TUẦN THƠ: DẶN ANH
Frank O’Hara
BUỔI SÁNG
Tôi phải nói với em
làm sao tôi luôn yêu
em tôi nghĩ về điều
đó vào những buổi sáng
xám với nỗi chết trong
miệng rồi trà chưa bao
giờ đủ nóng và thuốc
lá khô chiếc áo khoác
màu hạt dẻ làm tôi
lạnh tôi cần em và
nhìn tuyết im ắng ngoài
cửa sổ trong đêm nơi
vũng tàu đậu những chiếc
xe buýt rực rỡ như
đám mây và tôi lẻ
loi nghĩ về những ống
sáo tôi luôn mất em
khi tôi ra bãi biển
cát ướt với nước mắt
dường như của tôi mặc
dù tôi chưa bao giờ
khóc và giữ em trong
trái tim tôi với niềm
vui thích em có vẻ
tự hào bãi đậu đông
xe và tôi đứng lúc
lắc chùm chìa khóa chiếc
xe hơi trống trơn như
xe đạp bây giờ em
đang làm gì em ăn
trưa ở đâu và có
nhiều cá trồng không thật
khó nghĩ về em với
không có tôi trong ý
tưởng em làm tôi buồn
phiền khi em ở một
mình đêm qua những vì
sao dầy đặc và hôm
nay tuyết là danh thiếp
của chúng tôi không thân
thiết không có gì làm
tôi sao lãng âm nhạc
chỉ là trò đố chữ
em có biết thế nào
khi em là người hành
khách duy nhất nếu đó
là nơi xa hơn nơi
tôi xin em đừng đi.
Khế Iêm dịch
*
Nguyễn Tất Độ
TRỐNG RỖNG
Vào lúc không-khi-nào, tôi đang đứng
gần chỗ không-nơi-nào, tôi đã gặp
và làm quen với một người tên là
Không-Ai-Cả. Hai chúng tôi chào hỏi
nhau bằng không-câu-gì, rồi bắt đầu
chuyện trò với nhau nhiều thứ, đại loại
như về việc không-vấn-đề-gì. Rồi
tôi phải đi, người đó cũng phải đi.
Chia tay, đọng lại trong tôi không-một
-ý-nghĩ. Tôi về viết một bài thơ
trong đó không-có-một-ký-tự-nào,
để chia sẻ với không-một-người-nào
một câu chuyện không – (*) có-nội-dung-gì.
(*):hẳn-không.
*
Hạnh Ngộ
DẶN ANH
Khi nhớ em anh đừng vào
facebook em xem hình em không
có ở đó em không ngủ
ở đó khi nhớ em anh
đừng đến quán quen em không
ăn ở đó em không chơi
ở đó khi nhớ em anh
hãy nhìn vào chính anh em
đang say ở đó em đang
mắc trong đó với nỗi nhớ
mất tân mất thân linh hồn
người nữ khi yêu như sóng
dữ ngày biển động biển đã
động từ khi anh đến vậy
anh còn tìm em ở đâu
nơi những quán quen quán lạ
chính anh chính em đã tự
làm biển động dữ dội đời
mình đau oằn quại trong nỗi
vụng dại sợ mất nhau có
nhau và nỗi đau nghi hoặc
khi vắng nhau hoặc khi ngóng
nhau thườn thượt làm sao được
những khi nhớ em anh đừng! …
*
Xuân Thủy
CÓ NHỮNG ƯỚC MUỐN BÌNH THƯỜNG
Tôi không muốn đi làm
nhưng đi làm để mẹ
vui đôi khi đi chẳng
giải quyết được gì thế
rồi mong ở nhà về
nhà đi con đường vòng
xa nhưng vắng hơn có
những ước muốn bình thường
không nói ra cơn gió
nhẹ thổi qua không ồn
ào nhưng chợt buồn vì
trên con đường xa hơn
đó không còn em ở
bên kia con sông chỉ
còn ngôi nhà với kỷ
niệm đã cũ rồi giờ
em đi xa đi xa
như con đường cứ kéo
xa ra ngôi nhà tôi
ở phía bên này sông
rồi vòng lại mới tới
con đường xa hơn không
kẹt xe không khói bụi
không ồn ào có cơn
gió mong về nhà nhưng
không nói ra không nói
ra vì có nói ra
cũng vậy thôi chỉ thấy
con đường đầy gió buổi
sáng trong lành và chiều
về lại đầy những giấc
mơ hạnh phúc thấy mẹ
đang loay hoay lục đục
làm gì đánh vài bản
đàn nho nhỏ nhâm nhi
ly cà phê lẩm bẩm
ca còn tôi quanh tôi đầy
những việc chưa làm xong
loay hoay loay hoay mãi
02/4/2015
*
Như Quỳnh de Prelle
TÌNH YÊU
tình yêu bay lên bay lên trời
đậu xuống một ngọn cây có con
chim đang hót ríu ran trong một
buổi sáng mùa xuân đầy nắng nôi
tôi nhìn thấy ô cửa và những đứa
trẻ đang vui đùa chạy nhảy tung
tăng trong vườn hoa và chiếc xích
đu đẩy đi đẩy lại không ngưng
lại như những chuyến bay gần xa
dừng lại đâu đó và tiếp tục lên
cao như những cánh diều no gió
rồi tụt xuống mặt đất bất kỳ
lúc nào không ai ý thức được
không ai biết trước được nên làm
gì để tránh tổn thương mất mát
*
Hường Thanh
HLE HGROACH
đi chăn đàn bò ngày
ngày chăn chúng ngày ngày
nhìn trông dấu chân kia
kìa những vết giẫm lên
giẫm lên màu xanh nào
đó thấy đau không đau
không giẫm lên từ những
chú bò đi chăn qua
ngày qua ngày đau không
ai thấy được họ trở
thành nỗi đau khi nào
để tìm ra đừng đơn
độc nữa giữa đường hãy
đi theo và chăn dắt
những chú bò giẫm cỏ
ngày ngày chăn chúng để
biết mùi loài cỏ để
tìm ra làm dịu những
gì chúng ta đang quên.
13.10.2015
*Hle hgroach: ngôn ngữ giarai-êđê nghĩa là cỏ muối, một loại gia vị – thực phẩm đặc sản ở vùng miền Tây Nguyên, để tìm ra cỏ này là phải đi theo dấu chân đàn bò trên đường rừng , cánh đồng để nhận biết mùi hương.
*
Hạc Thành Hoa
GIẤC MƠ CỦA ĐÁ
Không còn tảng đá nào được yên
thân bởi tiếng búa và tiếng đục
vang lên vang lên ngay dưới chân
nàng đang nuôi một giấc mơ đến
thành đá từ khi có đá dù
trơ trọi một mình vẫn đứng cho
bầu trời bớt trống nàng tối sầm
những khi trời chuyển mưa lại xanh
ngay khi trời vừa tạnh nếu một
ngày nàng âm thầm bước xuống thì
cả bầu trời trống trài vô cùng
giấc mơ cũng không còn nữa nàng
đã thật sự chết ngay khi vừa
sống … khi tôi rời thị xã ra
đi thì nàng đã hóa đá hôm
nay dưới mầu trời xanh ngày đó
không biết nàng có còn là đá
những nhát búa cuộc đời và chiếc
đục thời gian có để cho nàng
được yên với giấc mơ của đá.
Nguyễn Văn Vũ
ĐÀN BÒ
đàn bò lô nhô như sóng mà
sóng thì có lúc lặng lúc xô
còn đàn bò thì cứ lô nhô
tràn đường không ô tô nào qua
được còi hơi nổi điên ré liên
miên xe máy phát khùng tuôn lùng
nhùng rú ga vọt qua hố ga
rất gần khu đại học thành phố
mà như về đồng quê của năm
tháng nào xa lắm hết hồn vì
bị dồn đằng sau chúi đầu đằng
trước rồi cũng may đã đến lúc
đàn bò quặt quày quặt quày rẽ
vào đường xóm về chuồng đám ô
tô xe máy xe đạp có chỗ
chen nhau vượt lên vượt lên rồi
tranh nhau đằn qua những bãi phân
bò ướt nhẻm mà chạy như bị
ma đuổi như sợ hồn vía nhập
vào bãi tha ma cạnh bên đường…
Hương Thủy, 20.01.2016
*
Khế Iêm
HÉO TÀN
Hắn bước vào quá khứ
hắn là quá khứ nơi
căn gác dưới lớp tôn
mái tôn những trưa hè
nắng nóng hắn là nắng
nóng ngồi đó hẳn là
ngồi đó quay lại một
thời niên thiếu chậm trôi
bây giờ đã chìm trong
ký ức như chiếc bóng
đậm đặc quạnh hiu kéo
dài cho đến khi hắn
như hạt bụi bị cuốn
vào cơn bão thời đại
mịt mù sương khói bỏ
lại đằng sau những người
sống trong ngôi nhà nửa
xây tường nửa gác gỗ
bây giờ không còn ai
và ngôi nhà cũng không
còn họ đã đi xa xa
rồi mang theo thời niên
thiếu đơn độc lặng câm
của hắn hắn nhớ họ
nhiều họ và hắn như
giọt mưa tung tóe trên
hè phố và mỗi tia
nước là một ngả đường
đời trần trụi bây giờ
họ ở đâu những người
anh em của hắn hắn
khóc những giọt nước mắt
khô bên cạnh mối sầu
thương và quá khứ hắn
bước ra phút giây như
chiếc lá đã héo tàn.
*
Gyảng Anh Iên
THƠ THẨN
Tôi luôn chờ cánh chò
nâu cuối cùng rơi xuống
đất sau những vòng xoay
bải hoải như dòng xe
xoắn xít nối đuôi nhau
chờ tan một kẹt xe
trong buổi chiều lừ đừ
chờ nối vào đêm như
cách loài người chờ giấc
ngủ bình yên sau một
ngày dài quá nhiều chờ
đợi như tôi đứng giữa
ngã tư đèn xanh đèn
đỏ chờ mắt nhòe đi
trong buổi chiều mà cánh
chò nâu cuối cùng không
còn biết rơi về đâu
sau những vòng xoay chờ
đợi …
*
Nguyễn Tiến Đức
CHƠI VẮT DÒNG MÙA ĐANG CỎ
… đục một tảng than ròng từ đáy mỏ
nối với những mạch lửa đầu của trái
đất thuở hỗn mang để phục chế mầu
đen nguyên thủy của hai tròng mắt em
ấn lúm đồng tiền của em dựng lại
đức tin về lỗ đinh xuyên quằn hai
bàn tay Chúa về lỗ đen của tâm
hồn mọi thứ ngôn ngữ đều mất hút
tán dương sợi tóc em đen là anh
vực dậy cái âm vang dòng sông đêm
dòng sông anh đánh mất dòng sông yêu
em giữa hai hành lang cỏ hấp hối
tô son môi cực đỏ Rouge Ab-
solu Lancôme em cứu mặt trời
hoàng hôn sống sót thêm những khoảnh khắc
đẹp thinh lặng trong ký ức của anh
mặc yếm mini xanh tơ một mảnh
dây buộc hờ lưng không em đã tái
tạo cánh diều tuổi thơ và anh chợt
thấy bầu trời giãn ra giãn thật lơ
mặc tank top em đã chiêu niệm cái
ngây thơ lẫn sự khiêu dụ nhớ E-
Và cũng để hở điểm trũng vĩnh cửu
trước khi bị đuổi ra khỏi địa đàng
đi guốc cao gót trong suốt em lênh
khênh phục sinh cho ly cà phê đá
trưa Sàigòn giọt mưa và giọt nước
mắt khi em xa một dòng sông đen
bay vù con xén tóc giam từ hộp
thơ lục bát khỏi những vần điệu úa
vàng đã đánh thức cái khát vọng về
tự do thôi thúc một cuộc đào thoát
vắt dòng những câu thơ để nhớ dáng
em xuống thang máy hốt hoảng từ một
cao ốc New York khi chiếc phi cơ
khủng bố đâm vào World Trade Center.
7-2002
Tranh bài: Artist Serge Marshennikov‘s delicate oil portraits honour the inherent beauty of the female form.