Những bài Thơ Bất Hủ Của Rabindranath Tagore

Tháng kỷ niệm ngày mất của nhà thơ

Rabindranath Tagore sinh ngày 7/5/1861 tại Kolkata, Ấn Độ. Ông được cả thế giới tôn vinh là một trong số ít nhân tài toàn diện của thế giới. Ông là nhà viết kịch, nhà thơ, nhạc sỹ, tiểu thuyết gia, nhà giáo dục, triết gia và nhà nhân văn học. Rabindranath Tagore không chỉ là đại diện văn hóa tiêu biểu của Ấn Độ, ông còn là nhà thơ châu Á đầu tiên được trao giải Nobel Văn học, là bậc kỳ tài đã để lại cho nhân loại một khối lượng tác phẩm đồ sộ và phong phú. Trong bài viết hôm nay hãy đến với các bài thơ hay nhất của nhà thơ Rabindranath Tagore. Ông mất ngày 7 tháng 8 năm 1941


Bài thơ số 28

Your questioning eyes are sad. They seek to know my meaning as the moon would fathom the sea.

I have bared my life before your eyes from end to end, with nothing hidden or held back. That is why you know me not.
If it were only a gem, I could break it into a hundred pieces and string them into a chain to put on your neck.
If it were only a flower, round and small and sweet, I could pluck it from its stem to set it in your hair.
But it is a heart, my beloved. Where are its shores and its bottom?
You know not the limits of this kingdom, still you are its queen.
If it were only a moment of pleasure it would flower in an easy smile, and you could see it and read it in a moment.
If it were merely a pain it would melt in limpid tears, reflecting its inmost secret without a word.
But it is love, my beloved.
Its pleasure and pain are boundless, and endless its wants and wealth.
It is as near to you as your life, but you can never wholly know it.

Dịch nghĩa:

Đôi mắt em băn khoăn u buồn, đôi mắt em muốn dò hỏi ý nghĩa lời anh nói, như mặt trăng muốn soi vào đáy biển.
Anh đã phơi bày trần trụi đời mình trước mắt em, anh không giấu giếm điều gì. Chính vì thế mà em chẳng biết gì về anh.
Nếu đời anh chỉ là viên ngọc quý anh sẽ đập ra làm trăm mảnh xâu thành chuỗi quàng vào cổ em.
Nếu đời anh chỉ là bông hoa nhỏ bé, tròn xinh, thơm tho, anh sẽ ngắt nó ra cài lên mái tóc em.
Nhưng em ơi, đời anh là trái tim sao biết được đâu là bờ là đáy.
Em là nữ hoàng đang trị vì vương quốc nhưng có biết gì biên giới của nó.
Nếu trái tim anh chỉ là phút giây sướng vui, nó sẽ nở nụ cười dịu hiền và em sẽ thấu hiểu nó rất nhanh.
Nếu trái tim anh chỉ là nỗi thương đau, nó sẽ tan thành giọt lệ phản ánh nỗi sầu thầm kín.
Nhưng em ơi, trái tim anh là tình yêu.
Niềm vui sướng và nỗi khổ đau của nó là mênh mông, những gì tình yêu thiếu thốn và giàu có là bất tận.
Trái tim anh ở bên em như chính đời em, nhưng có bao giờ em biết hết nó đâu.

Bài thơ này từng được sử dụng trong chương trình SGK Văn học 11 giai đoạn 1990-2006 với bản dịch của Đào Xuân Quý, nhưng đã được chuyển thành đọc thêm trong SGK Ngữ văn 11 từ 2007.


Clouds and waves


MOTHER, the folk who live up in the clouds call out to me
We play from the time we wake till the day ends.
We play with the golden dawn, we play with the silver moon.
I ask, “But, how am I to get up to you?” They answer, “Come to the edge of the earth, lift up your hands to the sky, and you will be taken up into the clouds.”
“My mother is waiting for me at home,” I say. “How can I leave her and come?”
Then they smile and float away.
But I know a nicer game than that, mother.
I shall be the cloud and you the moon.
I shall cover you with both my hands, and our house-top will be the blue sky.
The folk who live in the waves call out to me–
“We sing from morning till night; on and on we travel and know not where we pass.”
I ask, “But, how am I to join you?” They tell me, “Come to the edge of the shore and stand with your eyes tight shut, and you will be carried out upon the waves.”
I say, “My mother always wants me at home in the evening–how can I leave her and go?”
Then they smile, dance and pass by.
But I know a better game than that.
I will be the waves and you will be a strange shore.
I shall roll on and on and on, and break upon your lap with laughter.
And no one in the world will know where we both are.

Bản dịch Nguyễn Đình Thi:

Mẹ ơi, kìa ai đang gọi con trên mây cao.
Họ bảo: “Chúng ta vui chơi từ tinh mơ đến hết ngày
Chúng ta giỡn với sớm vàng rồi lại đùa cùng trăng bạc”
Con hỏi: “Nhưng mà làm thế nào tôi lên trên ấy được?”
Họ trả lời: “Con hãy đi đến hết cõi đất, rồi giơ tay lên trời con sẽ bay bổng lên mây”
Nhưng con nói: “Mẹ tôi đợi tôi ở nhà, tôi có lòng nào bỏ được mẹ tôi”
Họ bèn mỉm cười, và lơ lửng họ bay đi mất
Nhưng con biết trò chơi còn hay hơn của họ
Con làm mây nhé, mẹ làm mặt trăng,
Hai tay con ôm mặt mẹ, còn mái nhà ta là trời xanh

Mẹ ơi, kìa những ai đang gọi con dưới sóng rì rào
“Chúng ta ca hát sớm chiều, chúng ta đi mãi mãi, không biết là đi qua những đâu”
Con hỏi: “Nhưng làm thế nào tôi đuổi được theo bây giờ?”
Họ bảo: “Cứ đi, con cứ đi đến bờ biển, đứng im, con nhắm mắt lại, sóng sẽ cuốn con đi”
Con trả lời: “Nhưng đến tối mẹ tôi nhớ thì sao? Tôi làm thế nào mà rời mẹ tôi được?”
Họ bèn mỉm cười, và nhảy nhót, họ dần đi xa
Nhưng con biết trò chơi còn hay hơn của họ
Con làm sóng nhé, mẹ làm mặt biển,
Con lăn, lăn như làn sóng vỗ, tiếng con cười giòn tan vào gối mẹ
Và không ai trên đời này biết được là mẹ con ta đang ở đâu!


Poem 1

Thou hast made me endless, such is thy pleasure. This frail vessel thou emptiest again and again, and fillest it ever with fresh life.
This little flute of a reed thou hast carried over hills and dales, and hast breathed through it melodies eternally new.
At the immortal touch of thy hands my little heart loses its limits in joy and gives birth to utterance ineffable.
Thy infinite gifts come to me only on these very small hands of mine. Ages pass, and still thou pourest, and still there is room to fill.

Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan:

Vì vui riêng, người đã làm tôi bất tận. Thân này thuyền nhỏ mong manh đã bao lần người tát cạn rồi lại đổ đầy cuộc sống mát tươi mãi mãi.

Xác này cây sậy khẳng khiu, người đã mang qua núi, qua đồi, qua bao thung lũng, và phả vào trong giai điệu mới mẻ đời đời.

Khi tay người bất tử âu yếm vuốt ve, tim tôi ngập tràn vui sướng, thốt nên lời không sao tả xiết.

Tặng vật người ban vô biên vô tận, nhưng để đón xin, tôi chỉ có hai tay bé nhỏ vô cùng. Thời gian lớp lớp đi qua, người vẫn chửa ngừng đổ rót, song lòng tôi thì hãy còn vơi.


Gift

O my love, what gift of mine
Shall I give you this dawn?
A morning song?
But morning does not last long –
The heat of the sun
Wilts it like a flower
And songs that tire
Are done.
O friend, when you come to my gate
At dusk
What is it you ask?
What shall I bring you?
A light?
A lamp from a secret corner of my silent house?
But will you want to take it with you
Down the crowded street?
Alas,
The wind will blow it out.
Whatever gifts are in my power to give you,
Be they flowers,
Be they gems for your neck,
How can they please you
If in time they must surely wither,
Crack,
Lose lustre?
All that my hands can place in yours
Will slip through your fingers
And fall forgotten to the dust
To turn into dust.
Rather,
When you have leisure,
Wander idly through my garden in spring
And let an unknown, hidden flower’s scent startle you
Into sudden wondering –
Let that displaced moment
Be my gift.
Or if, as you peer your way down a shady avenue,
Suddenly, spilled
From the thick gathered tresses of evening
A single shivering fleck of sunset-light stops you,
Turns your daydreams to gold,
Let that light be an innocent
Gift.
Truest treasure is fleeting;
It sparkles for a moment, then goes.
It does not tell its name; its tune
Stops us in our tracks, its dance disappears
At the toss of an anklet.
I know no way to it –
No hand, nor word can reach it.
Friend, whatever you take of it,
On your own,
Without asking, without knowing, let that
Be yours.
Anything I can give you is trifling –
Be it a flower, or a song.

Bản dịch của Ngô Tằng Giao:

Em yêu ta có gì đây
Tặng em vào buổi sáng này hỡi em?
Bình minh ca khúc êm đềm?
Nhưng nào buổi sáng có bền mãi đâu
Vầng dương toả nhiệt non đầu
Bình minh tàn lụi, úa mầu giống hoa
Và rồi ngay khúc hoan ca
Điệu ru nhàm chán cũng qua một thời.
Em yêu nếu buổi đẹp trời
Hoàng hôn dìu bước em nơi cổng nhà
Em mong chi gọi chút quà?
Quà chi ta sẽ mặn mà trao em?
Hay tặng em một ngọn đèn
Từ trong góc khuất im lìm nhà ta?
Nhưng khi em dạo chơi xa
Có mang đèn xuống phố qua lắm người?
Gió vô tình lắm chao ơi
Thổi đèn ta tắt mất thôi còn gì!

Trong tầm tay có quà chi
Mà ta có thể mang về tặng em
Dù hoa rực rỡ bên thềm
Ngọc ngà lộng lẫy khoe trên cổ người
Quà đâu luôn tạo nụ cười
Vì thời gian sẽ dập vùi cánh hoa
Ngọc ngà cũng rạn nứt ra
Sắc phô hào nhoáng phôi pha tháng ngày.
Quà mình trao tặng nhau này
Trôi qua năm ngón bàn tay em hiền
Rơi vào tro bụi lãng quên
Hoá thành tro bụi vương miền nhân gian

Thôi! Xin em buổi thanh nhàn
Du xuân dạo gót ngọc sang vườn nhà
Chợt đâu thoang thoảng bay xa
Hương thầm hoa lạ lan ra bất ngờ
Làm em thích thú sững sờ
Phút giây hoan lạc đó là quà ta.
Hay em đưa mắt nhìn qua
Lần theo lối rợp lá hoa bên đường
Chợt đâu một đốm tà dương
Lung linh in bóng ngăn đường em đi
Biến mơ màng tuổi xuân thì
Thành ra mộng đẹp khác chi mộng vàng
Xin em giữ ánh hôn hoàng
Làm quà trong trắng vô vàn ta trao.

Kho tàng trôi nổi biết bao;
Chói chang giây phút, tan vào hư vô
Vô đề ca khúc thiên thu
Cản ngăn nẻo ý, chặn ru bước đời
Tựa như vũ điệu buông lơi
Tàn nhanh theo tiếng vòng nơi chân người.
Tìm đâu! Thân vạn dặm chơi
Xa tầm tay với! Xa nơi ngôn từ!
Những gì em có riêng tư
Không hay không biết, không chờ không xin
Bạn lòng ơi giữ cho bền
Của riêng em đó kiếm tìm đâu xa.
Dù ta có tặng em quà
Tặng hoa hay khúc tình ca đáng gì.


The kiss

Lips’ language to lips’ ears.
Two drinking each other’s heart, it seems.
Two roving loves who have left home,
pilgrims to the confluence of lips.
Two waves rise by the law of love
to break and die on two sets of lips.
Two wild desires craving each other
meet at last at the body’s limits.
Love’s writing a song in dainty letters,
layers of kiss-calligraphy on lips.
Plucking flowers from two sets of lips
perhaps to thread them into a chain later.
This sweet union of lips
is the red marriage-bed of a pair of smiles.

Bản dịch của Minh Sơn Lê:

Lặng nghe ngôn ngữ của môi
Hai người đang uống cạn lời tim nhau
Môi đi tìm chốn khát khao
Cùng hành hương đến nơi giao ước đời.

Cuốn theo tình luật muôn đời
Đê mê chất ngất rã rời môi nhau
Môi hoang dại trút cấu cào
Trên phần thân thể mong chào đón nhau.

Tình ca viết chữ chuốt trau
Đẹp như thư pháp môi trao cho người.
Hái hoa bằng đôi cánh môi
Đem xâu chuỗi lại cột đời mai sau.

Cho môi trao hết ngọt ngào
Chiếc giường hôn phối đỏ màu uyên ương.


Poems on love

Love adorns itself;
it seeks to prove inward joy by outward beauty.
Love does not claim possession,
but gives freedom.
Love is an endless mystery,
for it has nothing else to explain it.
Love’s gift cannot be given,
it waits to be accepted.

Bản dịch của Minh Sơn Lê:

Tình yêu tự nó điểm trang;
bởi từ tâm thức nên nhan sắc người.

Tình yêu không biết kêu đòi,
mà cho nhân thế gọi mời tự do.

Tình yêu bí ẩn vô bờ,
vì không lý lẽ vòng vo cho mình.

Tình yêu không thể van xin,
chỉ chờ đón nhận trong tình cờ thôi.


Bài thơ số 64

I CANNOT remember my mother,
only sometime in the midst of my play
a tune seems to hover over my playthings,
the tune of some song that she used to hum while rocking my cradle.
I cannot remember my mother,
but when in the early autumn morning
the smell of the shiuli flowers floats in the air,
the scent of the morning service in the temple comes to me as the
scent of my mother.
I cannot remember my mother,
only when from my bedroom window I send my eyes into the blue of
the distant sky,
I feel that the stillness of my mother’s gaze on my face
has spread all over the sky.

Bản dịch của Đào Xuân Quý:

Tôi không thể nào nhớ rõ mẹ tôi
Chỉ đôi khi đang giữa cuộc nô đùa
Tôi nghe một giọng nào như đang bay lượn trên những đồ chơi của tôi
Giọng của bài hát nào xưa kia mẹ tôi vẫn thường khe khẽ ru tôi
Tôi không thể nào nhớ rõ mẹ tôi
Nhưng khi trong buổi sáng một mùa thu sớm
Hương hoa Siu-li ngào ngạt khắp bầu trời
mùi hương trong đền của buổi lễ ban mai
đến với tôi như mùi hương của mẹ
Tôi không thể nào nhớ rõ mẹ tôi
chỉ khi từ cửa sổ phòng ngủ của tôi
tôi đưa mắt nhìn lên khoảng trong xanh của bầu trời xa thẳm
tôi cảm thấy cái nhìn yên tĩnh của mẹ tôi
đã toả khắp bầu trời.

Nguồn: Thơ Tago, NXB Văn hoá thông tin, 2001


Bài thơ số 61

Thou hast given us to live.
Let us uphold this honour with all our strength and will;
For thy glory rests upon the glory that we are.
Therefore in thy name we oppose the power that would plant its
banner upon our soul.
Let us know that thy light grows dim in the heart that bears its
insult of bondage.
That the life, when it becomes feeble, timidly yields thy throne to untruth.
For weakness is the traitor who betrays our soul.
Let this be our prayer to thee
Give us power to resist pleasure where it enslaves us.
To lift our sorrow up to thee as the summer holds its midday sun.
Make us strong that our worship may flower in love, and bear
fruit in work.
Make us strong that we may not insult the weak and the fallen,
That we may hold our love high where all things around us are
wooing the dust.
They fight and kill for self-love, giving it thy name.
They fight for hunger that thrives on brothers’ flesh,
They fight against thine anger and die.
But let us stand firm and suffer with strength
for the True, for the Good, for the Eternal in man,
for thy Kingdom which is in the union of hearts,
for the freedom which is of the Soul.

Bản dịch của Đào Xuân Quý:

Người đã cho chúng tôi được sống
Xin hãy cho chúng tôi được giữ cái vinh dự này
bằng tất cả sức mạnh và ý chí của chúng tôi
Bởi vinh quang của người là đặt trên cái vinh quang của chúng tôi tồn tại
Cho nên, nhân danh người, chúng tôi chống lại
cường quyền muốn cắm lá cờ của nó lên tâm hồn chúng tôi
Xin hãy cho chúng tôi dược biết rằng ánh sáng của người
sẽ nhạt mờ trong lòng kẻ mang sự ràng buộc tới như một lời thoá mạ
Rằng cuộc đời khi nó đã yếu đi
sẽ e sợ nhường ngôi cho phi chân lý
Bởi yếu đuối là tên phản bội nó lừa bịp hồn ta
Xin cho chúng tôi gửi đến người lời cầu nguyện này đây
Hãy cho chúng tôi có đủ uy quyền cưỡng lại lạc thú
ở nơi nào nó nô dịch chúng tôi
Và nâng lên đến tận người nỗi sầu muộn của chúng tôi
như mùa hè nâng mặt trời trưa lên vậy
Xin hãy cho chúng tôi đủ mạnh để phẩm chất của chúng tôi
có thể nở hoa trong tình yêu và kết trái trong lao động
Xin hãy cho chúng tôi đủ mạnh để có thể
không thoá mạ kẻ yếu hèn và người sa sút
Để có thể giữ được cao tình yêu thương của chúng tôi
ở nơi mà tất cả sự vật chung quanh đều đắm mình trong bụi
Mượn tên tuổi của người, họ đấu tranh và chém giết vì lòng vị kỷ
Họ đấu tranh vì lòng khao khát muốn làm giàu trên máu thịt anh em
Họ đấu tranh chống lại cơn giận của người và họ chết
Nhưng xin hãy cho chúng tôi sức mạnh
để có thể đứng vững và chịu bao điều thử thách
Vì lẽ Vĩnh hằng, vì điều Chân, điều Thiện ở con người
Vì Vương quốc của người, nó là nơi kết đoàn của tất cả mọi trái tim
Từ vì Tự do nó là của Linh hồn

1917
Nguồn: Thơ Tago, NXB Văn hoá thông tin, 2001


Where the Mind is Without Fear

Where the mind is without fear and the head is held high;
Where knowledge is free;
Where the world has not been broken up into fragments by narrow domestic walls;
Where words come out from the depth of truth;
Where tireless striving stretches its arms towards perfection:
Where the clear stream of reason has not lost its way into the dreary desert sand of dead habit;
Where the mind is led forward by thee into ever-widening thought and action—
Into that heaven of freedom, my Father, let my country awake.
—from Gitanjali by Rabindranath Tagore

Nơi tâm trí không có sợ hãi

Nơi tâm trí không có sợ hãi, và đầu ngẩng cao;
Nơi kiến thức có tự do
Nơi thế giới chưa vỡ thành những mảnh vụn, chia cắt bởi những mảnh tường quốc gia chật hẹp;
Nơi ngôn từ cất lên từ chiều sâu của sự thật;
Nơi nổ lực không mệt mỏi giang tay với tới hoàn thiện;
Nơi dòng chảy trong suốt của lý lẽ không lạc lối trong cát sa mạc buồn thảm của những thói quen chết ;
Nơi tâm trí được Cha dẫn dắt đến suy tư và hành động rộng mở không ngừng–
Lạy Cha, hãy đánh thức đất nước con đi vào thiên đường tự do đó.

Nguyễn Minh Hiển dịch

Chú thíchRabindranath Tagore viết bài này như là một lời nguyện ngắn cho quê hương của ông, trước khi Ấn-độ được độc lập từ đô hộ của Anh quốc. Ông là người Á châu đầu tiên đoạt giải Nobel, năm 1913, văn chương. Bài thơ này là một biểu hiện mạnh mẽ về tầm nhìn của Tagore về một thế giới tự do, tri thức và thống nhất. Nó kêu gọi một nơi mà tâm trí thoát khỏi nỗi sợ hãi và định kiến, và nơi mà sự theo đuổi chân lý không bị ràng buộc bởi sự thiếu hiểu biết


Ekla Cholo Re: Lyrics, Translation (Amitabh Bachchan/ Kahani)

Amitabh Bachchan’s Hindi/Bengali version of Ekla Cholo re, with English Translation

Jodi tor dak sune keu na ashe,
Tobe ekla cholo, ekla chalo, aekla chalo re,
Aikla cholo re,

If no one answers your call,
Then walk alone,
(be not afraid) walk alone my friend.

 
Nếu không ai trả lời tiếng gọi của bạn,
Rồi thì chỉ còn mình bạn trên con đường,
(đừng sợ) bạn hãy cứ bước đi.

Jodi kue kotha na koe,
ore o re o obaghaga, keu kotha na koe
Jodi sobai thake muhk phirae , sobai kore bhoye,
Tobe poran khule,
O tui, mukh phute tor moner kotha,
Ekla bolo re

If no one talks to you,
O my unlucky friend, if no one speaks to you,
If everyone looks the other way and everyone is afraid,
Then bare your soul and let out what is in your mind,
(be not afraid) Speak alone my friend.
 
Nếu không ai trò chuyện cùng bạn,
Hỡi người bạn không may, nếu không ai đáp lời bạn,
Và mọi người nhìn theo hướng khác vì e ngại,
Rồi thì, hãy để trần tâm hồn và rũ bỏ những gì trong tâm trí bạn đang nghĩ,
(đừng sợ) tự nói với mình bạn của tôi.

Jab kali ghata chaye,
Ore o re o andhera sach ko nigal jaye
Jab duniya sari, dar ke age sar apna jhukaye,
Tu shola banja, Wo shola banja, Jo khud jal ke jahan raushan karde,
Ekla jalo re.

When dark clouds cover the sky, When darkness engulfs the truth,
When the world cowers and bows before fear,
You be the flame, The flame that burns you and banishes darkness from the world,
(be not afraid) Burn alone my friend.
 

Khi những đám mây đen bao phủ bầu trời, Khi bóng tối nhấn chìm sự thật,
Khi thế giới thu mình lại và cúi đầu trước nỗi sợ hãi,
Bạn là ngọn lửa, Ngọn lửa đốt cháy bạn và xua đuổi bóng tối khỏi thế giới,
(đừng sợ) tự sưởi ấm hồn mình.

 
Xuân Thủy dịch
 

Một bài thánh ca đầy cảm hứng về lòng tự tin, “Ekla Chalo Re” khuyến khích mọi người tự tạo ra con đường của riêng mình với lòng dũng cảm và quyết tâm, ngay cả khi họ phải bước đi một mình. Nó thể hiện tinh thần kiên trì và sức mạnh bên trong.


Gitanjali 35 (Ánh sáng, ôi ánh sáng ở đâu)

Vì sao lạc

Khi công trình sáng tạo vừa xong, tất cả những ngôi sao tỏa sáng trong vẻ rực rỡ ban đầu của chúng và các vị thần tổ chức đại hội và ca hát , ‘Ôi, bức tranh toàn hảo! Ôi, Nguồn vui tinh tuyền!
Nhưng đột nhiên một vị thần kêu lớn, ‘Dường như chuỗi ánh sáng bị đứt và một vì sao đã bị lạc mất.’
Sợi dây đàn vàng óng chợt đứt, tiếng hát dừng lại, và họ đau buồn than khóc, ‘Vâng, vì sao bị lạc là vì sao đẹp nhất, và nàng là vinh quang của mọi tầng trời!’
Kể từ hôm ấy, vì sao không ngừng được tìm kiếm, các thần than khóc với nhau rằng thế giới đã mất hẳn đi một niềm vui cùng với vì sao lạc ấy!
Chỉ trong im lặng sâu thẳm của lòng đêm các ngôi sao mới mỉm cười và thì thầm cùng nhau, ‘Tìm kiếm làm gỉ cho hoài công! Sự toàn hảo đang xuyên suốt rộng khắp kia mà!

The lost star

When the creation was new and all the stars shone in their first splendour, the gods held their assembly in the sky and sang `Oh, the picture of perfection! the joy unalloyed!

But one cried of a sudden -`It seems that somewhere there is a break in the chain of light and one of the stars has been lost.’
The golden string of their harp snapped, their song stopped, and they cried in dismay -`Yes, that lost star was the best, she was the glory of all heavens!’
From that day the search is unceasing for her, and the cry goes on from one to the other that in her the world has lost its one joy!
Only in the deepest silence of night the stars smile and whisper among themselves—`Vain is this seeking! unbroken perfection is over all!’ 

dịch

Bài thơ này là một cuộc tìm kiếm tâm linh sâu sắc, nơi Tagore tìm kiếm sự soi sáng thiêng liêng giữa bóng tối của sự ngu dốt. Khao khát ánh sáng tượng trưng cho mong muốn của tâm hồn về trí tuệ và sự giác ngộ.


Sonar Tori

Sonar Tori (The Golden Boat)
(Version 1: Translated by the poet himself, taken from The Fugitive)

The rain fell fast. The river rushed and hissed. It licked up and swallowed the island, while I waited alone on the lessening bank with my sheaves of corn in a heap.
From the shadows of the opposite shore the boat crosses with a woman at the helm.
I cry to her, ‘Come to my island coiled round with hungry water, and take away my year’s harvest.’
She comes, and takes all that I have to the last grain; I ask her to take me.
But she says, ‘No’-the boat is laden with my gift and no room is left for me.

Sonar Tori (Chiếc thuyền vàng)
(Phiên bản 1: Dịch bởi chính nhà thơ, lấy từ The Fugitive)

Mưa rơi nhanh. Dòng sông chảy xiết và rít lên. Nó liếm lên và nuốt chửng hòn đảo, trong khi tôi chờ đợi một mình trên bờ nhỏ hơn với những bó ngô của tôi thành một đống.
Từ bóng tối của bờ đối diện, chiếc thuyền băng qua với một người phụ nữ cầm lái.
Tôi kêu với cô ấy, ‘Hãy đến hòn đảo của tôi cuộn tròn với nước đói, và lấy đi mùa màng năm của tôi.’
Cô ấy đến, và mang tất cả những gì tôi có đến hạt cuối cùng; Tôi yêu cầu cô ấy đưa tôi đi.
Nhưng cô ấy nói, ‘Không’ – chiếc thuyền chất đầy quà tặng của tôi và không còn chỗ cho tôi.

(Version 2: Translated by William Radice)

Clouds rumbling in the sky; teeming rain.
I sit on the river bank, sad and alone.
The sheaves lie gathered, harvest has ended,
The river is swollen and fierce in its flow.
As we cut the paddy it started to rain.
One small paddy-field, no one but me –
Flood-waters twisting and swirling everywhere.
Trees on the far bank; smear shadows like ink
On a village painted on deep morning grey.
On this side a paddy-field, no one but me.
Who is this, steering close to the shore
Singing? I feel that she is someone I know.
The sails are filled wide, she gazes ahead,
Waves break helplessly against the boat each side.
I watch and feel I have seen her face before.
Oh to what foreign land do you sail?
Come to the bank and moor your boat for a while.
Go where you want to, give where you care to,
But come to the bank a moment, show your smile –
Take away my golden paddy when you sail.
Take it, take as much as you can load.
Is there more? No, none, I have put it aboard.
My intense labour here by the river –
I have parted with it all, layer upon layer;
Now take me as well, be kind, take me aboard.
No room, no room, the boat is too small.
Loaded with my gold paddy, the boat is full.
Across the rain-sky clouds heave to and fro,
On the bare river-bank, I remain alone –
What had has gone: the golden boat took all.

– Rabindranath Thakur

(Phiên bản 2: Dịch bởi William Radice)

Mây ầm ầm kéo tới; bão tới.
Người cô độc buồn bên bến sông.
Những bó lúa mì vừa thu hoạch,
Dòng sông cuộn chảy con nước dữ.
Trời đã mưa khi tôi bắt đầu.
Cánh đồng lúa nhỏ, không ai khác
– ngoài tôi –
Nước lũ cuốn trôi đi tất cả.
Cây cối bờ xa; đen như mực
Làng nhỏ xám xịt trong buổi sáng sâu thẳm.
Bên này cánh đồng, không ai khác ngoài tôi.
Đây là ai, lái sát bờ
Hát? Dường như tôi đã từng gặp gỡ.
Những cánh buồm được lấp đầy, nàng nhìn về phía trước,
Sóng bất lực đập vào hai bên mạn thuyền.
Dường như tôi đã thấy khuôn mặt nàng ở đâu.
Ồ, nàng đi đâu đến tận nơi nào?
Hãy đến miền đất hứa và neo đậu thuyền nơi đó.
Đi đến nơi bạn muốn, cho đi những gì bạn nghĩ,
Nhưng hãy đến đây, nơi niềm vui gửi gắm –
Hãy lấy đi lúa vàng của tôi khi bạn ra khơi.
Hãy lấy đi, lấy đi càng nhiều càng tốt.
Còn nữa không? Không, không có, tôi đã đưa hết cả rồi.
Thành quả của tôi tất cả ở đây rồi –
Phải rời xa tất cả nơi này;
Bây giờ tôi lên được chứ, cầu xin, cho tôi lên tàu.
Không thể, không còn chỗ nào nữa, thuyền quá nhỏ.
Chất đầy lúa vàng của anh, thuyền đã đầy.
Băng qua những đám mây trời mưa phập phồng qua lại,
Trên bờ sông trơ trọi, tôi vẫn đơn độc –
Những gì đã qua: chiếc thuyền vàng đã lấy đi tất cả.

bản dịch của Xuân Thủy – Rabindranath Tagore

– The first poem from the collection, “Sonar Tori”. Sonar Tori is one of Tagore’s greatest creations. It is a collection of 19 poems. It was published in the year 1894 and became Tagore’s first popular success. / Bài thơ đầu tiên từ tập thơ “Sonar Tori”. Sonar Tori là một trong những sáng tạo vĩ đại nhất của Tagore. Đó là một tập hợp gồm 19 bài thơ. Nó được xuất bản vào năm 1894 và trở thành tập thơ đầu tiên của Tagore. 

Meaning: In this poem, the poet sits, sad and alone on the river bank, sheaves of cut paddy waiting beside him. A boat approaches, piloted by a mysterious figure, who agrees to load the paddy. The person on the bank it all and then asks to be taken on board too. But there is no room. On the bare river-bank I am alone. The golden boat has taken everything, all I had is gone. / Trong bài thơ này, nhà thơ ngồi, buồn bã và cô đơn bên bờ sông, những bó lúa đã cắt chờ bên cạnh. Một chiếc thuyền neo đậu, được điều khiển bởi một nhân vật bí ẩn, người đồng ý tải lúa. Đem lên thuyền hết cả và sau đó yêu cầu nhà thơ lên tàu. Nhưng không còn chỗ trống. Trên bờ sông trơ trọi, nhà thơ chỉ còn một mình. Chiếc thuyền vàng đã lấy đi tất cả, tất cả những gì tôi có và biến mất. 

Bài thơ gợi cảm này phản ánh bản chất phù du của cuộc sống thông qua phép ẩn dụ về một chiếc thuyền vàng. Bài thơ khám phá chủ đề về những cơ hội bị bỏ lỡ và sự trôi qua của thời gian, tạo nên cảm giác u sầu và tự vấn.

#The_Golden_Boat #Sonar_Tori #Rabindranath_Tagore #English_Recitation


The Banyan tree

O you shaggy-headed banyan tree standing on the bank of the pond, have you forgotten the little child, like the birds that have nested in your branches and left you?

Do you not remember how he sat at the window and wondered at the tangle of your roots that plunged underground?

The women would come to fill their jars in the pond, and your huge black shadow would wriggle on the water like sleep struggling to wake up.

Sunlight danced on the ripples like restless tiny shuttles weaving golden tapestry.

Two ducks swam by the weedy margin above their shadows, and the child would sit still and think.

He longed to be the wind and blow through your rustling branches, to be your shadow and lengthen with the day on the water, to be a bird and perch on your top-most twig, and to float like those ducks among the weeds and shadows.

Cây đa

Hỡi cây đa xù xì bên bờ ao,
đã quên ngày xưa đó,
giống như những con chim
đã làm tổ trên cành cây
đã rời bỏ những cành cây?

Làm sao để nhớ
ai ngồi bên cửa 
tự hỏi về mớ rễ cây 
rơi xuống lòng đất
tự lúc nào?

Những người con gái gánh nước,
bóng đa già quằng quại trong mơ
tỉnh giấc.

Từng tia nắng lấp lánh như thảm vàng.

Hai con vịt bơi bên lề cỏ dại
Những đứa trẻ trầm ngâm nghĩ ngợi.

Chúng đòi làm gió thổi qua những cành cây xào xạc,
thành cái bóng già trôi theo ngày trên mặt nước,
thành con chim đậu trên ngọn cây đa,
và nổi như những con vịt giữa cỏ dại và bóng tối.

Bản dịch của Xuân Thủy
 
Trong “Cây đa”, Tagore kinh ngạc trước sự hiện diện hùng vĩ của cây cổ thụ này, tượng trưng cho sức mạnh, sự bền bỉ và mối liên hệ sâu sắc giữa thiên nhiên và tâm linh. Bài thơ gợi lên cảm giác tôn kính đối với thế giới tự nhiên.

 


On the seashore

On the seashore of endless worlds children meet.

The infinite sky is motionless overhead and the restless water is
boisterous. On the seashore of endless worlds the children meet
with shouts and dances.

They build their houses with sand, and they play with empty
shells. With withered leaves they weave their boats and
smilingly float them on the vast deep. Children have their play
on the seashore of worlds.

They know not how to swim, they know not how to cast nets.
Pearl-fishers dive for pearls, merchants sail in their ships,
while children gather pebbles and scatter them again. They seek
not for hidden treasures, they know not how to cast nets.

The sea surges up with laughter, and pale gleams the smile of the
sea-beach. Death-dealing waves sing meaningless ballads to the
children, even like a mother while rocking her baby’s cradle.
The sea plays with children, and pale gleams the smile of the
sea-beach.

On the seashore of endless worlds children meet. Tempest roams
in the pathless sky, ships are wrecked in the trackless water,
death is abroad and children play. On the seashore of endless
worlds is the great meeting of children.

Trên bờ biển

Trên bờ biển của những thế giới vô tận, trẻ em gặp nhau.
Bầu trời vô tận bất động phía trên và mặt nước không ngừng nghỉ
ồn ào. Trên bờ biển của những thế giới vô tận, trẻ em gặp nhau
bằng tiếng hò reo và nhảy múa.
Chúng xây nhà bằng cát, và chơi với những
vỏ sò rỗng. Chúng đan thuyền bằng lá héo và
mỉm cười thả trôi chúng trên biển sâu mênh mông. Trẻ em chơi đùa
trên bờ biển của những thế giới…
Chúng không biết bơi, không biết quăng lưới.
Những người đánh bắt ngọc trai lặn tìm ngọc trai, những thương gia chèo thuyền,
trong khi trẻ em nhặt sỏi và lại rải chúng. Chúng không tìm kiếm
kho báu ẩn giấu, không biết quăng lưới.
Biển dâng trào tiếng cười, và nụ cười nhạt nhòa của
bãi biển. Những con sóng chết chóc hát những bản ballad vô nghĩa cho
trẻ em, giống như một người mẹ đang ru con ngủ.
Biển chơi đùa với trẻ em, và nụ cười nhạt nhòa của
bãi biển.
Trên bờ biển của những thế giới vô tận, trẻ em gặp nhau. Bão tố lang thang
trên bầu trời không lối đi, tàu đắm trong vùng nước không dấu vết,
cái chết đang ở bên ngoài và trẻ em chơi đùa. Trên bờ biển của những thế giới
vô tận là cuộc gặp gỡ vĩ đại của trẻ em.

Bản dịch của Xuân Thủy
 

Một bài thơ chiêm nghiệm, “On the Seashore” sử dụng sự bao la của biển để tượng trưng cho những điều bí ẩn của cuộc sống và sự vô hạn. Bài thơ phản ánh sự lên xuống của cuộc sống, nắm bắt mối liên hệ vĩnh cửu giữa tâm hồn con người và thế giới tự nhiên.


Người làm vườn

Tập thơ này tôn vinh tình yêu dưới nhiều hình thức khác nhau—lãng mạn, thuần khiết và tâm linh. Tagore sử dụng thiên nhiên làm bối cảnh để khám phá sự phức tạp và vẻ đẹp của các mối quan hệ giữa con người, biến mỗi bài thơ thành một kiệt tác trữ tình tinh tế.

<

p style=”text-align: justify;”> 

Gửi phản hồi

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Latest Articles

TUẦN THƠ 29: THƠ THẠCH TỐT – NGUYỄN ĐẠT

CÁNH CỬA Thạch Tốt Cánh cửa như cánh hoa mười giờ trước cửa luôn mở em ạ ! giờ yên vui hớn hở có thấy gì căn nhà hình như vừa sáng nay hoa mười giờ trong trái tim anh em dưới hiên nhà chùm cúc vàng là em đó em đi xa có thấy gì cánh cửa vẫn mở những sớm mai trầm lặng tôi nói em yêu em một ngày nào đó ( vầng trăng làm chứng) ? để bây giờ … vẫn rơi vẫn rơi đi qua ngõ chung cư nhà nàng  còn nhớ không gã đàn ông lang thang huýt sáo nói lời xưa tưởng rằng tưởng đã quên còn nhớ không nơi đó khẻ quay về cánh cửa như cánh hoa mười giờ nhớ em bên góc cà phê thơm hoàng hôn đã mù tan.

THƠ DỊCH 2 (ĐỌC NHƯ THƠ TÂN HÌNH THỨC VIỆT)

Tiểu sử: Frank O’ Hara (1926- 1966), là nhà thơ và nhà phê bình nghệ thuật, thuộc trường phái New York. Ông chịu ảnh hưởng của nhà thơ WilliamCarlos Williams, viết bằng ngôn ngữ thường ngày. Năm 1964, ông xuất bản tập thơ "Lunch Poems" (Những Bài Thơ Trong Bữa Ăn Trưa), mỏng, với 37 bài thơ, 70 trang, nhưng là tập thơ được tái bản mỗi năm, và được những nhà phê bình coi như là tập thơ của thế kỷ 21. Thơ ông thường ghi chep những chuyện vụn vặt thường ngày.

NƯỚC NGA KỶ NIỆM 50 NĂM NGÀY SINH MỘT NHÀ THƠ CHẾT TRẺ

Phạm Xuân Nguyên giới thiệu Hôm nay nước Nga chính...

TUẦN THƠ 15: CON SÓI CÁI VÀ DẠ CỔ HOÀI LANG

Chúng ta đã có tiêu chuẩn đánh giá một bài thơ: cái mới trong ý tưởng và cái hay trong nhịp điệu; cùng cách làm thơ Tân hình thức Việt, và bây giờ là thời điểm của vận động sáng tác. Thơ Tân hình thức Việt tái định nghĩa, thơ là một hành trình hồi phục người đọc, so với điện ảnh và ca nhạc, đó là tham vọng chẳng có gì phải thất vọng, vì đó là thơ. Nhưng để hồi phục người đọc, phải hồi phục nhịp điệu thơ, và để có nhiều người đọc, phải có nhiều người sáng tác. Chúng tôi mong muốn có những sáng tác mới, áp dụng theo cách làm thơ Tân hình thức Việt, và ngoài việc sáng tác, xin các thân hữu bỏ ít nhiệt tâm vận động thêm người tham gia. Sáng tác xin gửi về email: baogiaytanhinhthuc@yahoo.com | info@thotanhinhthucviet.vn

VIRUS VŨ HÁN VÀ TÂM TƯ SẦU MUỘN

When we try to help others, they consider us enemies. But we can thank them because, through them, we can know the nature of each person. The Wuhan Virus helps us to recognize the good and the bad, to rise above both to retain our human affection. Thanks to that, new love arises. Hopefully.

Related Articles

THANH TÂM TUYỀN NHÌN LẠI

Khế Iêm Trong bài viết “Thơ Tình, từ Tiền Chiến Đến Tân Hình Thức” đề cập tới thơ miền Nam, thập niên 1960, tôi viết:’ Trong...

Sống lại tuổi thơ với “Chiếc bánh trăng”

HUYỀN CHI  -  Thứ ba, 02/01/2024 "Chiếc bánh trăng" của tác giả Lâm Ngọc Quỳnh Anh do nhà xuất bản Kim Đồng phát hành, gồm...

Khám phá thêm từ THO VIET

Đăng ký ngay để tiếp tục đọc và truy cập kho lưu trữ đầy đủ.

Tiếp tục đọc