Sáng tác xin gửi về Diễn đàn hoặc email:
baogiaytanhinhthuc@yahoo.com | info@thotanhinhthucviet.vn
Nguyễn Thói Đời
ĐÊM LOAY HOAY
Có những đêm không ngủ như đêm nay
Không thể ngủ tôi loay hoay đi từ
Trên lầu xuống tôi loay hoay đi từ
Tầng trệt lên rồi bức bách loay hoay
Tìm chiếc chìa khóa, chiếc chìa khóa để
Mở hai cánh cửa phía sau lưng, tôi
Gọi điện hỏi người phụ nữ hồi chiều
Người phụ nữ hồi chiều nói không biết
Và bảo tôi hãy gọi cho người phụ
Nữ hồi sáng, tôi gọi điện hỏi người
Phụ nữ hồi sáng, người phụ nữ hồi
Sáng bảo tôi phải phá cánh cửa nhỏ
Số mười, chiếc chìa khóa nằm ở đó
Tôi lấy được chiếc chìa khóa và đêm
Bỗng im ắng lạ kỳ, không còn gì
Ngoài tiếng ken két của những cái bản
lề đã rỉ sét trên hai cánh cửa.
*
NHỮNG CON ẾCH
Ngồi đáy giếng nhìn lên trời những
con ếch thấy gì ngoài một khoảng
trời nhỏ nhoi dù nắng hay mưa
dù sớm hay tối thì cũng chỉ
là những khoảng trời nhỏ nhoi của
riêng những con ếch ngồi đáy giếng
nhìn lên trời, điều tuyệt vời của
đấng thiên nhiên là đã không trao
quyền quyết định vận mệnh của những
con ếch khác đang sinh sôi trên
cánh đồng vào tay những con ếch
ngồi trong giếng, chứ nếu không thì…
15.7.2013
*
DỌN NHÀ
Cái này cho vào thùng này
cái kia cho vào thùng kia nhưng cũng
không nhất thiết vậy cái này
cũng có thể cho vào thùng kia và
cái kia cũng có thể cho
vào thùng này miễn sao gói gọn tất
cả để mang đi đến một
nơi khác một nơi khác không em mà
nơi này cũng đã từ lâu
vắng em anh còn lại gì ngoài những
kỉ niệm những kỉ niệm bây
giờ đang được anh đóng gói kỉ niệm
này cho vào thùng này và
kỉ niệm kia cho vào thùng kia nhưng
cũng không nhất thiết vậy kỉ
niệm này cũng có thể cho vào thùng
kia và kỉ niệm kia cũng
có thể cho vào thùng này nhưng em
ạ thật ra thứ duy nhất
anh thật sự muốn đóng gói chính là
bản thân anh với những nghĩ
suy những nỗi buồn những nỗi trống trải
trong lòng từ ngày vắng em
trong căn nhà nhỏ
*
ĐÁM GIỖ
Có những cuộc đời dài, dài
đến tận đời con đời cháu đời chít.
Có những cuộc đời ngắn ngắn
đến chưa kịp thấy mặt người… Có những
bữa tiệc đông, đông đến độ
đầy cô hồn ngạ quỷ. Có những bữa
tiệc vắng, vắng đến độ
chẳng thấy mình ngồi ở đâu… Đám giỗ!!!
*
CŨ
Sáng nào dậy cũng muốn thay đổi một điều gì
đó trong đời ai cũng vậy mình cũng vậy nhưng
rồi cũng phải bật dậy đánh răng rửa mặt chải
đầu thay quần áo vội vàng lùa bữa sáng vào
cái bao tử trống rỗng sau một đêm dài sáng
nào dậy cũng muốn thay đổi một điều gì đó
trong đời nhưng rồi cũng phải phóng xe đến chỗ
làm tiếp tục làm cái công việc như bao ngày
trước đây vẫn làm vẫn phải đóng vai này vai
nọ với người này người nọ mỗi ngày mỗi ngày
như thế có khi thấy vui có khi thấy buồn
có khi thấy hân hoan có khi thấy nhàm chán
nhưng mọi cảm giác đó đều đã cũ dần theo
mỗi ngày mỗi tháng nên sáng nào dậy cũng muốn
thay đổi một điều gì đó trong đời nhưng mỗi
ngày mỗi ngày vẫn chưa có gì mới hơn nên
vẫn sống trọn vai diễn cũ cho hết một ngày
…
*
VIẾT Ở VỈA HÈ 2
Chiều đổ mưa đột ngột, người
đàn bà bán vé số chân khập khiễng
nấp vào mái hiên bà thuốc
lá nép mình một chút cho bà vé
số và bé gái không bị
mưa tạt. Đứa bé bà vé số bồng
trên tay mỗi ngày khập khiễng
đi bán ngang qua đây là cháu ngoại
ruột của bà. Đứa bé da
trắng xinh như thiên thần đứa bé không
có hai tay nhưng bên vai
trái còn sót một ngón tay lúc la
lúc lắc, cọc vé số trên
tay bà được bọc kỹ trong chiếc bao
ni-lông không còn “xì- gà –
rét sơ” không còn “vé số đây” không
còn tiếng cười khúc khích của
đứa bé gái, tiếng mưa làm tiếng rao
im bặt trên đôi môi tím
run rẩy của bà bán thuốc lá của
bà bán vé số. Hôm nay
Nick Vujicic sang đây nhưng bận
truyền lửa ở sân vận động
nào xa lắm, ở đó không có mưa.
5/2013
*
NHỮNG NGÀY
tôi đứng ngồi bên
chiếc ghế nhựa chiếc
ghế luôn khi ấm
khi lạnh đều đều
trong từng tiếng cọt
kẹt không hình dung
được gì những ngày
trên bàn trong ánh
đèn nê-ông trên
từng trang sách lật
giở đọc qua rồi
đọc vào như chẵng
đọc gì ngoài những
câu thơ tôi hay
đọc lập lại dù
viết chưa xong và
đã viết xong cứ
lập lại qua những
ngày những ngày đứng
ngồi bên chiếc ghế
nhựa và ánh đèn
nê-ông tưởng là
tôi đứng ngồi bên
từng tiếng động không
hình dung được gì…
7/2013
*
CHÚNG MÌNH ƠI CHÚNG MÌNH
Chúng mình ơi chúng mình
chúng mình ở đâu ra
mà lắm thế chúng mình
từ hang hốc chui ra
chúng mình sinh sôi cho
lắm bây giờ chúng mình
đã quá đông nên chúng
mình không thể chui lại
vào hang hốc cũ để
chung sống mà chúng mình
phải xí riêng từng hang
hốc cho mỗi chúng mình
những hang hốc bằng gạch
ống xi măng những hang
hốc bằng bê tông cốt
thép phân chia ranh giới
cho những hình hài phân
chia ranh giới cho những
tâm hồn những hang hốc
đã làm tròn nghĩa vụ
hiện đại của nó: ngăn
cách chúng mình mãi mãi(?!)
nên chúng mình càng đông
chúng mình càng thấy lẻ loi(!?)
02/10/2013
*
EM ÂM THẦM MỘT NỤ CƯỜI THIÊN NHIÊN
em nắm một cổ
tích thật chặt và
kể cho em nghe
một thuở em là
thiên nhiên. Tay đưa
mình lên trên cây
và nằm nhìn bầu
trời lá sau mây
em thiếp rồi em
ngủ khi gió là
một tà mưa thưa….
em chơi vơi giữa
tình đôi con người
vì chẵng nhiều khi
là một đôi mắt
và trái tim liền
nối. Em ơi nghe
em nhớ yêu vì
cổ tích đã ướt
trên bàn tay đã
mỏi mòn bên những
phù linh. Một môi
cười giữa âm u
sao vẫn như là
còn lại thiên nhiên….