như không hề sáng lên.

    Anh nghe thấy Eva thở phào nhẹ nhõm khi cô kéo chăn đắp cho anh và dìu anh vào phòng ngủ. Anh bắt gặp những giọt nước mắt trong mắt cô.

    Kenji lắng nghe tiếng chân trần của cô ấy gõ xuống sàn khi cô ấy quay lại lỗ hổng trong phòng khách và bước vào. Anh chờ đợi. Anh lắng nghe tiếng những tờ giấy dài tự làm sột soạt bên cửa sổ mở và dòng sông Vô Tận phía xa. Anh ngửi thấy mùi hôi thối của keo nhựa cây mà Eva đang dùng cho những tác phẩm điêu khắc mới nhất của cô ấy, nằm trong những chồng chưa lắp ráp trên sàn phòng ngủ. Lần đầu tiên, Kenji tận hưởng mùi hương này. Sẽ không còn là nhà nếu thiếu nó. Kiệt sức, anh vẫn thức, chờ Eva và cả Thế giới xử lý cô.

    Giọng nói của ông thật sự im lặng.

    Cuối cùng, anh cảm thấy cô cuộn tròn trên giường phía sau anh.

    “Ác mộng của tuần này,”

    cô lẩm bẩm. Hơi thở cô phả ấm áp lên vai anh khi họ nằm da kề da. Cô chẳng nhận được gì, nhưng nếu có thể, anh sẽ cho cô tất cả.

    “Nếu giọng anh sắp chết, chắc anh chỉ còn một, có thể là hai tuần nữa thôi,”

    Kenji thì thầm. Anh kéo tay cô quanh mình, bỗng khao khát được cô ôm.

    “Chúng ta phải làm gì đây?”

    Đó là câu hỏi họ đã hỏi nhau mười, mười một lần tối nay. Ném qua ném lại như ném bóng.

    Eva chạm vào điểm trên gáy anh. Một khối thịt nhỏ nhô lên. Nơi giọng nói trong đầu bạn thực sự ngự trị.

    Anh xoa ngón tay cái lên dãy sẹo quen thuộc trên bàn tay trái của cô.

    “Chúng ta có thể làm gì đây, Eva?”

    Trong bóng tối, trong sự mờ ảo của cơ thể giờ đã đờ đẫn, Kenji gần như không thể nhìn thấy bàn tay cô trong tay anh. Nhưng anh nghe thấy sự kiên quyết, cứng rắn trong giọng nói của cô khi cô gõ nhẹ vào gáy anh và nói,

    “Cắt nó đi. Và lấy cho anh một cái mới.”

    Năm năm trước, Kenji gặp Eva trên một chiếc thuyền trên dòng sông Vô Tận. Hoặc cô ấy đã gặp anh. Cô ấy rạng rỡ, những vết sẹo trên mặt vẫn còn tươi và đỏ khi cô ấy bất ngờ nổi lên từ mặt nước, gần chiếc bè của anh, bơi tới và nói:

    “Tôi có thể ngồi cùng anh một lát không?”

    “Ừm, chắc chắn rồi,”

    anh nói, ngạc nhiên khi thấy có người bơi giữa dòng sông, nơi mà ngay cả thuyền đánh cá cũng chẳng buồn ghé qua. Chẳng có gì thú vị về mặt nghệ thuật hay dinh dưỡng ở đây cả. Đó là lý do Kenji thích nơi này.

    Eva nhấc mình lên bè, một động tác khá nhẹ nhàng, mặc dù cô hơi nhăn mặt khi nhấc tay trái ra khỏi trọng lượng. Bàn tay thò ra từ ống tay áo ướt đẫm của bộ đồ lặn cũng đỏ ửng và nhăn nheo vì bỏng. Anh nhích sang một bên để nhường chỗ cho người phụ nữ bí ẩn, ướt đẫm.

    “Cảm ơn”, cô nói, vừa vắt nước sông trên tóc.

    “Anh đang ở rất xa bờ đấy,”

    Kenji nói.

    “Anh đang cố bơi qua à?”

    Anh nghe nói có người tập bơi qua sông như một môn thể thao. Kenji chưa bao giờ hiểu được sức hấp dẫn của nó. Nước sông băng giá, còn thuyền thì đơn giản và dễ dàng hơn.

    “Không,” cô nói.

    “Tôi đang cố bơi xuống.”

    Giọng anh ta rít lên, và Kenji mở to mắt ngạc nhiên. Nhưng trước khi anh ta kịp nói mạng sống của cô là quý giá, Eva giơ tay lên và nói:

    “Không phải thế. Tôi muốn nghe nhịp đập trái tim của Thế giới. Có người nói rằng bạn có thể nghe thấy nó giữa dòng sông.”

    “Tại sao?”

    anh hỏi. Thật là một ý tưởng kỳ lạ và hấp dẫn, khi cố gắng lắng nghe thêm về Thế giới. Anh ước gì mình đã tự nghĩ ra điều đó.

    “Sao lại không chứ?”

    Cô nhìn anh một lúc.

    “Sao anh biết thế giới này đang sống? Chúng ta chỉ thấy một phần rất nhỏ của nó thôi.”

    “Thật nực cười,”

    giọng anh thì thầm,

    “tất nhiên là nó còn sống rồi.”

    Nhưng Kenji nghiến răng, tập trung vào người phụ nữ lạ lùng, rạng rỡ này. Những câu hỏi của cô về Thế giới có một vẻ gì đó nguy hiểm, giống như việc đặt sơn đen quá gần một bức tranh nhợt nhạt, hoàn hảo, và nhìn vẻ mặt thận trọng của cô, cô cũng biết điều đó.

    Bố mẹ anh luôn nói rằng Kenji quá tò mò vì lợi ích của chính mình.

    “Nếu đó là một xác chết biết đi thì sao?” anh hỏi.

    Vẻ mặt cô giãn ra.

    “Có lẽ đó là một chiếc mũ tử thần khổng lồ.”

    “Hoặc dự án nghệ thuật kỳ quặc của ai đó.”

    “Ôi trời, mấy người có tưởng tượng nổi không? Đúng là đồ khốn nạn.”

    Họ cười khúc khích trong khi giọng nói trong đầu anh ta tặc lưỡi tỏ vẻ không đồng tình.

    “Và?” Kenji hỏi, nghiêng người về phía trước.

    “Và cái gì?”

    “Bạn có nghe thấy không?”

    Eva cười toe toét.

    “Tôi nghe thấy tiếng thình thịch dài và chậm rãi. Và nếu đó là nhịp tim của Thế giới, thì nó hoàn toàn khác với nhịp tim của chúng ta.”

    “Tất nhiên rồi. Thế giới này nằm ngoài tầm hiểu biết của con,”

    giọng anh ta vang lên. Nhưng Kenji lúc đó chẳng quan tâm gì đến Thế giới cả.

    “Này, tôi sẽ chèo thuyền đưa cô trở lại bờ. Cô muốn tôi đến bến nào?”

    anh hỏi, tay cầm mái chèo.

    Nụ cười của cô tắt ngấm.

    “Bất kỳ ai. Tất cả đều giống nhau,”

    cô nói bằng giọng cứng nhắc, đều đều.

    Kenji biết mình đã sai lầm. Anh ước gì mình có thể nuốt lời và quay lại khoảnh khắc họ cười đùa vô tư về Thế giới.

    Nhưng anh không biết phải làm thế nào.

    Vậy nên, anh chèo thuyền đến Bến tàu Enoki, nơi anh đang hướng đến. Họ im lặng đi một lúc cho đến khi chỉ còn cách bờ vài phút.

    “Anh không định hỏi sao?”

    cuối cùng cô nói.

    Anh đoán cô đang nói về khuôn mặt và cánh tay mình. Những vết bỏng, lớp da mới mịn màng.

    “Chắc chắn rồi,” anh nói. “Làm nàng tiên cá thì thế nào?”

    Eva nhướn mày.

    “Nàng tiên cá là gì?”

    “Truyền thuyết từ Đấng Sáng Tạo. Những sinh vật xinh đẹp, chết chóc sống dưới nước, nửa người nửa cá.”

    “Nghe có vẻ tẻ nhạt. Anh đọc mấy truyện cũ đó à?” cô ấy hỏi. “Sao thế?”

    Kenji mỉm cười với cô.

    “Sao lại không nhỉ?”

    Eva mỉm cười, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh hào quang của cô. Đó là lúc Kenji biết rằng cuối cùng anh cũng tìm được một người tò mò đến mức nguy hiểm như anh.

    “Bạn nghĩ có gì ở cuối dòng sông?” cô ấy hỏi.

    “Có lẽ còn có một thuộc địa khác.”

    “Ừ. Đầy rẫy những tay chèo tệ hại.”

    Họ cười, mặc dù giọng Kenji lại chậc lưỡi. Nhưng lần này, thật dễ dàng để lờ đi giọng nói quấy rầy trong đầu bảo anh đừng hỏi những câu ngớ ngẩn nữa. Anh quá tập trung vào người đẹp trước mặt, cố gắng ghi nhớ cô, tin chắc rằng đây sẽ là lần cuối cùng anh gặp cô. Rằng cô sẽ vụt mất như biết bao giấc mơ nghệ thuật khác của anh.

    “Chúng ta sẽ gặp lại nhau nhé”, cô ấy nói khi họ cập bến.

    Trái tim Kenji đập rộn ràng.

    Một giọng nói mới. Nó vượt xa mọi tưởng tượng của Kenji. Giống như nhìn lên Dòng Sông Vô Tận, vào bóng tối vô tận bên kia nền văn minh, và tưởng tượng mình đang du hành vào đó. Ý nghĩ đó khiến Kenji buồn nôn.

    “Nếu giọng tôi chỉ bị bệnh chứ không thực sự chết thì sao?”

    Kenji hỏi. Anh ta đẩy bữa sáng trên đĩa từ bên này sang bên kia. Anh ta không ăn một miếng nào.

    Sáng nay giọng anh ấy nhỏ nhẹ; chỉ toàn là giọng ngái ngủ. Da anh ấy nhợt nhạt, cả khu phố vẫn còn say ngủ, và đêm hòa nhạc hôm trước cứ như một giấc mơ xấu xí.

    “Chính anh đã nói rồi, chỉ là vấn đề thời gian thôi,”

    Eva phản bác. Dưới mắt cô ấy có quầng thâm. Cả hai đều ngủ không ngon, và cuộc tranh luận của họ trở nên gay gắt, tuyệt vọng.

    “Sao anh không ăn?”

    “Không đói. Hơn nữa, không ăn thì không thể tỏa sáng được.”

    Ít chất dinh dưỡng hơn đồng nghĩa với việc anh ấy có ít thứ để cống hiến hơn. Kenji biết đó không phải là giải pháp bền vững, nhưng vẫn khả thi hơn là thay thế giọng nói trong đầu.

    “Có lẽ anh có thể lấy giọng của em,”

    Eva nói, như thể đang gợi ý anh lấy áo khoác hoặc giày của cô.

    “Cái gì? Không! Đây không phải là một thí nghiệm nghệ thuật kỳ lạ nào cả, Eva ạ.”

    “Chẳng phải mọi thứ đều là nghệ thuật sao?”

    cô đáp, giọng điệu kỳ lạ giống hệt những người thầy cũ của anh.

    “Đồ ăn thì kệ xác.”

    Eva đẩy bữa sáng ra, đứng dậy, xoay người trong căn hộ như thể nó đột nhiên biến thành một cái lồng.

    “Em không thể nhìn những bức tường này nữa. Chúng ta đi dạo thôi.”

    Họ nói đùa rằng họ có thể giải quyết mọi vấn đề miễn là đế giày của họ vẫn còn bền.

    Kenji lặng lẽ đi theo cô, quá mệt mỏi, tức giận và sợ hãi để tranh luận về sự bất khả thi của một giọng nói mới.

    Họ bước theo đôi chân mình, những bước chân dẫn họ xuôi dòng, xuyên qua nền văn minh như nó đang hiện hữu. Hàng trăm tòa nhà, cao và hẹp, nằm dọc hai bên bờ Sông Vô Tận, uốn lượn nhẹ nhàng theo đường nét của Thế giới. Hàng chục con hẻm nhỏ len lỏi giữa các tòa nhà, nơi các ban nhạc thử nghiệm và sáng tác trên những con đường hẹp của họ. Những bức tranh tường về nấm và những con người phát sáng bao phủ mọi khoảng trống, hòa quyện và hòa quyện vào nhau. Ngay cả trong giờ sáng sớm buồn ngủ này, vẫn có những nhà thơ và vũ công ở mỗi góc phố, khoe những sáng tạo của họ, khao khát được lắng nghe. Cũng có những sinh viên, tay cầm đầy nút bấm, tranh giành phản hồi. Một số người phát sáng, một số thì không, nhưng không ai tỏa sáng quá lộ liễu.

    “Đẹp quá phải không?”

    giọng anh thì thầm.

    Đúng vậy, nhưng Kenji cũng thấy một Thế giới đang trì trệ về nghệ thuật. Và anh tự hỏi tại sao.

    Anh và Eva đi vào khu phố cổ. Bộ xương của những con tàu First Givers sừng sững trên những tòa nhà thấp bé, với khung kim loại chứa đựng bảo tàng và chợ. Những con tàu là biểu tượng, những bóng ma bị nuốt chửng đến tận xương tủy, được tái sử dụng cho những dự án khác. Không hiểu sao, cảnh tượng những con tàu bị tháo dỡ này luôn khiến Kenji đau lòng.

    Tại sao chúng ta lại tiêu thụ mọi thứ? Anh ấy nghĩ.

    “Cho đi. Trả lại,” giọng anh thì thầm.

    Kenji nuốt nước bọt, tập trung theo kịp sải chân dài của Eva.

    Dưới bóng một con tàu, giữa đường, giữa tiếng ồn ào không ngừng của nghệ thuật—màu sắc, văn xuôi, giai điệu, khao khát được chú ý—có một lối vào thu hút sự chú ý.

    Tòa tháp kiệt tác của Eva.

    Đó là một tác phẩm điêu khắc đồ sộ, không sơn, tương phản với màu sắc rực rỡ, thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Nó là một bản sao giấy hoàn hảo của con tàu First Givers. Nhợt nhạt, tưởng tượng như một khối thống nhất. Có một dàn người giấy tụ tập quanh bệ tàu, và trên đỉnh con tàu giấy, có một chiếc thang vươn lên. Và trên bậc thang cao nhất là một đứa trẻ, cánh tay dang rộng, những ngón tay giấy gần như chạm vào trần nhà của Thế giới. Gần như chạm đến nơi mà mọi nghệ sĩ đều cầu nguyện nhưng chưa bao giờ chạm tới.

    “Không biết nhà điêu khắc điên rồ nào đã tạo ra vẻ đẹp này nhỉ,”

    Kenji thì thầm, rồi huých khuỷu tay vào Eva, quên mất cuộc tranh cãi đang diễn ra giữa họ.

    “Đó là chuyện xảy ra khi bạn đời của bạn phát minh ra loại giấy mỏng nhất, mềm nhất thế giới.”

    Eva nhăn mũi.

    “Trời ơi, hồi đó kỹ thuật dán của tôi tệ lắm.”

    “Một thảm họa. Công chúng sẽ nghĩ gì đây?”

    Eva đẩy vai anh, và Kenji cười toe toét. Niềm tự hào dâng trào dưới xương ức khi anh đứng dưới chân bức tượng, ngay cả sau ngần ấy năm. Anh đã mất mười bốn tháng để làm tất cả số giấy đó cho cô. Rồi cô lấy phát minh đơn giản của anh và biến nó thành một thứ phi thường.

    Đã lâu rồi họ mới đứng cạnh nhau ở đây, vai kề vai. Cảm giác thật tuyệt.

    Sau đó anh nhớ ra lý do tại sao họ không đến thường xuyên.

    Khu phố cổ giờ đã đủ tỉnh táo để ai đó nhận ra thiên tài giấy với tác phẩm điêu khắc yêu quý của cô. Bỗng nhiên, một người đến gặp họ, rồi hai, rồi năm người. Tất cả đều muốn nói chuyện với Eva về các dự án và kỹ thuật của cô, hoặc muốn nhận phản hồi.

    Kenji có thể nhận ra từ dáng vẻ cứng nhắc và hơi ngả người về phía sau của cô rằng điều cuối cùng cô muốn làm lúc này là nói về nghệ thuật. Nhưng cô vẫn lịch sự trò chuyện được một hai phút thì Kenji lại viện cớ về những việc nhà còn dang dở và kéo họ đi tiếp. Đó là một thói quen đã được luyện tập. Nhưng họ chỉ đi được khoảng một dãy nhà thì lại bị chặn lại.

    Rồi Kenji đưa ra lời bào chữa tuyệt vọng nhất. Không báo trước, giọng anh lại bắt đầu hét lên.

    Anh lúng túng xin lỗi Eva và những người hâm mộ cuồng nhiệt của cô rồi chạy vào một con hẻm giữa hai cửa hàng. Nỗi sợ hãi thoáng qua trên khuôn mặt Eva khi cô di chuyển để che khuất tầm nhìn của anh. Anh run rẩy, tim đập thình thịch, cố gắng tỏ ra bình thường, cố gắng không gây náo loạn.

    “Ngộ độc thực phẩm,”

    anh nghe Eva nói. Và giọng nói trong đầu anh càng gào thét dữ dội hơn.

    Nó gào thét trong một phút. Một giờ. Một thế kỷ. Trong khi Kenji đang cố kìm nén tiếng thét của chính mình khi cơ bắp co giật và tê liệt.

    Cuối cùng, nó dừng lại. Kenji co rúm người lại, run rẩy, khuỷu tay chống lên đầu gối, đầu vùi vào lòng bàn tay. Anh liếc lên và thấy Eva đang ngồi xổm bên cạnh, vẻ mặt lo lắng.

    “Chúng ta hãy chạy trốn và đừng bao giờ quay lại,”

    anh khàn giọng nói.

    Eva không trả lời ngay.

    “Chúng ta về nhà trước đã.”

    Họ gần như có thể quay trở lại mà không gặp vấn đề gì.

    Sau đó họ chứng kiến ​​đám tang.

    Có một chiếc bè nhỏ và một đám đông nhỏ bên bờ Sông Vô Tận. Và rõ ràng, ngay cả từ góc nhìn của họ trên đường, giọng nói của người đàn ông đã chết đã tắt. Anh ta tỏa sáng rực rỡ đến mức gần như đau mắt khi nhìn vào. Tuy nhiên, bản thân người đã chết vẫn còn sống. Anh ta quằn quại chống lại những sợi dây trói mình vào thuyền, chửi rủa, la hét.

    “Kẻ phản bội,”

    giọng Kenji rít lên, vẫn còn khàn khàn vì hét lớn.

    Những người đưa tang cứng đờ, đứng thành vòng tròn, cố gắng hết sức che chắn con thuyền khỏi những người qua đường. Ánh mắt họ hướng lên trên, cầu nguyện về phía Thế giới đang vươn cao phía trên, khuôn mặt được soi sáng bởi ánh hào quang của người đàn ông xấu số. Từng giây trôi qua, cơn giận dữ của người đàn ông câm lặng tan biến thành những lời cầu xin đầy nước mắt.

    Kenji không muốn chứng kiến ​​cảnh này. Nhưng dường như anh không thể nhấc chân lên. Dường như không thể rời mắt. Anh cứ hy vọng rằng một trong những người đưa tang sẽ thương xót người đàn ông câm lặng và giải thoát cho anh ta.

    Không ai làm thế cả.

    Lời cầu nguyện kết thúc và chiếc thuyền được đẩy đi, không một nghi lễ. Đám đông người đưa tang giải tán sau đó vài phút; chỉ còn lại một vài người nán lại để nhìn dòng sông đưa chiếc thuyền của người quá cố vào giữa dòng, cuốn trôi ông ta cùng tiếng khóc than.

    “Hắn đáng bị như vậy,”

    giọng anh thì thầm, và Kenji nghe thấy lời đe dọa không nói ra.

    Kenji không chạy hẳn về nhà, nhưng cũng gần như vậy. Mạch anh đập thình thịch, răng nghiến chặt. Anh nghe thấy Eva đang theo kịp phía sau, nhưng anh không ngoái lại. Anh không thể.

    Chỉ khi họ ở trong căn hộ của mình, an toàn khi chỉ có hai người với cánh cửa đóng chặt sau lưng, anh mới quay sang cô và hỏi:

    “Làm sao anh có được giọng nói mới?”

    “Vậy thì có lẽ anh sẽ ghét em vì chuyện này.”

    Eva đang đứng ở cửa phòng khách, tay khoanh trước ngực, nụ cười nở trên môi. Tính đến thời điểm này, họ đã bên nhau được hai năm rưỡi. Đã nửa năm trôi qua kể từ khi Kenji làm tờ giấy đầu tiên, và họ vừa mới chuyển đến căn hộ mới vài tuần trước, mặc dù căn hộ đã chất đầy những mảnh vụn từ các dự án khác nhau của họ.

    “Có lẽ vậy,”

    Kenji nói và cười toe toét. Anh đang ngồi trên sàn phòng khách trống trơn, xung quanh là những xô hồ dán, khuôn và khuôn in, cùng hàng chục khay giấy khô. Anh đang thử một hỗn hợp hồ dán mới, hy vọng nó sẽ giúp anh học giấy tốt hơn. Lần đầu tiên trong đời, giọng nói của anh – hay bạn bè và cha mẹ – không hề khiển trách anh vì không phải là một họa sĩ giỏi hơn. Nó mang lại cảm giác tự do.

    “Anh biết em yêu anh nhiều thế nào mà, phải không?”

    Eva nói, bước gần lại và tựa cằm vào cổ anh.

    “Ôi trời, ép buộc à. Chắc chắn là tao sẽ ghét mày ngay bây giờ. Mày nghĩ sao?”

    Anh cảm thấy Eva mỉm cười bên cổ mình.

    “Một tác phẩm điêu khắc bằng giấy. Một tác phẩm khổng lồ.”

    Kenji nhìn đống giấy lộn xộn xung quanh. Cậu chợt hiểu mình sẽ làm gì trong vài tháng tới. Cậu mỉm cười.

    “Làm gì cơ?”

    “Một con tàu của First Givers. Gần gũi với cuộc sống nhất có thể, hướng về thượng nguồn. Dựa trên những ghi chép lịch sử.”

    Tim Kenji như muốn vỡ tung. Anh đã cho Eva xem tất cả thông tin anh tìm được về những Người Ban Đầu, bởi vì anh say mê lịch sử. Và cô ấy đã thực sự đọc nó.

    “Tại sao lại đi ngược dòng?” anh hỏi.

    “Sao lại không chứ?”

    Eva đáp, tay xoay xoay một xô bùn.

    “Họ đã bước vào thế giới này, chẳng phải cũng có thể rời đi sao?”

    “Không,” giọng anh ta vang lên. “Điều đó thật vô lý. Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.”

    Nhưng Kenji đã lên kế hoạch và mơ ước rồi.

    Sáng hôm sau, Kenji và Eva mượn một chiếc thuyền và đi ngược dòng.

    Kenji luôn ghét việc đi ngược dòng. Bóng tối bao trùm nơi đó khiến cậu nhớ lại những câu chuyện kinh hoàng mà bố mẹ cậu từng kể về con Maw huyền thoại. Những câu chuyện mà giọng cậu sẽ lặp lại với giọng điệu đe dọa trong nhiều tuần sau đó.

    Họ đi ngang qua một đám tang khác trong khi chèo thuyền. Nhưng lần này, thi thể đã chết, không chỉ giọng nói. Làn da của người quá cố xỉn màu và đen sạm. Không có sự kiên định sắt đá nào trên khuôn mặt của những người đưa tang. Chỉ có nỗi đau buồn.

    Eva và Kenji gật đầu kính cẩn khi họ đi qua, nhưng không chia buồn. Người quá cố trông thanh thản trên thuyền.

    Cầu mong tất cả chúng ta đều được may mắn như vậy khi chết, Kenji nghĩ. Anh ta nghiêng người hơn vào mái chèo.

    Họ vẫn chèo thuyền. Nhiều giờ trôi qua. Dòng sông Vô tận xứng đáng với cái tên của nó.

    Bên rìa nền văn minh, Eva lái thuyền vào một trong nhiều bến neo đậu trống trải. Những tòa nhà trên bờ nhỏ hơn, thấp hơn những tòa nhà ở trung tâm thuộc địa, nghệ thuật thì lớn hơn và vui tươi hơn, thoát khỏi sự chỉ trích. Đây là những khu định cư cuối cùng trước khi đất đai nhường chỗ cho các trang trại nấm cục và củ.

    Và đằng sau những trang trại là gì? Kenji tự hỏi.

    “Không có gì cả. Không có gì ở đó cả,”

    giọng anh ta rít lên. Bóng tối dày đặc mà anh ta nhìn thấy khi nhìn ngược dòng đã ngăn cản mọi câu hỏi khác.

    Không chút do dự, Eva bước tới một trong những ngôi nhà kiên cố và gõ cửa.

    “Sao anh tìm được chỗ này?”

    Kenji hỏi. Anh nắm chặt khuỷu tay để ngăn mình khỏi bồn chồn lo lắng. Cho đến hôm qua, anh chưa từng nghe nói đến việc thay thế giọng nói. Nỗi nghi ngờ vẫn ám ảnh anh.

    “Anh không phải là người duy nhất hỏi những câu hỏi nguy hiểm”,

    cô ấy đáp.

    “Khoan đã, giọng nói của cô cũng sắp chết rồi phải không?”

    anh hỏi, nỗi hoảng loạn dâng lên. Cái chết của chính mình anh có thể nuốt trôi, nhưng của Eva thì không.

    “Ngay lúc này á? Chưa, chưa được.”

    Eva lại gõ cửa, to hơn.

    Kenji chưa kịp trả lời thì cánh cửa đã mở. Người phụ nữ đứng đó trông hệt như ở nhà cô, thấp và mập, quần áo gọn gàng nhưng hơi tối màu. Cô ấy tỏa sáng một cách vừa phải, khiêm tốn.

    “Sớm thế à?”

    cô ấy hỏi khi nhìn thấy Eva, mắt mở to vì ngạc nhiên.

    Eva lắc đầu.

    “Không phải tôi. Mà là anh ấy.”

    Ánh mắt người phụ nữ đảo quanh.

    “Còn anh là ai?”

    “Bạn đời của tôi. Tình yêu của đời tôi,”

    Eva đáp.

    “Kenji.”

    Người phụ nữ nhìn anh ta một lúc rồi thở dài.

    “Đúng rồi, anh có nhắc đến. Một nhà phát minh, nhưng không phải nghệ sĩ. Có lẽ anh nên vào trong.”

    Cô ấy tự gọi mình là Caro. Nhà cô ấy được trang trí sơ sài; gần như không có tranh ảnh. Điều này khiến Kenji khó chịu, nhưng cũng là một sự nhẹ nhõm. Văn phòng của cô ấy khá tiện dụng, với những chiếc ghế gỗ củ êm ái. Ở phòng bên cạnh, một bé gái khoảng năm sáu tuổi đang nằm dài trên sàn chơi với một đội quân nhạc công đồ chơi nhỏ.

    Caro ngồi trên bàn làm việc. Một trong những tác phẩm điêu khắc của Eva nằm ở góc phòng, một mô hình thu nhỏ của con tàu First Givers. Khi Eva chết, nó sẽ có giá trị một gia tài nhỏ.

    “Vậy thì có một giọng nói mới rồi,”

    cô ấy nói.

    Kenji do dự.

    “Anh sẽ không… anh sẽ không giết ai vì điều đó đâu, phải không?”

    Caro nhăn mặt.

    “Tôi là người làm nghề tang lễ.”

    Cô giải thích.

    “Chết tự nhiên thì phổ biến hơn ở đây. Ví dụ, một cậu bé ở một trang trại đã chết hôm qua. Mặt nạ không đúng. Bị ngạt thở vì bào tử.”

    “Giọng nói của anh ấy vẫn còn sống à?”

    Eva hỏi, tay chống cằm, chân co lại. Cô ấy toát lên vẻ thoải mái và tự tin. Nhưng Kenji hiểu rõ hơn, anh thấy bàn tay trái đầy sẹo của cô ấy siết chặt đến trắng bệch. Càng lo lắng, cô ấy càng cố tỏ ra bình tĩnh.

    “Chắc vậy. Chúng thường kéo dài khoảng bốn mươi tám giờ,”

    Caro trả lời.

    “Vậy chính xác thì anh đã làm thế này bao nhiêu lần rồi?”

    Kenji hỏi. Theo bản năng, tay anh chạm vào gáy. Cái cục u nhỏ ở đó.

    “Hai lần.”

    “Cả hai đều thành công?”

    Caro lắc đầu.

    “Lần đầu tiên, giọng nói thay thế của anh ấy đã chết rồi. Không rõ tại sao.”

    “Nhưng lần thứ hai thì có hiệu quả.”

    “Vâng. Con gái tôi.”

    Bà liếc nhìn sang phòng bên cạnh. Cô bé không để ý đến họ, vẫn đang vui vẻ trò chuyện một mình.

    Kenji cố gắng giữ vẻ mặt bình thản. Trong thế giới này, bạn sinh ra đã có giọng nói trong đầu. Nó lớn lên cùng bạn, học theo phong cách của cha mẹ, thầy cô, bạn bè. Nhưng Kenji chưa bao giờ nghe nói đến việc một giọng nói lại chết đi trong lòng một đứa trẻ.

    Anh bắt đầu nghi ngờ rằng mình chưa từng nghe nói đến nhiều điều xấu xí xảy ra trên Thế giới này.

    “Thí nghiệm rất nguy hiểm”,

    giọng nói trong đầu anh thì thầm.

    Kenji nhắm mắt lại. Ừ thì, chưa bao giờ cậu sợ hãi đến thế. Nhưng rồi cậu tưởng tượng ra cảnh mình, rực rỡ, bị trói vào một chiếc thuyền tang, trôi dạt bất lực xuôi dòng. Cậu vẫn còn biết bao câu hỏi muốn hỏi trước khi ra đi.

    “Được thôi,”

    anh ấy nói.

    Anh cảm thấy những ngón tay Eva siết chặt lấy anh, giữ anh ở nguyên vị trí. Giữ anh ổn định và ở đây.

    Cô ấy đã vẽ ý tưởng cho tác phẩm điêu khắc lên tường phòng khách. Đây là bản phác thảo đầu tiên trong số rất nhiều bản phác thảo sau này. Cô ấy đã vẽ một người bên cạnh nó để làm tỷ lệ.

    “Chết tiệt,”

    Kenji thốt lên khi nhận ra quy mô của sáng tạo mà Eva đang lên kế hoạch.

    “Giờ ghét tôi rồi à?”

    Eva hỏi với vẻ hơi không chắc chắn.

    Anh vòng tay qua vai cô.

    “Không bao giờ.”

    “Trước tiên tôi cần làm một phiên bản nhỏ hơn đã,”

    cô ấy nói và nhăn mặt.

    “Hy vọng lần này họ sẽ coi trọng tôi.”

    Buổi gặp đầu tiên của Eva với Ủy ban Không gian Công cộng đã không diễn ra suôn sẻ. Khi cô trình bày những tác phẩm điêu khắc đầu tiên của mình bằng giấy của Kenji, họ nói rằng việc cạnh tranh không gian của cô rất khốc liệt. Nhưng họ đã nhìn chằm chằm vào những vết sẹo của cô khi họ nói vậy.

    Họ đã ở bên nhau đủ lâu để Kenji chứng kiến ​​cảnh người ta hơi lùi lại trên phố mỗi khi nhìn thấy tay hay mặt Eva. Anh cũng thấy bố mẹ cô không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Như thể những vết sẹo phản ánh tính cách hay vẻ đẹp mà cô có thể toát ra.

    Bây giờ anh đã hiểu tại sao Eva lại ngần ngại quay trở lại bờ khi họ mới gặp nhau.

    “Họ thật ngốc khi lại từ chối một trong những nghệ sĩ triển vọng nhất của thế hệ chúng ta,”

    Kenji nói. Eva hừ một tiếng, nhưng cô không phủ nhận. Những tác phẩm điêu khắc giấy của cô không giống bất cứ thứ gì mà thuộc địa này từng thấy trước đây, và mọi người bắt đầu chú ý.

    Eva nói:

    “Tôi muốn cho mọi người thấy cảnh những Người ban tặng đầu tiên cố gắng rời đi”.

    Giọng Kenji thì thầm:

    “Tại sao cậu lại muốn rời đi?”

    Anh có thể nghĩ ra một vài lý do, nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng dẫn đến sự lo lắng.

    “Ngươi định thêm dấu răng của Maw vào à?”

    Kenji hỏi. Maw hùng mạnh của Thế giới chính là nguồn gốc của những huyền thoại và ác mộng.

    “Chưa biết nữa,”

    Eva nói, tay gõ vào cằm.

    “Nếu Maw chỉ là một câu chuyện thì sao?”

    “Nhỡ nó không có răng thì sao?”

    Kenji đáp. Giọng anh ta lầm bầm vẻ không hài lòng. Nhưng Kenji đã quen với việc lờ nó đi rồi. Nhất là khi làm vậy lại khiến Eva mỉm cười.

    Nhưng giọng nói trong đầu anh ấy có lý.

    “Ủy ban sẽ không thích bất cứ điều gì khiến Thế giới trở nên kém nhân đạo.”

    Eva nghiến chặt hàm răng, nhưng mắt cô vẫn sáng lên.

    “Vậy thì tôi phải khéo léo một chút mới được.”

    Cái thứ nhầy nhụa như lươn trong tay cậu ta từng là giọng nói trong đầu cậu ta. Kenji nhìn chằm chằm vào nó với vẻ kinh hãi và thích thú. Nó to bằng hai ngón tay, lạnh ngắt, xám xịt và vô hồn. Cậu lật nó lại bằng đốt ngón tay, rồi cầm chặt hơn, tò mò.

    Phải mất một lúc anh mới nhìn thấy nó. Cái miệng nhỏ xíu. Và hàng trăm chiếc răng nhọn hoắt bên trong.

    Kenji thở hổn hển, lùi lại, và giọng nói chết chóc tuột khỏi ngón tay anh và rơi xuống gầm giường. Tay anh chạm đến gáy và anh cảm thấy một hàng mũi khâu gọn gàng. Toàn bộ ca phẫu thuật diễn ra không đau đớn, vô nghĩa, u ám. Bất kể hỗn hợp nấm nào Caro đưa cho anh, nó đều hiệu quả.

    Nhưng có điều gì đó không ổn. Đầu anh cảm thấy quá tĩnh lặng. Trống rỗng.

    “Có giọng nói mới trong đó phải không?”

    Kenji hỏi.

    Caro gật đầu.

    “Có lẽ chỉ cần chút thời gian thôi,”

    Eva nói. Cô ngồi khoanh chân trên ghế bên cạnh anh, chờ đợi. Hai tay cô nắm chặt, các khớp ngón tay trắng bệch đặt trên đầu gối.

    Kenji cố gắng đứng dậy, nhưng trời đất quay cuồng và đôi chân cậu không thể giữ vững. Hai bàn tay đỡ lấy cậu và đặt cậu trở lại giường như một đứa trẻ.

    “Chắc phải mất thêm một hoặc hai ngày nữa,”

    Caro nói,

    “mới có thể về nhà. Đây vẫn chỉ là thử nghiệm.”

    Kenji gật đầu, nhưng cơn đau nhói lên tận cổ. Anh thở hổn hển, mắt nhòa đi vì nước mắt. Anh hít một hơi thật sâu và cố gắng tập trung vào con gái Caro, người đang nhìn anh từ chân giường, thì thầm với giọng cô.

    “Có lẽ nó chỉ cần thời gian để chữa lành thôi,”

    Eva nói lại.

    “Vâng,”

    Caro đáp. Nhưng giọng cô vẫn còn chút do dự.

    “Nếu cách này hiệu quả thì nó sẽ sống được lâu đúng không?”

    Kenji hỏi.

    Nhưng Caro không nhìn vào mắt anh, không trả lời. Cô mím môi và nhìn con gái mình, người đang quằn quại dưới gầm giường, có lẽ đang truy tìm thứ nhầy nhụa đã chết từng là giọng nói của Kenji.

    Trong lúc đó, cô gái im lặng.

    “Em có bao giờ thắc mắc tại sao chẳng ai trong khu này phát minh ra thứ gì mới không?”

    Kenji hỏi Eva một đêm nọ khi họ nằm trần truồng trên giường, đầu Eva tựa vào ngực anh, tay anh ôm lấy cô. Sáng hôm đó, họ đã cãi nhau về loại keo nhựa cây mới của Eva, thứ làm căn hộ bốc mùi tanh tưởi như cá ươn, và đống dụng cụ và bột nấm ngày càng bừa bộn của Kenji trong phòng khách.

    Nhưng giờ đây, sau khi ân ái, cuộc cãi vã ấy dường như thật nực cười. Họ đang cùng hướng đến một mục tiêu. Trong một xưởng, không xa họ, bức tượng con tàu của Người Ban Đầu do Eva điêu khắc đang dần hoàn thiện.

    “Lúc nào cũng vậy,”

    Eva đáp.

    “Phải có nhiều người như anh hơn. Như chúng tôi vậy.”

    “Vô lý,”

    giọng anh thì thầm. Kenji nuốt nước bọt, mắt dán chặt lên trần nhà.

    “Tôi đã bắt đầu dự án nghiên cứu mới này. Tôi đã xem xét lịch sử các phòng trưng bày nghệ thuật và so sánh chúng với hồ sơ công khai về các nghệ sĩ. Và…”

    Kenji ngừng lại.

    Eva chống khuỷu tay lên và nheo mắt lại.

    “Anh phát hiện ra điều gì?”

    “Dường như bất kỳ nghệ sĩ nào từng cố gắng tìm hiểu thêm về cách Thế giới vận hành hay nghiên cứu sâu về lịch sử đều phải chết yểu.”

    Anh ta nói nhỏ. Cảm giác như một bí mật xấu xí, khủng khiếp.

    “Cơ thể hay giọng nói?”

    “Giọng nói,”

    Kenji nói.

    “Luôn luôn là giọng nói.”

    Eva cắn môi, còn Kenji vuốt ve một lọn tóc của cô trong ngón tay. Anh biết cô đang nghĩ gì. Công chúng bắt đầu gọi họ là

    “Nhà thực nghiệm và Nhà phát minh của cô”.

    Cuối cùng Kenji nói:

    “Có một số người đã quyết định đi ngược dòng thay vì đi xuôi dòng”.

    Eva nghiêng đầu với vẻ tò mò mới mẻ.

    “Tại sao?”

    “Không biết. Một nghệ sĩ đã để lại lời nhắn nói rằng cô ấy đang tìm cách thoát khỏi Thế giới.”

    “Hử. Không biết cô ấy có tìm thấy nó không nhỉ.”

    Eva lại tựa đầu vào ngực anh. Cô im lặng một lúc. Kenji có thể cảm nhận được nhịp tim của cô và gần như cảm nhận được tâm trí cô đang suy nghĩ về thông tin này.

    Kenji cố gắng tưởng tượng xem việc đi ngược dòng, qua các thuộc địa và trang trại nấm sẽ như thế nào. Nhưng rồi anh lại tưởng tượng đến bóng tối sâu thẳm, nuốt chửng nền văn minh và không thể đi xa hơn nữa.

    Lần đầu tiên trong đời, giọng nói của Kenji không hề khơi gợi sự tò mò của cậu khi cậu tự hỏi về những giọng nói đã chết và những nghệ sĩ tò mò. Nó cũng không hề gào thét. Nó chẳng nói gì cả.

    Caro đã đúng: một đêm ngủ nữa đã khiến anh cảm thấy mình giống người hơn. Cổ anh cứng đờ nhưng vẫn chịu đựng được. Tuy nhiên, anh vẫn biết ơn vì được chèo thuyền xuôi theo dòng nước khi họ lái thuyền về nhà.

    Khi trôi xuôi dòng, họ đi ngang qua những người đánh cá trên cầu tàu, những người nông dân trên những chiếc xà lan chất đầy nấm hương và nấm mỡ, những họa sĩ trên bè cố gắng bắt lấy ánh sáng trên mặt nước. Họ không đi qua đám tang nào. Kenji rất biết ơn vì điều đó.

    Khi về đến nhà, cả hai đều kiệt sức và đau nhức. Họ cảm thấy như vừa chạy thoát khỏi kẻ thù, và sắp sửa ngã quỵ hay đang ăn mừng, mặc dù Kenji không rõ là vì nhẹ nhõm hay lo lắng.

    Giọng nói mới của anh vẫn chưa nói một lời.

    Anh ta vung tiền mua một con cá nguyên con cho bữa tối, đẹp đẽ và sáng bóng, một món hiếm có ở dòng sông Vô Tận. Anh ta nói dối người đánh cá rằng đó là ngày kỷ niệm của họ. Thật ra, cả anh ta lẫn Eva đều không nhớ họ bắt đầu gọi nhau là “bạn đời” từ ngày nào. Từ ngày gặp nhau giữa dòng sông Vô Tận, họ chỉ đơn giản là bước vào cuộc đời nhau.

    Trong lúc Kenji và người đánh cá đang mặc cả giá cả, ngay bên bờ sông, một chiếc thuyền tang trôi qua. Người phụ nữ câm lặng trên thuyền không hề la hét. Chỉ khóc lóc thảm thiết. Ánh sáng rực rỡ không ngừng của bà lấp lánh trên mặt nước, và cả Kenji lẫn người đánh cá đều im lặng.

    “Tôi hy vọng nếu giọng nói của tôi mất đi, tôi vẫn có đủ sức mạnh để tự mình rời đi”,

    người đánh cá nói nhỏ.

    “Cậu nghĩ hạ lưu là gì?”

    Kenji hỏi trước khi kịp dừng lại. Anh biết đó là những câu hỏi nguy hiểm. Anh chờ đợi giọng nói trong đầu mình trách anh vì đã thắc mắc.

    Nhưng chỉ có sự im lặng.

    “Không có gì,”

    người đánh cá đáp. Ông ta nói với giọng điệu hạ cố giống hệt giọng nói già nua của Kenji ngày xưa.

    Kenji thử lại lần nữa.

    “Bạn nghĩ điều gì ở thượng nguồn?”

    Giọng anh không trả lời.

    Người đánh cá cứng người lại, vẻ nghi ngờ hiện rõ trên mặt.

    “Anh tò mò quá nhỉ?”

    Kenji thở dài.

    “Tôi đã được nghe kể rồi.”

    Sau đó, khi Kenji nấu cá, anh hỏi Eva rằng cô nghĩ nơi cuối dòng sông vô tận là gì.

    “Chẳng có gì hay ho cả.”

    Cô quay lưng lại với anh, phác thảo một ý tưởng điêu khắc mới trên tường phòng khách. Cô từ chối dùng giấy của anh cho những bản thảo đầu tiên và thô sơ nhất, khăng khăng rằng cô không thể làm hỏng tác phẩm tuyệt đẹp của anh bằng những ý tưởng khởi đầu xấu xí của mình. Thay vào đó, họ sơn lại tường phòng khách mỗi tháng một lần.

    “Dù sao thì cũng tiện vì chẳng ai quay lại cả.”

    “Ừ,” Kenji nói, rồi lật con cá trong chảo. “Nó có… nó có làm em sợ không, Eva?”

    Eva xoay người để nhìn thẳng vào mắt anh.

    “Em sợ quá.”

    Họ ăn một mình, mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ và nỗi lo riêng. Cho đến khi Eva thản nhiên hỏi về giọng nói mới của anh.

    “Chà, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bỏ lỡ những lời bình luận phán xét của nó”,

    anh nói với cô.

    Cô ấy nhướn mày.

    “Anh để nó coi thường mình à?”

    Kenji đỏ mặt.

    “Còn cô thì sao? Khi cô nghĩ đến những điều nguy hiểm?”

    “Trước đây thì có.”

    “Làm sao anh dừng nó lại được vậy?”

    anh hỏi, vẻ mặt sửng sốt. Mọi người vẫn thường nói giọng hát của anh chính là linh hồn của nghệ thuật.

    “Tôi hét lại với nó cho đến khi nhận ra nó không có quyền lực gì đối với tôi cả”,

    cô ấy trả lời.

    Điều đó làm Kenji ngạc nhiên một lúc. Đó là một giải pháp rất Eva. “Ồ,” anh nói. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh cãi bằng giọng nói của mình. “Tại sao?”

    Cô liếc nhìn bản phác thảo mình vẽ trên tường phòng khách. Bản vẽ tác phẩm điêu khắc mới nhất của cô khá mơ hồ, nhưng Maw và hình người đứng trong đó thì rõ ràng. Không, Kenji nhận ra, hình người đó không ở trong Maw.

    Nó ở phía bên kia. Bên ngoài.

    Nếu Kenji ước lượng đúng quy mô thì mảnh này sẽ lớn hơn con tàu của First Givers.

    Eva nói:

    “Không biết nữa. Chỉ là tôi cảm thấy giọng nói của mình đang dẫn tôi đi sai đường.”

    Hai tuần trước khi tác phẩm điêu khắc của Eva được công bố tại khu phố cổ, cô ấy sải bước vào phòng ngủ, giọng giận dữ.

    “Họ không cho em thêm tên anh vào danh sách nhà điêu khắc! Vớ vẩn. Tác phẩm này cũng là của anh.”

    “Tôi không buồn đâu,”

    Kenji nói trong khi vẫn tiếp tục treo những dải giấy dài trên cửa sổ phòng ngủ. Và anh ấy cũng chẳng buồn. Hay ngạc nhiên.

    “Vâng, đúng vậy,”

    cô đáp, nằm phịch xuống giường. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, cau mày.

    “Họ nói rằng bức tranh đã đủ khiêu khích mà không cần thêm một người không phải nghệ sĩ. Mặc dù tôi đã thêm đứa trẻ trên thang.”

    Đó là một sự bổ sung ở giai đoạn cuối. Đứa trẻ trên thang, vươn tay chạm vào trần tàu Thế giới, như thể đang tỏ lòng tôn kính. Thu hút sự chú ý khỏi những vết cắt sâu hoắm trên con tàu và hướng nó chỉ.

    “Thành thật mà nói, tôi ngạc nhiên là chúng ta đã đi được xa đến thế mà không gặp rắc rối gì”,

    ông nói.

    Eva vén tóc ra sau trán.

    “Tôi thì không. Anh đã phát minh ra một thứ tuyệt vời và hữu ích, còn tôi thì dùng nó để sáng tác nên những tác phẩm nghệ thuật mới. Giờ chúng ta là những thành viên có giá trị của cộng đồng rồi.”

    “Nếu em nói vậy.”

    Kenji tiến lại gần và nằm phịch xuống giường bên cạnh cô.

    “Anh có bao giờ tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta hỏi quá nhiều câu hỏi không? Sẽ có lúc như vậy đấy,”

    Eva thì thầm.

    “Ừ, chúng ta sẽ làm vậy.”

    Kenji nắm lấy tay cô.

    “Anh đoán khá chuẩn đấy.”

    Anh chạm vào gáy, nơi có một gò nhỏ nhô lên.

    “Câu hỏi là: Chúng ta sẽ làm gì khi thời khắc ấy đến?”

    Kenji đứng trần truồng trước khoảng trống trong phòng khách, da thịt của Thế giới, tấm rèm nhàu nát trong tay. Đã một tuần trôi qua kể từ ca phẫu thuật, và cổ anh vẫn còn hơi cứng vì bàn tay của Caro. Anh đang bừng sáng với vẻ hung dữ. Tất cả những dưỡng chất không phải của anh để giữ lại.

    Giọng nói mới trong đầu anh vẫn chưa nói một lời.

    Người ta nói rằng bạn cần tiếng nói của mình để cống hiến cho thế giới. Giờ thì, anh nghĩ, anh sẽ tìm ra câu trả lời.

    Eva đi theo sau anh, cắn ngón tay cái, những nếp nhăn lo lắng hằn lên những vết sẹo trên mặt. Kenji hít vào, đặt mắt cá chân trái lên da thịt. Rồi đến mắt cá chân phải. Anh từ từ, cẩn thận lùi lại, vùi đầu vào lớp mô ấm áp, xám xịt, sống động.

    Thế Giới đẩy anh ra. Sức mạnh và sự hung dữ của nó khiến Kenji bất ngờ. Anh ngã vật xuống sàn phòng khách, nằm sóng soài, choáng váng. Qua làn sương mờ ảo, anh nghe thấy Eva chửi thề, cảm thấy cô đang ôm chặt anh trong vòng tay.

    “Chuyện này thật nhảm nhí! Chúng ta đã làm mọi thứ mà Thế giới yêu cầu!”

    Kenji không thở được. Nỗi tuyệt vọng bất ngờ ập xuống, đè bẹp anh như một trận tuyết lở. Dù Eva đang ôm chặt anh, anh vẫn cảm thấy cô run rẩy. Họ cứ như thế một lúc lâu.

    Cuối cùng, anh nói:

    “Em nên trả lại đi. Anh sẽ đợi em trong phòng ngủ.”

    “Thật kinh khủng.”

    Cô ôm anh chặt hơn.

    “Eva.” Anh nắm lấy tay cô. “Họ cũng sẽ trói em vào thuyền tang nữa. Làm thế thì anh chết mất.”

    Cô chống cự, ôm anh chặt hơn, thêm một lúc nữa. Rồi cô buông ra, vai chùng xuống.

    “Được thôi, nhưng sáng mai tôi sẽ đi gặp Caro. Chúng tôi sẽ cho anh một giọng nói khác.”

    Đêm đó, họ ân ái như một lời tạm biệt dài đằng đẵng. Thật khó để dừng lại, thật khó để buông tay. Thật khó để che giấu bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt họ dưới ánh sáng quá chói chang của Kenji.

    Kenji lần theo xương sườn cô, nghiên cứu từng đường nét trên khuôn mặt cô, khắc ghi từng chi tiết vào ký ức, rồi nói:

    “Hứa với anh rằng em sẽ tiếp tục sáng tác nghệ thuật chừng nào còn có thể. Em là một trong số ít nghệ sĩ làm nên điều gì đó độc đáo trên thế giới này.”

    Cô ấy cũng đang quan sát anh với cùng cường độ. Kenji gần như có thể hình dung ra cô ấy đang vẽ lại khuôn mặt anh trong cuốn sổ phác thảo trong đầu mình.

    “Bạn biết điều gì làm tôi khó chịu nhất về tác phẩm điêu khắc của mình ở khu phố cổ không?”

    cô nói.

    “Mọi người cứ chú ý đến đứa trẻ, nhưng đó không phải là điều quan trọng.”

    “Là gì?”

    Eva không trả lời.

    Sáng hôm sau, Eva đến nhà Caro để xem có ai mới mất không. Tối hôm đó, cô trở về với tiếng sập cửa và vẻ mặt giận dữ. Kenji không ngạc nhiên, nhưng lòng anh vẫn chùng xuống.

    “Cô ấy nói có thể trong vài ngày nữa.”

    Vậy nên họ chờ đợi. Kenji cố gắng kiềm chế cơn lo lắng bằng cách làm càng nhiều giấy càng tốt. Nếu đây là đóng góp cuối cùng của anh cho nghệ thuật của Eva, anh muốn để lại cho cô một món quà hoàng gia.

    Ngược lại, Eva dồn hết tâm huyết vào ý tưởng điêu khắc trên bức tường phòng khách. Maw nhe nanh không khoan nhượng, xé nát những hình thù nhỏ bé phát sáng bị mắc kẹt bên trong. Ngoại trừ hai hình thù đứng phía sau Maw, không gì có thể thoát khỏi. Nó không phải là hình ảnh của một Thế giới hiền lành, nhân hậu.

    Bài viết này sẽ khiến nhiều người khó chịu. Nhưng Kenji ngờ rằng đó chính là mục đích. Cứ như thể Eva cũng đang dụ giọng mình đến mức chết đi vậy.

    Kenji muốn bảo cô đừng liều lĩnh như vậy nữa. Nhưng anh lại yêu cô vì cô là người duy nhất anh từng gặp tò mò hơn anh. Anh vẫn yêu cô vì cô không ngừng đặt ra những câu hỏi nguy hiểm.

    Và ngay lúc này, khi anh nhìn cô, tràn đầy sự giận dữ và lòng can đảm, anh yêu cô mãnh liệt.

    Ngày tháng trôi qua, và Kenji ngày càng rạng rỡ hơn. Anh tỏa sáng qua những bức tường mỏng manh của căn hộ. Hàng xóm bắt đầu gõ cửa, thoạt đầu với vẻ mặt lo lắng, rồi dần chuyển sang cảnh giác. Eva tìm cách ngăn cản họ bằng những lời nói dối, đại loại như về một ý tưởng nghệ thuật mới mà cô đang ấp ủ. Đó chỉ là một cái cớ hời hợt, và Kenji tưởng tượng ra một đám đông hung ác ngày một đông hơn bên ngoài cửa nhà họ.

    Họ không thể ở lại đây lâu hơn được nữa.

    Đêm đó, họ lẻn đi trên một chiếc thuyền. Dù đã quấn mình trong tất cả quần áo, làn da phản bội của Kenji vẫn hiện rõ qua từng lớp vải. Anh vội vã, nắm lấy mái chèo, trong khi Eva đẩy thuyền đi.

    Nhưng trên thế giới này không có chỗ cho những người không có tiếng nói.

    Họ tràn ra bến tàu như những bào tử. Hàng xóm, bạn bè, và cả những nghệ sĩ đồng nghiệp. Họ chạy lên bến tàu, túm lấy áo Kenji, hét lên: “Cho đi! Trả lại!” Đám tang rạng rỡ, nhưng không rực rỡ bằng anh.

    Kenji đẩy ra, nhưng những người đưa tang cũng tham lam như Thế Giới. Ngón tay họ cào cấu anh. Giọng nói của họ văng vẳng bên tai anh. Làn da sáng bừng của anh làm bừng sáng khuôn mặt giận dữ, điên cuồng của họ.

    Kenji vung mái chèo theo những vòng cung rộng để phòng thủ, loạng choạng tiến vào giữa thuyền, giúp Eva có thời gian kéo thuyền xuống nước.

    Nó có tác dụng. Chúng thoát khỏi những bàn tay nắm giữ và bắt đầu trôi theo dòng nước.

    Trong khi đó, những tiếng nói trên bến tàu vẫn đang la hét, la hét, la hét.

    Có thứ gì đó đập mạnh vào sau đầu anh. Thật mạnh. Đột nhiên, chân anh không còn giữ được thăng bằng nữa. Đột nhiên, nước bao quanh anh. Nó lạnh buốt và kéo anh xuống.

    Anh cảm thấy Eva túm lấy cổ áo sơ mi nhiều lớp của mình. Anh cố gắng đạp nước, nhưng trời lạnh, lạnh quá. Và thế giới trở nên mờ ảo, mơ hồ.

    Anh nghe thấy Eva hét lên:

    “Không! Chưa được!”

    Anh cố gắng chống cự, nhưng không còn cảm nhận được tay chân mình nữa. Tất cả những gì anh biết là nước, mặn và lạnh, và cách cơ thể anh bị dòng nước, bởi đôi tay, kéo đi. Anh biết mùi vị của nấm, thứ hỗn hợp chua chát, nồng nặc mùi đất này.

    Khi đó anh ta không biết gì cả.

    “Bạn nghĩ bên ngoài Thế giới là gì?”

    Kenji hỏi vào đêm trước khi tác phẩm điêu khắc của Eva được công bố.

    “Không có gì cả,”

    giọng anh ta rít lên.

    Eva cắn một miếng bữa tối, một chiếc chảo rán với nấm portobello và lươn, rồi ngẫm nghĩ.

    “Thật ra thì có thể là bất cứ thứ gì. Nếu có những đàn khác, nhưng tất cả đều sống trên những con tàu như những Người Ban Đầu thì sao?”

    “Nếu chỉ còn lại nàng tiên cá thì sao?”

    Kenji trả lời.

    “Hay chỉ là nấm độc?”

    “Hay chỉ là những giai điệu dân gian chung chung nhất?”

    “Ồ, thế thì tệ quá,”

    Eva nói với vẻ kinh hãi giả tạo.

    “Vậy thì có lẽ cũng không đến nỗi tệ.”

    “Đúng vậy,”

    giọng anh ta vang lên.

    Kenji xiên một miếng lươn vào đĩa, nghĩ đến Maw.

    “Có lẽ chúng ta chỉ cần vui vẻ ở đây, tạo ra những tác phẩm nghệ thuật đột phá.”

    Eva mỉm cười từ phía bên kia bàn.

    “Ừ, có lẽ được đấy.”

    Cơn đau ở sau gáy rất quen thuộc. Đó là điều đầu tiên anh nhận thấy.

    Thứ hai là anh đã từng nằm trên chiếc giường này, căn phòng này rồi. Caro đã phủ kín tường bằng những tấm rèm dày và tối màu, và anh nghe thấy tiếng con gái cô ấy chơi đùa ở phòng bên cạnh. Kenji rên rỉ, quay lại, nghĩ rằng sẽ thấy Eva đang ngồi trên ghế bên cạnh.

    Thay vào đó, anh lại thấy Caro đang ngồi ở đó.

    “Em xin lỗi, Kenji,”

    cô nói. Trông cô mệt mỏi, xanh xao, buồn bã vô cùng.

    “Em đã cố gắng thuyết phục cô ấy ở lại, ít nhất là cho đến khi anh tỉnh lại.”

    Nỗi sợ hãi siết chặt lồng ngực Kenji, khiến anh khó thở. Kenji run rẩy chạm vào gáy anh. Có những mũi khâu mới ở đó.

    “Anh dùng giọng của ai vậy?”

    anh hỏi, giọng gần như thì thầm.

    Giọng nói trong đầu anh nói:

    “Cô ấy cũng không bao giờ ngừng đặt câu hỏi.”

    Kenji thở hổn hển, lúc đó anh đã hiểu ra, đau lòng với câu trả lời này.

    Đó là giọng của Eva.

    Vào ngày khánh thành, Eva và Kenji đứng cạnh nhau, hơi tách biệt khỏi đám đông đang chen chúc. Cảm giác như tất cả mọi người trong khu dân cư đều đến để chiêm ngưỡng tác phẩm điêu khắc giấy khổng lồ này. Họ đi vòng quanh, miệng há hốc, hoặc nói năng đầy kinh ngạc, khi đưa tay ra chạm vào lớp giấy trắng kem, thứ mà trước đây chỉ tồn tại trong truyền thuyết về Người Ban Đầu.

    “Tôi nghĩ cô đã gây được ấn tượng rồi đấy,”

    Kenji thì thầm với Eva.

    “Chết tiệt, họ chỉ tập trung vào đứa trẻ trên thang thôi,”

    Eva cau mày nói.

    “Đó không phải là vấn đề.”

    “Là gì?”

    Eva lắc đầu.

    “Một số người sẽ hiểu được thông điệp này. Những người chịu khó quan sát kỹ hơn một chút,”

    bà nói.

    “Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ là người như vậy”,

    Kenji nói đùa.

    Eva mỉm cười và nắm lấy tay anh.

    “Có lẽ sẽ như vậy.”

    Eva đã đi rồi.

    Caro liên tục xin lỗi. Cô không muốn dùng giọng của Eva, nhưng Eva quá sợ hãi khi bế Kenji bất tỉnh vào nhà. Eva rất bướng bỉnh. Giọng cô cứ giằng co suốt. Và Caro đã quá lo lắng khi thực hiện ca phẫu thuật, một loại khoa học mới đầy nguy hiểm, đến nỗi cô không nhận ra Eva đã lẻn đi khi cô đang làm việc với Kenji.

    “Tôi chỉ muốn học cách cứu những người như con gái tôi,”

    bà nói.

    “Tôi muốn để lại điều gì đó tốt đẹp hơn nghệ thuật.”

    Kenji hiểu rất rõ.

    Vài ngày sau, Kenji rời khỏi nhà Caro, leo lên thuyền, chèo ra giữa dòng sông, nơi Thế giới im lặng, và nằm xuống. Cô ấy đã đi đâu? Anh tự hỏi.

    “Cô ấy đi rồi”, giọng cô thì thầm.

    “Cô nói thế à,” anh ta đáp lại với vẻ giễu cợt. “Sao cô không nói cho anh biết cô sẽ đi đâu?”

    “Vì anh đã kìm hãm cô ấy,”

    giọng cô đáp lại. Và trong khoảnh khắc, trái tim tan nát của Kenji nhói đau trước khả năng đó.

    “Đừng nói dối nữa,” anh nghiến răng nói. “Nếu không tôi sẽ tự tay cắt cổ anh đấy.”

    Giọng cô ấy the thé nhưng không trả lời.

    Ông cho thuyền trôi xuôi dòng đến khu lịch sử, nơi có tác phẩm điêu khắc của Eva.

    Anh ta cập bến ở bến tàu gần nhất, trèo ra và tiến lại gần kiệt tác.

    Nhưng không có Eva, chẳng ai để ý đến anh. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh có thể yên tâm ngắm nhìn từng nếp nhăn, từng đường cong của bức tượng.

    Đây là cách anh ấy tìm ra câu trả lời.

    Dưới chân con tàu, giữa đám người giấy, hai đứa trẻ giấy đứng cách nhau một khoảng, không nhìn con tàu mà nhìn về một nơi nào đó xa xăm. Một đứa chỉ tay về phía thượng nguồn, với dáng vẻ kiên quyết, đầy phiêu lưu, và Kenji nhận thấy nửa khuôn mặt của cô bé nhăn nheo và có nếp nhăn. Đứa còn lại đứng cạnh cô bé, dõi theo tầm nhìn của cô, tay cầm một tờ giấy sạch.

    Và Kenji biết ngay. Anh biết chính xác Eva đã đi đâu.

    Với một nụ cười, anh ta trèo trở lại thuyền và quay ngược dòng nước.

    Eva và tất cả câu trả lời của anh ấy đều được đưa lên thượng nguồn. Chúng luôn như vậy.

    Giọng nói của Eva bắt đầu gào thét. Nó gào thét bảo anh dừng lại, nó gào thét bảo anh quay lại, vâng lời. Nhưng Kenji không còn sợ Thế giới nữa, và ngay cả khi nó to nhất, giọng nói trong đầu anh cũng trở nên nhỏ bé, bất lực.

    Kenji cười khi bắt đầu chèo thuyền, tiến về phía bóng tối, vào nơi vô định rộng lớn và đang dâng trào.


    “Những câu hỏi được đặt ra trong bụng thế giới” Bản quyền © 2021 của AT Greenblatt | Bản quyền nghệ thuật © 2021 của Rebekka Dunlap

    AT Greenblatt là một nhà văn và kỹ sư cơ khí từng đoạt giải thưởng Nebula. Cô sống tại thành phố New York, nơi cô thường xuyên đưa bạn bè vào các thử nghiệm nấu ăn và pha chế tại nhà. Các tác phẩm của cô đã được đề cử giải thưởng Hugo, Locus và Sturgeon, nằm trong nhiều tuyển tập của Năm, và đã xuất hiện trên Uncanny, Beneath Ceaseless Skies, Lightspeed và Clarkesworld, cũng như nhiều ấn phẩm uy tín khác. Bạn có thể tìm thấy cô ấy trực tuyến tại http://atgreenblatt.com và trên Bluesky tại @AtGreenblatt

    Tìm hiểu thêm về AT

    Source link


    Discover more from TIN THƠ

    Subscribe to get the latest posts sent to your email.

    Leave a Reply

    This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img

    Up Next

    Discover

    Other Articles