Nguyễn Lương Ba | tặng Khế Iêm
NGƯỜI KỂ CHUYỆN VÔ DANH
có thể người đó đã kể những
câu chuyện khác nhau về đời sống
những câu chuyện bình thường có thể
lẫn lộn giữa người này người nọ
giữa lúc này lúc khác hoặc là
nhiều khi là một chuyện chung chung
ai cũng có thể nghĩ là mìnhngười đó đã kể về một bộ
mặt không thể biết được luôn
luôn bị đổi chỗ luôn luôn biến
tính tột cùng là cải danh hay
là ngụy danh rồi mất luôn cả
cá tính mất luôn cả tên tuổi
chỉ còn lại bướng bỉnh phi lýkẻ đã bị nghệ thuật ám ảnh
người đó đã kể về sự đam
mê một cách bay bướm bền bỉ
rồi thì phong phú độc đáo nhất
rồi thì hiệu ứng và hỗn mang
tự nghiêm trang đàm luận văn chương
gây hứng từ kafka để rồisay mê dày vò bởi lối viết
kẻ đã bị khó chịu nghi ngờ
(lo lắng của nhà thơ đơn độc)người đó đã kể về những vấn
đề những mâu thuẫn và hơn nữa
sự phù phiếm bi đát của nó
đã không viết gì và cuối cùng
sự châm biếm không thể bắt chước
có lẽ độc đáo tạo thành một
thực tại tình cảm độc hữu nàyhọ giới thiệu một cách công nhiên
như người thông ngôn của chính họ
người thông ngôn của những hy vọng
cải sửa liên kết với thân phận
tranh chấp xã hội và nội tâm
để cho lưu hành những giá trị
khía cạnh của một sự cảm thôngkhía cạnh của một sự tương đồng
kẻ sinh ra giữa quần chúng tự
phô bày ra hoàn toàn tự nhiên
kẻ đã bị hiệu lực kỳ lạ
của những âm thanh mà anh ta
tạo ra trực tiếp đến đời sống
mở về một khoảng không gian huyênnáo anh chơi một ca khúc cổ
hiệu lực kỳ lạ của âm thanh
về sự ngẫu biến kỳ lạ của
nó cho một xã hội thông thái
biến đổi một cách tức thì và
vận chuyển xô bồ của sự vật.
12/05/2004
VỀ LẠI SAIGON
Về lại Sài Gòn chiều mưa lất phất,Phố vẫn đông như những ngày xưa.Quán cà phê góc quen vừa mở cửa,Gió thổi qua hồn lại hát trong mưa.
Về lại Sài Gòn – tim như trẻ lại,Nghe tiếng rao lạc lõng giữa dòng người.Hàng bông giấy nghiêng mình theo nắng,Nhớ ai rồi, mắt chợt rưng rưng cười.Con hẻm nhỏ, bậc thềm loang vết nắng,Bánh mì thơm, ly sữa đá ngọt lịm.Một thời áo trắng, xe đạp dốc nghiêng,Vẫn quanh đây, trong từng chiều kỷ niệm.
Về lại Sài Gòn – lòng không hẹn trước,Bước chân quen mà tim vẫn ngẩn ngơ.Thành phố ấy – dẫu bao lần đổi khác,Vẫn là nhà, vẫn ấm giữa hư vô…
23/10/2025
BÀI THƠ CÂU LẠC BỘ
Đây là bài thơ có can đảmXuất hiện tại một bữa tiệc tốiMà tôi không được mời họ tuyênBố cần không gian riêng khăng khăng
Rằng tôi không thuộc về nhóm nhữngTrò đùa nội bộ những thành viênCâu lạc bộ mà họ không bao gồmNhững người đang cười mà là nhữngNgười đang cười nhạo rõ ràng đâyLà một bài thơ với đôi lôngMày nhướn lên và một nụ cườiNhìn tôi trên khuôn mặt họ nghĩTôi là gọi tôi là người tìnhCảm lỗi thời muốn đối xử vớiTôi như một kẻ ngốc không thểĐọc được ẩn ý giữa các dòngChữ trên tường và đưa ra mộtLời giải thích khó hiểu hơn cảBản thân bài thơ tôi e rằngHọ coi tôi là quả bóng củaBài thơ là chỉ có thể tưởngTượng làm tôi cũng muốn trượt chânÔi thế giới rộng lớn của sựÁm chỉ mơ hồ là gì? Tôi
Chỉ có thể tưởng tượng bài thơLà một bài thơ có thể cóĐược viết bên trong cặp dấu ngoặcKép được tạo ra trong không khí.
17/10/2025
THÀNH PHỐ NHIỀU TIẾNG NÓI
để đi vào tất cả trong bóng tốihết lần này đến lần khácqua cửa sổ sau hoặc ổ khóa cửa trước bị hỏngkhông lo xe tuần trarọi chiếu đèn đường,hoặc bất kỳ sự thiếu hụt nàođể chạm vào bất cứ thứ gì ở đómột chiếc saxophone trên giá đỡnhẹ nhàng như thể để ăn cắptrong khi những người kết hôn đúng đắnhít thở giấc ngủ của nhau trong các phòng ngủchỉ để ở đâu đó bất cứ nơi nàogiữa các đồ đạc cho dù được đánh bóng hay hỏng hócgiữa các hóa đơn ngân hàngTrong tầng hầm bị dập tắtvới hộp cầu chì công tắc gỉ sétnhưng khả năng có ánh sáng bình thường.
ngay cả khi không có một đô la trong túimặt trời chiếu rọi qua mái tóc dài của bạnđôi mắt của bạn lóe lêngiữa những vì sao chớp vànếu bạn ngồi trên chiếc phi thuyền đang lao nhanhvà những gìbạn nghĩ mình biết chuyển sang hàng sau phía saunhững gì bạn tưởng tượng không còn ngồi xổmở các xó góc nào đó
điều này đưa tôi đến vấnđề thực sự làm thế nàođể làm bùng cháy một cơnmưa giận dữ theo tốc độcủa nó ở đây không phảiở đây nhưng luôn ở đâymột số phận cần phải lặplại mờ nhạt hay hoàn toànsáng sủa trở nên tan biếnnhư vẻ ngoài của nó ởtốc độ tối đa bị xửlý thô bạo bất cứ thứgì tóm lấy bạn ngay lúcnày mà không sợ hãi ha !
10102025
TH Ế G I Ớ I K H Ô N G D Ị U D À N G
Tôi muốn đầu tôi như thế giớilàm thế nào để trái tim tôi bình lặngkhi ánh sáng kích thích trở lạitrong căn gác xép cao caoTôi muốn đầu tôi ngừng suy nghĩKhông có gì giải thíchkhông có loại thuốc mỡ nàobất ngờ kích thích trên làn da mỏng như giấygiữa lịch sử và thế giới không dịu dàngMọi sự vội vã đều lắng xuốngkích thích trên làn daĐôi bàn tay ấm áp tỉnh lặngdẫn dắt chúng ta theo từng bước chânđang hình thành loại thuốc đắpcho hành trình của chúng tavà của những đứa trẻ trong các tập vởNhững đứa trẻ đang hình thành sự mềm mạigiọng cao vút tương ứng cất lênbước đi trong nghi lễ New Orleans cũ
Và hãy bước những bước chânkhông một tiếng động nào trên bờ sông.
10/01/24
UỐNG CÀ PHÊ KHI XUỐNG ĐÈO BẢO LỘC
tôi nửa đùa nửa thật nửacòn lại là sự thật, màchỉ có hai nửa bạn sẽnói gì nếu vào đêm chúngta cuối cùng quyết định dừnglại ở quán bar đó nóđã biến mất hết cửa hàngvà tòa nhà đổ nát đangđứng đó trông thật đáng thươngvà buồn bã bãi đậu xetrống rỗng nếu tôi phải rakhỏi xe để nhìn vào bêntrong cửa sổ tình yêu củatôi tôi đang nói với bạnsự thật tôi không nghĩ mìnhcó trái tim.
03/10/2025
NẮNG ĐỒNG CỎ TRÊN VAI EM
trên đôi vai của tôi xóimòn những dấu vết ngày thángtừ phía sau nắng đồng cỏtrên vai em xóa bóng tốisau ống kính ánh mặt trờiTôi mở màn trong bức tranhảnh bàn tay em là mộtđôi cánh lông vũ mọc ratừ những ngón tay em nheomắt và mỉm cười, anh chàngđẹp trai của em làn datuyệt đẹp quần áo của anhấy mỗi tuần khi bác sĩanh ấy tức giận trên TVCả hai chúng tôi đều thíchtrong bộ quần áo rách rướibước vào cảnh em nằm dàitrên thảm cỏ xù xì củatấm thảm nhà chúng tôi đứatrẻ tôi là bà mẹ vớiđĩa bánh brownies ấm ápmà chúng tôi mong đợi đượcĂn giờ đây ba mươi nămsau trên một chuyến tàu quétảnh của em, tôi tái tạosự biến đổi kỳ diệu củaem không phải là một quátrình đặc biệt dễ chịu đốivới chủ đề này”, Nabokov nóivới các học trò của mình.Tôi là một và vẫn làmẹ của bạn khi tôi đidu lịch lên phía bắc cốgắng xem xét sự thay đổicủa bạn khi đoàn tàu hátcho các loài chim nước hạcánh và bay lên trên vùngđất ngập nước chúng ta quansát như bối cảnh những suynghĩ của tôi sa lầy trongsự rung động và thôi thúclột bỏ làn da khô chặtchẽ đó hoặc chết không cógì ở đây là ẩn dụtại nhà ga bạn sẽ xuấthiện như anh chàng tôi đãbắt gặp trên phim.
27/9/2025
MƯA CHIỀU KỶ NIỆM
Những viên ngọc rơi trên cầu thanghoặc mọc trên bụi câynhắc tôi nhớ đến dáng của embàn tay đeo vòng ivorykhi mởlấp lánhvới những hàng hạt trong suốtsẵn sàng để cấy ghépnhư một loại trái tim mới
Đây có thể là cuộc sống khác của tôinhững khuôn mặt trên những lá thư cắn vào ngón tay tôikhi tôi xé tờ giấyvà đọc to những từ ngữ khó khănđó là giọng nói của emđể lại những vết loang dài trên khuôn mặt tôibài học về sự ngây thơrằng tình yêu không phải là điều tất yếunhưng phải thích những điều tốt đẹp khác
Bên ngoài khách sạn, giao thông dừng lại và bắt đầukhi những người yêu nhau bên trongtiếng còi xe điên cuồng như điềm báo xa xôilấp đầy căn phòng nhưng không thể ngăn cản các bộ phận chuyển độngmỗi phút trôi quahọ chia cuộc sống của họ giữa thiên đường và vỉa hèmỗi tuần bị kẹt xe đạt cực khoái vào những giấc mưa trưabên dưới họ động cơ nóng chảy bánh xe dính chặttrườn đi mặt trời chiếu vào từng mái xetừ giường cỡ lớn đến tấm thảm lông xùhọ à ơi như một bài thơ limerick nhịp đều đềubóng râm được kéo lại cửa sổ khóa đôiđể bỏ mặt trời chiếu vào từng chiếc xe trên nócvà lao ra khỏi tôi vào mưamột gã lang thang với một chiếc túi đựng áo khoácđội một chiếc mũ vừa với cái đầu bầm tím của anh tabằng ít lời lẽ hoa mỹ hơn
09012025
KHẾ IỂM
LỤC BÁT CHO NHỮNG NGÀY BUỒN
Em đi về phía trời xaMột câu lục bát cũng là chia lyMưa rơi xuống chữ thầm thìMỗi con chữ gió cũng đi không về
Những dòng nhịp vỡ ê chềÂm vang tiếng guốc lối về đơn côiĐêm khuya gió thổi chân trờiLục bát chập chờn giấc mơ không nhà
9/9/2025
Giang Hồ Nhớ Mẹ
Hàn Mặc Tử
Mình không hò hẹn bước giang hồLưu lạc quê người mới khổ choNước chảy thương thân bèo bọt nổiMây bay nhớ Mẹ sớm hôm chờThằng con bất hiếu đi đành đoạnTrời đất vô tình lại đắn đoMuôn dặm non Tần xa thăm thẳmÝ chừng chim nhạn biếng đưa thơ
Mắt em mưa xuống kinh thànhĐừng nhìn anh với bóng hình đêm xưaVòng tay để lạnh mùa thuHàng mi xanh bỗng sa mù biển khơi.
Đinh Hùng
The Singing Butler by Jack Vettriano
Discover more from TIN THƠ
Subscribe to get the latest posts sent to your email.





