Nguyễn thị Khánh Minh
Đêm hôm qua tôi nói thầm
hết chuyện này đến chuyện nọ
thực tình tôi rất hoang mang
không biết mình nói trong mơ
hay mớ trong cơn nửa mê
nửa tỉnh hình như đó là
những câu tôi trả lời về
những việc mà ban ngày tôi
chưa kịp nói không có cơ
hội để giải bày trò chuyện
hoặc là những lời nếu không
nói thầm với đêm thì chỉ
biết đào mộ nơi con tim
mà cất qua một đêm như
thế sáng nay ngồi dưới nắng
đối diện với một dòng nước
chảy nghĩ đến những việc quen
thuộc phải làm mỗi ngày cái
trống trải riêng tư đeo nặng
mỗi ngày tôi không kìm được
giả vờ cài dây giày để
nước mắt có đường rơi xuống.