Giới thiệu Diễn đàn thơ Tân hình thức Việt
    www.thotanhinhthucviet.vn/diendan
    __________________________________

    TUẦN THƠ
    _________

    TIẾNG BÊN KIA

    Nguyễn Tiến Đức
    TỰA VÀO BÓNG TỐI TUYỆT LỘ

    im lặng anh tựa vào bóng tối tuyệt
    lộ quay về phương em anh tìm thấy
    môi em thơm mùi dãi trẻ thơ đang
    tụng niệm tràn trề chuỗi kinh xuân ngây

    anh tìm thấy đóa cỏ linh diệu nở
    trong dấu tích chân em để lại trên
    đồi tử thảo anh tìm thấy chiếc võng
    đan bằng những sợi tóc em buông thả

    anh nằm chơi trò chơi dòng chợt vắt
    anh tìm thấy mắt em chừa những mảnh
    lửa bắn tung từ cơn bùng nổ sáng
    tạo không cùng anh tìm thấy mắt em

    nâu thẳm mở trên say nghiêng đất cùng
    vũ điệu bụi hồng vơ vẩn đưa anh
    vào sóng thân em biển ngầm anh tìm
    thấy phía đông vuông cửa sổ phòng em

    chốn duy nhất con chim thi ca mới
    cất tiếng hót cấm kỵ tiếng hót phóng
    viết vượt đỉnh trời sấm sét đang thiêu
    rụi kinh kệ lẫn giáo điều vĩ đại.

    Sinh nhật Kimberly 2002

    Nguyễn Tuyết Trinh
    GIẤC MƠ XUÂN

    Khi những chiếc lá đã buông rơi
    dưới cội cây mùa xuân trìu mến
    ngọn gió đỏ níu cánh bay chim
    én chảy lên ánh ngày lớp sáng

    của phiêu lưu tôi muốn tìm kiếm
    anh người đã từng đến trong giấc
    mơ tôi tôi đã mơ nụ cười
    anh và khoé mắt lặng lẽ không

    để lộ thời gian mời linh hồn
    tôi ương ngạnh trở về trong vòng
    tay anh ve vuốt ấp ôm trên
    những con đường mùa xuân mơ hồ

    thời gian đi qua một cách vô
    tích sự mỗi lúc một mau không
    biết tới sự xót thương đổ đầy
    tiếng khóc đơn độc quạnh hiu vào

    cuộc đời tôi vẫn mơ tới gần
    anh trang sức bằng bản thể căn
    cốt của tình yêu buông lỏng sự
    dối trá của những giấc mơ mù

    mờ lập lờ không định hướng tôi
    đã mơ được gần anh không sợ
    tương lai chẳng ngại quá khứ là
    tù nhân của một tình yêu duy

    nhất có thật trọn vẹn thay vào
    chỗ lạc lõng lạnh cóng của ảo
    ảnh hư vô.

     

    Nhiệt Đới Buồn
    TIẾNG BÊN KIA

    Tiếng thì thào không phải không
    phải tiếng đang thì thào nhưng
    cứ thì thào ở bên kia
    khi bên này với tôi chỉ

    là bên im lặng bởi chung
    quanh chỉ là bốn phía tường
    và chỉ có tôi làm động
    đậy mọi thứ chung quanh mà

    thôi dù tiếng rất nhỏ như
    tiếng lầm bầm của tôi như
    tiếng sột soạt có vẻ mệt
    mỏi trong căn phòng buổi chiều

    mà bên kia bên đó vẫn
    tiếng thì thào đó tiếng nói
    không nói về tôi mà sao
    tôi lại nghe làm gì khi

    kéo dài liên tục qua một
    thứ không gian buổi chiều khi
    không phải tiếng thì thào mà
    sao tôi lại cứ lắng nghe.

     

    Nhiệt Đời Buồn
    VÀ EM

    mưa lại rơi làm ồn
    ào lỗ tai tôi mưa
    buổi chiều không nghe được
    tiếng động nào thêm nữa

    nhìn ra cửa kính dơ
    nhầy nhụa bụi dính thấy
    cảnh vật nhạt và âm
    ỉ những nỗi niềm bên

    ngoài người cong lưng đứng
    trên vỉa hè tìm chỗ
    trú mưa và còn có
    những người mặc mưa đi

    để ướt lên áo quần
    lên khuôn mặt từng người
    chạy xe máy ào ạt
    một vài bàn chân vụt

    đi như là cơn bão
    quét qua nhẹ nhàng tôi
    không chìm đắm vào mưa
    mà trông tháng sáu nhìn

    bầu trời âm u những
    đám mây ngày bỏ bóng
    tối vào nhà và em
    tay hứng mưa vào hồn

    tôi …

    5.6.2013

     

    Phạm An Nhiên
    TỪ NHỮNG BƯỚC CHÂN ĐI

    “Huế, Sàigòn, Hà Nội, hai
    mươi năm xa vẫn còn xa ..” (*)

    Tôi trở lại ba mươi sáu
    phố phường Hà Nội mỗi ngày
    thêm một cổ xưa – như cô
    gái ngồi chồm hổm ở chợ
    Đồng Xuân rao hàng lẫu cá
    lẫu đồ biển lẫu thập cẩm
    mời anh ngồi xuống đây uống
    bia Hà Nội đặc sản quê
    hương ôi mấy mùa chinh chiến.

    Huế của tôi có “O” về
    qua Cửa Thượng cơm hến chiều
    nay cay đắng trộn vào nhau
    nghe ngậm ngùi câu hò mái
    đẩy xuôi ngược Hương Giang qua
    cầu Trường Tiền đêm lấp lánh
    đèn xanh đèn đỏ tôi tìm
    “O” áo trắng đã mấy mùa.

    Sàigòn phố cà phê bụi
    bặm cao ốc xây dở dang
    như chuyện tình cô gái mặc
    mini jupe làm nghề hớt
    tóc ráy tai khoe đùi trắng
    và đôi mắt nhiều đêm mất
    ngủ xe taxi máy lạnh
    và quán bia hơi Sàigòn
    ôi đã mấy mùa chinh chiến

    “Huế, Sàigòn, Hà Nội, hai
    mươi năm xa vẫn còn xa…”

    SG 08082004
    (*)TCS

     

    Phạm Thị Anh Nga
    CON TRAI BÉ BỎNG CỦA TÔI

    con trai bé bỏng của tôi hãy còn
    bé bỏng lắm nhưng chẳng hiểu do đâu
    nhìn thấy bản in thử cuốn tản văn
    mới xuất bản của tôi nhà in vừa

    đưa xem trước nó liền xuýt xoa – ối
    mẹ ơi rồi mẹ sẽ bán nó à
    vậy còn hai tập thơ của ba thì
    có bán không hở mẹ có ai mua

    sách của mẹ và thơ của ba không
    hở mẹ – tôi phì cười – ờ sách mẹ
    thì mẹ không biết chứ thơ thì thuở
    đời nào mà bán được hở con trai

    con trai tôi tiếp tục xuýt xoa – ôi
    vậy là văn phải nuôi thơ hả mẹ
    vậy mẹ phải làm sao bán sách thật
    nhiều vào để mà bù cho tiền in

    thơ chứ – con trai bé bỏng của tôi
    đăm chiêu suy nghĩ moi óc để tìm
    phương cách cuối cùng dường như
    vô cùng hồ hởi nói – mẹ ạ mẹ

    phải tìm cách khuyến mãi hay quảng cáo
    bằng tờ rơi hay đố vui có thưởng
    hay là mẹ in một tờ giấy to
    nhiều màu thật đẹp ghi rằng ai mua

    ba mươi cuốn sách của tôi sẽ được
    tặng miễn phí một con mèo con và
    mua sáu mươi cuốn thì sẽ được tặng
    miễn phí một con mèo mẹ mẹ nhé

    ôi đứa con trai bé bỏng của tôi
    chưa kịp lớn khôn thêm để hiểu thì
    tình cờ thấy những bưu ảnh tranh bác
    chỉ cất trong nhà – biết được ba nó

    cùng một số người khác bỏ tiền ra
    in nó lại giẩy nẩy lên – ối mẹ
    ơi văn không chỉ nuôi thơ mà còn
    phải nuôi cả tranh nữa hả mẹ ơi!

    nhưng mà lạ lùng quá đỗi bây giờ
    con trai bé bỏng của tôi khi gặp
    một cuốn sách trang đầu tiên nó lật
    xem lại là trang cuối in bao nhiêu

    cuốn tại đâu giấy phép xuất bản số
    mấy số đăng ký bao nhiêu in xong
    và nộp lưu chiểu ngày tháng năm – rồi
    một hôm con trai bé bỏng của tôi

    trầm ngâm tư lự đăm chiêu thì thầm
    với mẹ – con muốn in sách thì có
    được không mẹ giấy phép xin ai hở
    mẹ – ôi con trai bé bỏng của tôi.

    12 / 2003

     

    Phạm Việt Cường
    JAZZ TRƯA

    tháng hai mê mê qua mấy phố
    trưa còn im đợi chút nắng run
    mềm dưới bầu trời mây bạc ướt

    xỉn kính xe mờ căm tôi đưa
    em đi vẩn vơ ngó mấy chóp
    nhà mốc cũ còn sót lại bên

    những cao ốc mọc lên như nấm
    dại ngắm những nụ đào hồng vừa
    trổ bên đường những hàng cây trụi

    lá như nắm xương tàn của mùa
    xuân trước lần đầu chính em dẫn
    tôi xuống phố kể chuyện đời trong

    quán trưa vắng tanh rưng rức nhạc
    Jazz hỏi tôi sao không có ai
    hủ hỉ khi tắt đèn tối lửa.

    Thiền Đăng
    ĐỌAN KỊCH TRÊN HAI MẶT PHẲNG

    Hắn ngước nhìn lên: trên tường, một
    con thằn lằn đang trườn. Trườn lên
    Lại trườn xuống. Trườn dọc. Rồi trườn
    Ngang. Trườn từ trái sang phải. Lại
    trườn từ phải sang trái.Trườn hoài

    Hắn cúi nhìn xuống: dưới sàn, một
    thằng người đang trườn.Trườn lên
    Lại trườn xuống. Trườn dọc. Rồi trườn
    ngang. Trườn từ trái sang phải. Lại
    trườn từ phải sang trái. Trườn mãi.

    Và cứ như thế. Hắn hết nhìn
    lên trên tường, nơi con thằn lằn
    đang trườn, trườn mãi trườn hoài, rồi
    lại nhìn xuống dưới sàn, nơi một
    thằng người, cũng đang trườn, trườn hoài

    Trườn mãi

     

    TPKỳ
    THÁNG BA

    Tháng Ba vẫn còn gió lạnh và
    thỉnh thoảng cơn buồn lại kéo dài
    đã đi qua một chặng lắng nghe
    tiếng chân bước thầm bên sóng biển

    màu trời chì ngửa tay đón gió
    và chờ chút nắng về giữa tháng
    Ba còn lạnh thôi thì cứ bước
    đi khi còn bước được dù thấp

    dù cao bãi cát kia vẫn lành
    lặn như bao giờ và giữa trời
    tháng Ba xám chì vẫn thấy hàng
    cây bên đường những nụ non chớm

    mọc và hình như xa có những
    chồi đỏ khi tháng Ba vẫn còn
    gió lạnh và thỉnh thoảng cơn buồn
    lại kéo dài … dài hơn tháng Ba

    Trầm Phục Khắc
    MÂY BAY

    Chiếc ghế đặt gần khung
    cửa sổ trong một căn
    phòng là một phần kỉ
    niệm thuộc về của riêng

    tôi cho dù đó vẫn
    có thể là một phần
    kỉ niệm của một hoặc
    nhiều hơn một người nào

    đó đã từng bước vào
    căn phòng có chiếc ghế
    đặt gần khung cửa sổ
    thế nhưng vì rốt cục

    rồi bất cứ ai trong
    đó có tôi cũng đành
    phải bước ra khỏi căn
    nhà thậm chí bước ra

    khỏi con đường có căn
    nhà có căn phòng có
    chiếc ghế đặt gần khung
    cửa sổ và nếu có

    may mắn lắm thì chỉ
    còn lại thoáng mây bay.

     

    Tranh bài: Paul Klee

    Leave a Reply

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img

    Up Next

    Discover

    Other Articles