Chùm thơ nhiều người viết


    CHÚNG TA CÓ GÌ?

    Nguyễn Văn Vũ

    CƠN MƯA

    tôi đi về phía cơn mưa
    va vào cơn mưa cơn mưa
    không thấy tôi tôi thấy cơn
    mưa xối xả tóc tai tôi
    đầm đìa mớ đời khổ tôi
    sủng nước thế là tôi đói
    thế là em tôi đói em
    ơi hỏng hỏng hỏng em ơi
    nhịn nhịn nhịn mà thôi dễ
    gì trông mưa là có mưa
    trông lụt là có lụt này
    em ơi ruộng đồng khô cạn
    phù sa sông đen lợm mùi
    cá chết thì thôi mưa cứ
    mưa lụt cứ lụt chôn hết
    xuống mồ mầm mống thối tha
    cho phù sa thấm vào đồng
    lúa cho anh còn ôm mớ
    đời khổ chơi trò cút bắt
    với những cơn mưa em à …


    NỖI HOANG MANG

    người lái xe già chở nỗi hoang mang
    chạy qua thị trấn chạy qua những ngã
    tư đèn đỏ nhấp nháy nỗi hoang mang
    ré lên trong tiếng xe máy nẹt bô
    vụt qua đèn đỏ ré lên trong câu
    chuyện người cứu người người lại nổi điên
    cho người một nhát dao ngọt xớt xuyên
    qua trái tim chưa nói xong lời tử
    tế ré lên trong câu chuyện người chen
    lấn người xô đẩy người giành giật lá
    bùa giữa lễ hội người giẫm đạp người
    tắt thở ré lên nỗi hoang mang đánh
    thức lũ thần thánh dẫn người lái xe
    già chở nỗi hoang mang chạy vòng qua
    cánh rừng vắng trao nhầm nỗi hoang mang
    vào tay kẻ cướp đang chực chờ nhảy
    ra xin đểu một chuyến đi rồi bóp
    cổ nỗi hoang mang, quẳng xuống vực cho
    hết đời người lái xe già chở nỗi
    hoang mang chạy lòng vòng trong thị trấn …


    Trầm Phục Khắc

    CHƯA BIẾT MẶT THIÊN ĐÀNG

    Những sự thật đánh tráo sự thật
    và tiếp tục đánh tráo cho đến
    khi sự thật biến thành sự thật
    qủa táo bay lơ lửng không rơi
    về mặt đất và ánh sáng đi
    chậm lại đi chậm lại rồi dừng
    hẳn lại ngơ ngác rất lâu rồi
    đi ngược lại và cuối cùng lao
    ngược hướng thời gian và tiếng thét
    câm đi ngược về tim và những
    mái đầu bạc phơ vụt nhánh đen
    và rồi cả không gian và rồi
    cả thời gian và rồi cả thế
    gian đi ngược lại chui trở lại
    những bào thai để chờ đợi phút
    giây đất trời sinh nở ôi phút
    giây sự thật chưa là sự thật
    mà chỉ là giấc mơ đẹp đẽ
    của khổ đau và hạnh phúc thuở
    trần gian chưa biết mặt thiên đàng


    ĐÃ CŨ – THƯ GỞI BẠN

    Các bạn thân mến chúng
    ta đã bỏ nhau rồi
    bỏ giấc mơ bỏ cuộc
    đời bỏ mùa xuân đi
    sống mùa xuân khác bỏ
    con đường đi bước con
    đường khác bỏ áo thơ
    ngây khoác áo dạn dầy
    Các bạn thân mến đâu
    còn năm nào cũ hơn
    năm cũ áo nào cũ
    hơn áo cũ con phố
    nào giấc mơ nào cuộc
    đời nào … chúng ta nào
    Vâng đâu còn bởi vì
    chẳng còn chúng ta nào
    chúng ta cũ nào chúng
    ta sẽ cũ nào…cũ
    hơn và đáng yêu hơn
    là…chúng ta đã cũ
    (… bỏ nhau và đã cũ)


    Vương Ngọc Minh

    QUÁN TRIỆT

    cục nợ đời tôi có
    vo tròn như trái banh
    thì mối quan hệ giữa
    tôi với sự sống/ chết
    đấy vẫn mối quan hệ
    mở tuy nhiên cực bấp
    bênh hễ đối đầu bất
    trắc tôi ném ngay cục
    nợ đời hì hục quát
    “hey! thượng đế ông biến
    đi cho tôi nhờ!” thay
    vì vo tròn bất trắc
    như trái banh giống vo
    tròn cục nợ đời cũng
    như làm tất cả các
    điều tỉ dụ mang mối
    quan hệ giữa tôi với
    sự sống/ chết ra dọa
    mối bất trắc giả như
    có thể thì cầu khấn
    “xin hãy thương xót thượng
    đế ngài đừng khiến con
    đau đớn một cách công
    khai thêm nữa!” nhưng cuối
    cùng thì sao? phải trở
    lại mối quan hệ giữa
    tôi với sự sống/ chết
    đấy một mối quan hệ
    mở cực bấp bênh thú
    thực tôi có vo mối
    quan hệ ấy tròn như
    trái banh thì mọi vật
    sự trên đời cũng chỉ
    như cục nợ đời và
    như đã nói ở đây
    tôi có vo cục nợ
    đời tròn như trái banh
    cũng chả đi đến đâu
    (you know that?) một mối
    quan hệ mở cực bấp
    bênh thú thực lắm lúc
    tôi cứ nghĩ: thôi không
    thở nữa nhưng có được
    á dẫu có vo điều
    cực bấp bênh tròn như
    trái banh tôi vẫn chịu
    gánh vác hàng ngày tuyền
    những ngày vô tích sự
    những ngày trống dài lê
    thê và cứ như thế
    e cho đến đối đầu
    chỉ còn với mối quan
    hệ giữa tôi – cái chết!


    KỆ …

    chả chút cường điệu như
    như cò xám rình kiếm
    cái ăn thế là bọn
    tôi dò tìm nhau hễ
    đồng hồ bên này buổi
    sáng i rằng đồng hồ
    bên kia buổi tối/ bên
    kia ngủ bên đây thức
    lắm lúc chả chút cường
    điệu bọn tôi có hỏi
    nhau “làm quái gì cứ
    ngủ thế!” nhưng đấy cũng
    chỉ màu mè (biết làm
    sao được khi mà ngôn
    ngữ nói ở đây được
    viết trên bàn phiếm và
    nhờ computer chuyển
    đi qua cái màn hình vâng
    chúng tôi không hề mở
    miệng trong khi ai chả
    biết tỏng bốn cái khoái
    ở đời “ăn ngủ đụ
    ỉa” ngày nào lũ cò
    xám còn rình kiếm ăn
    thì bọn tôi chẳng cách
    chi làm khác được (thể
    phách là cát bụi!) đúng
    vậy bọn tôi còn nhiều
    việc “lắt nh ắt” khác tỉ
    như dò la trên face
    book chả chút cường điệu
    bọn tôi hỏi nhau “to
    day have we met some
    where before?” và tự
    trả lời “mm … hm
    we don’t think so!” chỉ
    vậy nhưng bọn tôi mất
    khối thời giờ và vì
    cái thái độ ấy thái
    độ chả chút cường điệu
    hiện tại thực hết sức
    ủy mị lũ cò xám
    vẫn ti ếp tục rình kiếm
    ăn khi tôi nói “đàn
    bà có hết thảy mọi
    thứ đàn ông thích” lập
    tức bọn đàn bà nhao
    nhao “đàn ông không tự
    săn sóc mình thì khổ
    thân” quả thực vậy cá
    nhân tôi có phải phù
    thủy đâu là đàn bà
    các em phải biết đạo
    phật có con đường trung
    đạo (viết/ dịch bất kể
    gì các em nên theo)
    cuộc đời thường chả chút
    cường điệu giả có phía
    bên này tất có phía
    bên kia (đối nghịch lại)
    phía này mạnh thì phía
    kia mạnh phía này nhẹ
    thì phía kia nhẹ nên
    khi không dính (mắc) vào
    bên này thì sẽ tránh
    được phản ứng bên kia
    tỉ như thương lắm sẽ
    có ngày ghét lắm/ thương
    chút chút có ngày ghét
    chút chút trong cái này
    đã chứa sẵn cái kia
    nhá anh nói chả chút
    cường điệu nhá – ôi gái!


    Trần Hoàng Vy

    NHỮNG CON SÓC

    Những con sóc chui ra từ nắng
    ấm báo hiệu ngày nắng ấm áp
    phơi những cái đuôi ướt át mùa
    băng giá tháng giêng về tháng giêng
    về cây sồi reo vui hạt sồi
    đâm chồi mùa lá mới con sóc
    nhỏ hứng tình ve vãn nàng sóc
    thiếu nữ bâng khuâng muốn trở thành
    thiếu phụ bởi nắng ấm và cái
    đuôi ấm lót tổ bông lau tháng
    giêng như đôi mắt tròn xoe ngây
    thơ mơ mùa xuân ban đầu dấn
    thân tình ái những con sóc nhỏ
    đuôi phơi nắng quanh cây sồi già
    rướn thân thụ thai mùa trái mới
    chắc kịp nuôi thêm những chú sóc
    nhỏ cùng với mùa xuân chơm chớm …
    những con sóc bình yên nắng ấm
    áp má kề đuôi hồn nhiên ru
    tình xao động vũ khúc bông lau …


    GIỌT NƯỚC

    Thoạt đầu giọt nước có
    hình gì trong chiếc ly
    thủy tinh người đàn bà
    cầm trên tay nghiêng đổ
    giọt nước tròn lăn trượt
    kéo thân phận hình hạt
    đậu méo mó khốn khó
    và sóng soài trên mặt
    chiếc bàn đá lấm tấm
    những hạt nước thiên biến
    vạn hóa những hình thù
    lạ lùng giọt nước chảy
    dài thấm thía nỗi đau
    của những vật nó thấm
    vào giọt nước sắc nhọn
    tích tụ thành hình thù
    của vật chứa nó quân
    tử tính như thủy hóa
    thân hạt nước buồn thiu.


    Xuân Thủy

    TẾT TRÊN QUÊ HƯƠNG TÔI BÂY GIỜ CHẠNH BUỒN

    Đi thăm vài người thấy
    vài người không hạnh phúc
    đi chợ Tết thấy vài
    người nằm bên vệ đường
    buổi tối buổi sáng đi
    ngoài đường đất vẫn dơ
    bùn đất đường vẫn bụi
    bẩn quá một vài nơi
    đi thăm vài nơi thấy
    vài người hạnh phúc cười
    cười sao như trên đường
    đi một vài một vài
    những một vài như cảnh
    vật có thế này thế
    khác chỗ này mùa lũ
    chỗ kia mùa hạn ngay
    giữa mùa xuân chỗ này
    màu đỏ chỗ kia chấm
    chấm thêm vàng vàng chấm
    những giọt nước mắt khô
    không lăn được đâu đó
    vài em nhỏ người lớn
    cờ bạc rượu chè be
    bét vài thanh niên đua
    xe phân khối lớn trong
    khi đa số đa phần
    người người đi xe chầm
    chậm chầm chậm trên đường
    quê hương tôi chạnh buồn
    tôi buồn nhé buồn là
    đúng hay sai chứ làm
    chi đây … cứ thế cười
    cười cứ thế …


    CHÚNG TA CÓ GÌ

    Để bàn trên mặt báo
    những câu chuyện để nói
    hằng ngày hay những bài
    thơ không bàn gì hết
    những bài thơ chỉ nói
    về những bài thơ trong
    đó có gì để nói
    chúng ta có gì để
    bàn nếu không phải là
    câu chuyện tiền điện tiền
    nước tiền thuê nhà của
    anh sinh viên kiến trúc không
    có gì để bàn trên
    giảng đường vì chỉ có
    tiền điện tiền nước tiền
    thuê nhà trên giảng đường
    là những bài thơ những
    bài thơ đã cũ từ
    chục năm về trước họ
    đã biết cũng những từ
    những chữ như tiền điện
    tiền nước tiền thuê nhà
    không cần phải học cứ
    thế đi thi chép chép
    đúng từng đó chữ tiền
    điện tiền nước tiền thuê
    nhà như những bài thơ
    trên giảng đường đã cũ
    chỉ cần chép chép lại
    giống như thế nếu không
    sẽ không điểm chúng ta
    có gì để nói ngoài chuyện
    sao mắc quá vậy tiền
    nhà mỗi ngày một tăng
    còn những bài thơ trên
    giảng đường vẫn thế như
    những bông hoa khô bất
    tử bụi bám đầy không
    còn sức sống chẳng ai
    bàn làm gì vì nếu
    bàn sẽ bị không điểm …
    p/s
    để đủ điểm học thạc
    sĩ hãy thuộc lòng tất
    cả và đừng hỏi tại
    sao những đứa trẻ bây
    giờ không biết đọc sách
    chúng chỉ xem và chơi
    ipad không cần gì
    thêm có gì có gì?


    Hoàng Huy Hùng

    NGỌN ĐÈN

    Ánh sáng đã trở lại nơi
    ngọn đèn đặt trên cái bàn
    gỗ cho người chủ từng đêm
    viết ra những con chữ được
    đóng hộp đặt vào những cái
    ngăn trong tăm tối của Hộp
    Đen dù ánh sáng của ngọn
    đèn đã trở lại chiếu sáng
    tất cả mặt bàn chiếu sáng
    cả căn phòng phủ bụi bặm
    trên mặt bàn trống không trống
    không như hải cảng hoang phế
    hoang phế (còn ý nghĩa gì?)
    không còn những con tầu biển
    cập bến cảng dù đêm đêm
    ánh sáng của ngọn đèn đã
    được trở lại chỉ có người
    chủ từng đêm từng đêm vẫn
    cô độc tự tô vẽ nên
    tự truyện cho chính mình.

    21/12/2012

     CON TẦU ĐẮM

                                                                                                       viết tiếp bài Ngọn Đèn

    Tô vẽ nên tự truyện cho chính
    mình – thế những tập tự truyện này
    ngoài người chủ ra thì để cho
    ai đây còn có ai ngoài người
    chủ làm bạn với cây bút và
    quyển vở làm bạn với cái bàn
    và ngọn đèn là những cặp đôi
    không rời không thể thiếu cùng nhau
    phối hợp tạo ra những con chữ
    những bài văn những bài thơ này
    viết ra để cho ai giống như
    ngọn đèn bàn này từng đêm vẫn
    tỏa sáng nhưng không thể soi rọi
    đến những khoảng tối khoảng tối khác
    những khoảng tối không dám chạm đến
    không dám chạm vào những khoảng tối
    trong đầu sa ngã theo cơn buồn
    ngủ những khoảng tối như thể trong
    lòng đại dương chôn vùi xác những
    con tầu biển để đến một ngày
    người ta khai quật lên những kho
    báu những của cải những cổ vật
    trong con tầu đắm được soi rọi
    bởi ánh sáng trở lại như đến
    một ngày người chủ lục lọi vào
    những ngăn tủ tăm tối những căn
    hầm những căn phòng tối rất lâu
    đời rồi tìm ra những kho báu
    những của cải những cổ vật bị
    ẩn giấu vào ngăn tối lãng quên
    khối di sản này như được khai
    quật lên từ đáy lòng đại dương
    là đây người chủ đã tạo nên
    cả một đại dương từ những quyển
    vở từ ngôi nhà của mình có
    những khoảng tối.

    9/12/2014

    Tranh bài: The Gleaners by Jean-François Millet
    http://www.identifythisart.com/art-movements-styles/pre-modern-art/realism-art-movement/

    Discover more from TIN THƠ

    Subscribe to get the latest posts sent to your email.

    Leave a Reply

    This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img