TUẦN THƠ 24: THƠ DỰ THI 1

    Cho đến bây giờ, đa số thơ Tân hình thức Việt chưa đáp ứng hai tiêu chuẩn hay: Ý tưởng và Nhịp điệu. Nhưng ở thời hiện tại, con Virus Vũ Hán báo cho chúng ta thấy, mọi sự phải thay đổi, từ suy nghĩ tới hành động. Và như thế, lý thuyết thơ với tập tiểu luận “Vũ Điệu Không Vần”, ra mắt vào cuối năm 2019, tới lúc phải thực hành.

    Cho đến bây giờ, đa số thơ Tân hình thức Việt chưa đáp ứng hai tiêu chuẩn hay: Ý tưởng và Nhịp điệu. Nhưng ở thời hiện tại, con Virus Vũ Hán báo cho chúng ta thấy, mọi sự phải thay đổi, từ suy nghĩ tới hành động. Và như thế, lý thuyết thơ với tập tiểu luận “Vũ Điệu Không Vần”, ra mắt vào cuối năm 2019, tới lúc phải thực hành. Trong lúc Báo Giấy bắt đầu đăng mọi thể loại thơ từ vần điệu đến tự do, thơ Tân hình thức cần đáp ứng tiêu chuẩn để sánh bước với các thể loại khác. Ngay cả phê bình thơ cũng phải theo đúng qui định về cách dùng chữ, âm điệu, kiến thức về thơ … Bài vở gửi trong số tới, chúng tôi sẽ chọn đúng theo tiêu chuẩn, và thơ sẽ được chuyển dịch ra tiếng Anh để gửi đăng trên weside Italy. Mong có những bài thơ Tân hình thức hay.


    Trần Thị Bạch Diệp
    CƠN DÔNG

    Cơn dông nào vừa ngang
    Qua thành phố đôi mắt
    Bầu trời mọng nước như
    Chúng ta vừa ngang qua
    Nhau một ánh nhìn thành
    Sẹo trên vòng hông áo
    Ướt nhớ một bàn tay
    Tình cờ lần chạm với
    Những chữ nặng trĩu đè
    Trên trán em xám như
    Mây ý nghĩ trên bầu
    Trời tháng sáu hỡi anh
    Sao không mở tung cánh
    Cửa ngoài kia cỏ mượt
    Xanh ngoài kia mưa long
    Lanh tắm gội những con
    Đường xanh như ngọc kìa
    Anh thảm cúc trắng dịu
    Dàng dâng lời kinh sám
    hối đưa ta qua dòng
    Sông khổ ải ngoài kia
    Tiếng ai cười lanh lảnh
    Như là cơn dông chưa
    Từng ngang qua vai em
    Chưa từng trĩu nước như
    Mắt em chợt hé ánh
    Trăng xanh dịu cựa mình
    Hồi sinh …


    Nguyễn Ngọc Trìu
    TÔI LẠC CẢ TÔI GIỮA CÁT VÀ TRĂNG

    Mung lung dắt tôi đi dưới hàng cây
    mơ hồ lá Tháp Chàm nung sẫm đỏ
    những nguyện cầu cát cợt đùa nhảy nhót
    trên mũi giầy rạn nắng tôi đi tìm
    sắp cạn một ngày hè ngọn tháp đứng
    nhìn theo một gã khờ xứ Bắc trắng
    nửa mái đầu câu hỏi vẫn ngu ngơ
    chỉ có tên, chừng tuổi với quê và
    nghề nghiệp ba nhăm năm trước cổng trường
    nào tôi hỏi cũng mấy cô giáo trẻ
    bịt miệng cười “dạ dạ … tên hay đấy
    thấy vài người … không ai quê ngoài đó”
    có dăm ba chiếc điện thoại nóng lên
    sáng cuội gọi gần xa mong gúp tôi
    tìm dần ra manh mối “có chồng chưa?…”
    làm sao biết được “xinh lắm phải không?…”
    tôi lặng lẽ gật đầu để lại số
    điện thoại cả đêm tôi đợi tiếng sóng
    biển mùa trăng khuya rồi thêm lạc giọng
    mênh mông nghe cát khản lời giá như
    ngày ấy giá như ngày ấy đừng e
    ngại đôi môi đôi môi đừng e ngại
    đâu đến nỗi bây giờ tôi lạc cả
    tôi giữa cát và trăng …


    Hường Thanh
    BỨC HỌA BIẾM

    Một người đàn ông đã có
    tuổi đến chiêm ngưỡng một bức
    họa vẽ đúng một người đàn
    bà đang nằm vẽ một bức
    họa có những cậu bé đang
    ngồi vẽ nhiều chân dung người
    lớn đủ sắc màu tạo ra
    tiếng cười đến những con người
    ở ngoài charlie hebdo
    những khuôn mặt của những cậu
    bé hồn nhiên và tự do
    trong một căn phòng giấy vẽ
    lộn xộn và nghịch ngợm nhưng
    khuôn mặt người đàn bà vẽ
    ra những cậu bé trong bức
    họa của những đứa trẻ bên
    trong charlie hebdo lại
    khác hẳn với những khuôn mặt
    của chính người họa sĩ vẽ
    ra người đàn bà nằm vẽ
    những cậu bé đang ngồi vẽ
    tiếng cười đã gây ra tiếng
    khóc cho người đàn ông có
    tuổi đứng nhìn bức biếm buồn.


    Nguyễn Văn Bút
    GỌT

    Nó ngồi gọt cây bút
    Chì có vẻ không hài
    Lòng về kết quả cuối
    Cùng mà cứ lặp đi
    Lặp lại câu chuyện gọt
    Bút chì trong nỗi sợ
    Hãi về chiếc bút chì
    Nó đang cầm trong tay
    Cả ước mơ về một
    Ngày không còn cô đơn
    Ngồi một mình gọt hết
    Bầu trời tuổi thơ để
    Tìm chút sắc màu cho
    Bức tranh tối mịt mờ
    Không thấy đầu là ngôi
    Nhà nó muốn sống để
    Gọt nhọn chiếc bút và
    Không lúc nào ngưng suy
    Nghĩ về bữa cơm ngon
    Khiến nó gọt thật nhanh
    Để vẽ cho đẹp gọt
    Cả giấc mơ thời gian
    Không bao giờ gọt được.


    Như Quỳnh
    THỜI ĐẠI

    bọn chúng hô to tự do tự do
    tuỳ tiện rồi phét lác tự do tự
    do là đi ăn cướp tâm hồn tinh
    thần người khác rồi gieo giắc buồn phiền

    bọn chúng hò hét đánh nhau tranh chấp
    ngừoi đàn ông này người đàn bà nọ
    rồi xông lên mạnh ai đấy sống bọn
    chúng gào thét đó là văn chương viết

    những bài nỉ non mời gọi yêu nhau
    thác loạn giang hồ các giá trị bị
    bóp méo bởi những biến thái điên
    rồ bệnh hoạn bọn chúng giết nhau âm

    thầm như những thanh kiếm giấu trong ngực
    áo đầy máu đen rồi khóc than cuộc
    đời khổ đau quá bọn chúng tay trong
    tay những quả bom định kiến rồi trao

    nhau những cái tát những cúi đầu ngoảnh
    mặt thời đại của những ngôi sao tìm
    đến những thiên hà với những dáng người
    tinh thần quỷ trái tim robot chữ

    giả uốn éo thành những ma trận nhân
    danh cô độc tâm lý hoang hoác ngu
    dốt không tri thức không hiểu biết không
    kiếm tìm những chứng chỉ không thể cứu

    hết được dân tộc này đất nước này
    bởi tiến sỹ giáo sư đang mải miết
    đi tìm cái tôi trong hư ảo chứ
    không phải những công trình khoa học có

    thật thực chất chỉ là một ảo ảnh
    như những chức danh chỉ để giữ ghế
    kiếm tiền hay một nơi ở xa hoa
    gọi là thành đạt


    Nguyễn Lương Ba
    CON ĐƯỜNG KHÔNG GIỚI HẠN

    Người đã đi đã đi qua ngày
    tháng hao mòn ngày tháng tôi trở
    về đây sương mù người đã đi
    khỏi ký ức trắng bạc trên con
    đường mù mịt sương chả còn ai
    quen chả còn ai chả còn ai

    người đã đi một ngày xa xăm
    nào đó xa lìa con đường mòn
    thôn xóm bác Mười em Vân mà
    người cứ ngơ ngác thẩn thờ nghe
    chừng như em Vân đã đi trên
    con đường mòn đó dài ra tận
    những vách tường hàng cây mùa hoa
    phượng râm ran hơi nóng hạ lào
    rát đau những ngày hè oi ả
    em Vân vẫn thế thi thoảng ngước
    nhìn người cứ ngơ ngác thẩn thờ
    nhớ thương tà áo vén chiều nào
    nàng cũng qua cầu nghiêng nón con
    đường chông chênh gió tạt em Vân

    vẫn thế đi đi về về mà
    mà con đường cứ dài ra một
    ngày xa xăm nào đó người khoát
    áo chuyến xe xình xịch nhìn lại
    thôn xóm người đã bẻ ngang cuộc
    đời thay màu áo trận một hai
    ba bốn con đường con đường mồ
    hôi em thôi nhớ nhung nhớ nhớ
    nhớ nhớ những phút giây đó mà
    hai bốn giờ phép anh cho em
    tất cả áo trận bạc màu đường
    bụi đỏ hàng quân lớp lớp ôi
    con đường này có ụ khói vàng
    tiếng máy gọi ù ù “đích thân …
    đích thân “ con đường đã để lại …
    để lại cho em những con đường

    mòn thôn xóm dài ra tận những
    vách tường hàng cây mùa hoa phượng
    con dường có ụ khói vàng đơn
    vị di hành người đã đi khắp
    những ngày bình yên những ngày binh
    lửa trên con đường không giới hạn


    Xuân Thủy
    NGHIỆT NGÃ

    Em bảo em yêu anh
    Vì anh là chàng trai
    lãng mạng biết làm thơ
    chơi đàn và yêu cuồng
    nhiệt. Chừng ấy đủ rồi
    em chẳng cần chi cả
    anh chỉ biết làm thơ,
    chơi đàn và yêu cuồng
    nhiệt mãi mãi là đủ
    rồi em cắp nón theo
    anh bước qua lời khuyên
    của gia đình, dòng họ
    hàng ngày em đầu tắt
    mặt tối, lo sớm lo
    khuya, cắn răng nhẫn nhục
    cũng chỉ vì muốn giữ
    mãi tình yêu ban đầu
    là anh biết làm thơ
    chơi đàn và yêu cuồng

    nhiệt độ chừng dăm năm
    sau con cái lớn dần
    nhà đông của khó gió
    vô nhà trống em bực
    bội mắng la và bảo
    anh nên quên làm thơ
    chơi đàn và yêu nhiệt
    huyết đi những thứ không
    nên cơm cháo gì chỉ
    tiêu tốn thời gian vô
    ích. Anh nghe em vứt
    bỏ không buồn nhưng tự
    hỏi không biết em có
    còn là em nữa, hay?

    Tân Bình, Mùa đông 2020


    Phạm Quyên Chi
    DI CHUYỂN

    Đây có thể là ngõ cụt
    Rồi cuối đường hầm dưới đáy
    Sông đây có thể là nơi
    Tăm tối tận cùng tiếng nói
    Cùng tiếng than bạn tôi ơi

    Có nghe lời thảm thiết rơi
    Xuống mặt đất bùn lầy kể
    Bạn nghe tuổi thơ buồn không
    Nắm lấy điều gì có câu
    Chuyện kể rằng chúng ta rồi
    Sẽ xin ăn và quên hết
    mọi trí nhớ nhưng vẫn mang
    Nỗi cô độc chìm trước mặt

    Con chim gãy cánh giữa bầu
    Trời lời thánh bạn nghe gì
    Đó? Đây có thể là thơ
    Chắp lại đôi cánh gãy chú
    Chim non bay vẫy chúng ta
    Rồi sẽ ngủ ngon giấc bên

    Chiếc lá cây màu xanh! Đây có
    Thể là thơ khơi dậy buổi
    Sớm mai người con trai đứng
    Trước mặt trời sẽ dạy chúng
    Ta bước đi như chú gấu
    Con lon ton … Đây thực sự

    Là ngõ cụt nhưng đứng im
    Làm đôi chân nặng nề vĩnh
    Viễn nặng nề và vị thần
    Chỉ ngang qua tinh cầu chiếu
    Rọi một lối đi nguy hiểm!


    Nguyễn Đặng Thùy Trang
    THÀNH PHỐ KHÔNG ROMANTIC

    Dưới gốc cây si chàng nhìn
    tôi bĩu môi thành phố không
    Romantic tôi ngô ngố khi
    tóc ngắn và mắt còn to
    suy nghĩ rồi suy nghĩ nhưng
    chàng nói, may mà có em …
    Ai đó chọc chúng tôi lệch
    nhau bằng một tin nhắn tôi
    nói về bài hát mình nghe
    Mùa yêu, chênh vênh hay gì
    đó – những con đường vắng anh
    anh vẫn bắt đầu “thành phố…”
    hát những lời ca thậm buồn –
    ai mua trăng tôi bán trăng
    cho ngày ngồi bên lan can
    thành phố không Romantic biết
    anh buồn vì người đàn bà
    thuộc về anh giờ đã là
    người khác chúng tôi cũng không
    thuộc về nhau còn những đuôi
    mắt dài hút gió bàn tay
    lạnh anh kéo đông về không
    dám chạm vào tôi và thôi
    chẳng nhớ nhiều đến thế lâu
    dần Romantic hình như chẳng
    thuộc về ai.


    Trần Văn Quyết
    ĐƯỜNG QUÊ

    Tôi đi qua bao cung đường
    quê dài lê thê tôi đi qua bao
    cung đường quê mong xuôi về
    nhà xưa đường quê dài sâu cong cong
    thênh thang long đong mênh mang
    nay đường quê băng băng bê tông băng
    băng bao gai xương rồng băng
    băng qua ngày dầu dầu mưa tuông cho
    tôi thêm thương thương và yêu
    quê hương thay màu xanh từng ngày nhà
    nhà bừng lên trong sương người
    người bừng lên niềm yêu quê hương ôi
    tình yêu thân thương ôi thời
    gian trôi nhanh mang theo bao người tôi
    yêu thương đi về đâu lang
    thang phiêu du rong chơi an yên nơi
    nào rồi ngày nao ngày nao
    ngày nao và mai sau mai sau mong
    cho quê hương xanh thêm màu
    mong cho quê hương vui câu ca yêu
    đời mong bao con đường quê
    hương dâng tràn lên bao niềm yêu thương
    mong cho …
    19/10/2018


    Vĩnh Phúc
    SINH NHẬT EM

    Anh mua hết Pleiku những bông
    hồng đỏ trang sức cho tháng
    Mười ngày thứ hai hai như
    Một niềm bí mật trời xanh
    Em xanh cánh môi đỏ nụ
    Hôn đỏ hãy thắp nến lên
    Khắp Ngân Hà những ngọn sao
    Tỏ những ngọn sao lu những
    Ngọn đăm đắm những ngọn nồng
    Nàn những ngã ba trời những
    Chân mây mắt trắng sinh nhật
    Em phố núi mộng du ngày
    Sinh nhật em trời ngu si
    Anh ngu mê hãy thắp lên
    Phố những ngọn nắng những ngọn
    Vàng mơ những ngọn hồng đào
    Sinh nhật em quả táo ngon
    Nhức răng anh về làm tổ
    Cắn một miếng hồng ngọt hai
    Hai ngọn thắp lên cho tháng
    Mười hai hai tiếng đàn trong
    Veo hai hai nụ cười đỏ
    Như mặt trời nhu nhú sinh
    Nhật em


    Đỗ Quyên
    TÔI BÍ THƠ BÍ YÊU

    những khi bí thơ tôi
    đều cầu cạnh tân hình
    thức việt mỗi lúc bí
    yêu tôi lại cần tới

    em tiêu chí thơ trong
    tân hình thức việt bao
    gồm ý tưởng cùng nhịp
    điệu tiêu chuẩn yêu với

    tôi vô lường tùy tâm
    trạng nơi em và thời
    tiết đất trời tân hình
    thức việt sinh hạ đầu

    thế kỷ hai mốt còn
    thơ việt già cả những
    ngàn năm yêu có từ
    thuở adam ăn trái

    cấm tôi bí yêu sau
    buổi gặp em những khi
    bí thơ tôi tìm tân
    hình thức việt với ý

    tưởng từ em cùng với
    nhịp điệu đất trời mỗi
    lúc bí yêu tôi cần
    em trong tâm trạng thi

    ca và thời tiết tân hình
    thức việt thế nhưng những
    khi bí thơ đồng thời
    bí cả yêu tôi không

    thể nào biết phải làm
    sao

    27/10/2018


    Hồ Đăng Thanh Ngọc
    CHƠI BÀN TAY

    Trên vỉa hè thằng bé chơi trò
    chơi bàn tay nó đưa hai bàn
    tay múp máp ra đếm mười ngón
    rồi ngón cái bàn tay phải chạm

    tinh tế vào ngón út bàn tay
    trái rồi ngón trỏ bàn tay trái
    chạm vào ngón cái bàn tay phải
    rồi ngón giữa bàn tay phải chạm

    vào ngón đeo nhẫn bàn tay trái
    rồi ngón giữa bàn tay trái chạm
    ngón út bàn tay phải và cuối
    cùng khi ngón cái bàn tay trái

    định chạm ngón đeo nhẫn bàn tay
    phải thì nó bỗng chán không chơi
    nữa bàn tay nó thỏng xuống thỏng
    thượt có lẽ đi chơi game thì

    thích hơn chăng nhưng nó đang đứng
    ngoài đường và nó còn cố đưa
    ngón tay lên ngang mày để xem
    ánh sáng có lọt qua kẽ tay

    hay không nó nghĩ gì thì làm
    sao tôi biết được nhưng sao mà
    tôi lại nghĩ là nó muốn đi
    chơi game cơ chứ làm sao tôi

    nghĩ vậy làm sao tôi nghĩ vậy
    trong buổi sáng trời hiu hiu gió
    thế này?


    Khế Iêm
    RÁC

    Tôi đứng bên đây đường nhìn
    qua bên kia những luồng xe
    vùn vụt vùn vụt ngược và
    xuôi đan xen như mắt cáo
    trông loáng thoáng dãy phố những
    sắc màu bóng người và tôi
    là cọng rác không tâm trí
    lây lất trên lề đường cuốn
    theo khói và bụi và còi
    xe trong khoảnh khắc tôi là
    vật thể giữa các vật thể
    vật thể nào giống vật thể
    nào vật thể nào khác vật
    thể nào hỏi và đáp ai
    với ai trong mênh mông gợn
    sóng những khuôn mặt khẩu trang
    và luồng xe vùn vụt vùn
    vụt ngùn ngụt ngùn ngụt cho
    đến khi bầu trời chợt mưa
    chợt nắng làm đậm đặc và
    tách lìa giữa tôi và rác
    và khói và bụi và còi
    xe hiện hình chỉ là những
    cái tên nổi trôi mà tôi
    không phải rác mà rác không
    phải tôi đang đứng bên đây
    đường nhìn qua bên kia.

    * Bài thơ gợi tới một ý nghĩ, chúng ta thường nhìn sự vật và con người theo thiên kiến. Vì vậy người làm thơ không phát hiện những mới lạ của sự vật chung quanh, và không mở ra được cánh cửa sáng tạo.


    Thạch Tốt
    BỐN GIỜ SÁNG

    Chiềc xe đổ rác lại đến đổ
    rác từ tờ mờ sáng có hai
    người đi bộ đã đi khi trời
    còn nhá nhem và chiếc xe đổ

    rác cứ thế vào bốn giờ sáng
    chiếc xe đổ rác làm nhiệm vụ
    câu cái dumster tiếng sắt va
    đập thiệt chói tai hai người đi

    bộ như không có chuyện gì xảy
    ra cứ đi về phía công viên
    giờ thì bà Mỹ kế bên (không
    biết tên) bắt đầu dậy đề máy

    xe nổ rẹt rẹt đi làm hãng
    bao ny lông cứ như không có
    chuyện gì xảy ra từ từ bà
    Mỹ kế bên như bao người khác

    có ly cà phê mà cái hãng
    bao ny lông này không có cà
    phê người đàn bà hưởng thụ mùi
    hương thơm cà phê robusta trước

    khi nghe cái máy đập của hãng
    bao ny lông ồn ào đinh tai
    nhức óc mà người đàn bà đã
    thức dậy từ bốn giờ sáng đề

    máy xe nổ rẹt rẹt đi làm
    hãng bao ny lông bao nhiêu năm
    nay đứng máy vô bao ôm vác
    người đàn bà vẫn nhẫn nhại trong

    giấc mơ ly cà phê thơm mà
    bà làm theo cách của bà theo
    những tiếng động đinh tai nhức óc
    để trở về một ngày bình yên

    con cái gia đình rồi lại bốn
    giờ sáng đề máy xe nổ rẹt
    rẹt rồi chiếc xe đổ rác lại
    đến đổ rác rồi hai người đi

    bộ đã đi như không có chuyện
    gì xảy ra người đàn bà hoan
    hỷ làm ra cái bao ny lông
    một ngày trời còn tờ mờ sáng.


    Tranh bài: Quadro Improvvisazione 19 – Vassily Kandinsky


    Leave a Reply

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img

    Up Next

    Discover

    Other Articles