THƠ MỖI TUẦN
______________
Chúng ta đã có tiêu chuẩn đánh giá một bài thơ: cái mới trong ý tưởng và cái hay trong nhịp điệu; cùng cách làm thơ Tân hình thức Việt, và bây giờ là thời điểm của vận động sáng tác. Thơ Tân hình thức Việt tái định nghĩa, thơ là một hành trình hồi phục người đọc, so với điện ảnh và ca nhạc, đó là tham vọng chẳng có gì phải thất vọng, vì đó là thơ. Nhưng để hồi phục người đọc, phải hồi phục nhịp điệu thơ, và để có nhiều người đọc, phải có nhiều người sáng tác. Chúng tôi mong muốn có những sáng tác mới, áp dụng theo cách làm thơ Tân hình thức Việt, và ngoài việc sáng tác, xin các thân hữu bỏ ít nhiệt tâm vận động thêm người tham gia. Sáng tác xin gửi về email: baogiaytanhinhthuc@yahoo.com ~ tanhinhthuc@gmail.com ~ info@thotanhinhthucviet.vn
*
Hồ Đăng Thanh Ngọc
BAY
bay vào tia sét để ý nghĩ ai
đó lóe lên/ bay vào cơn mưa để
ngôn từ ai đó ẩm ướt/ bay vào
nỗi đau để nước mắt trào dâng/ bay
vào biển cả để chết như bầy cá
phơi trắng bụng vì nhiễm độc Formosa/
bay theo viên đạn và thấy nhân loại
vẫn đang bắn nhau/ bay theo con kên
kên thấy có người đang chết đói/ bay
dọc biển miền Trung cá chết để thấy
mình đầy vô cảm … bay qua những trang
sách để thấy đang nghe diễn thuyết về
sự không hoài nghi sáo rổng/ bay vào
những ảo tưởng tốt đẹp và thấy thân
mình đầy máu.
Phạm Quyên Chi
SAY
Anh đã gặp em trên
Đống rác thật nực cười
Nếu thế thì bươi lượm
Tay anh bẩn mắt anh
Xanh tóc anh rối nắng
Em lơ ngơ trông mong
Đoàn xe thả thêm vài
Bịch rác mới tay em
Chạm tới bốn mùa rác
Mắt em cay với đắng
Ngọt bối rối để ý
Làm chi chúng ta chìa
Tay trên đống rác em
Đi tìm mảnh giấy ghép
Lại thành bát cơm anh
Đi tìm chén rượu chả
Hiểu sao hay hay thứ
Ta lượm mà say …
Hường Thanh
CÔ GÁI BÊN CHIẾC CỬA KẾ TIẾP
nắng đi vào nắng
tỏa ra nắng tắt
ban trưa mở ra
chiếc cửa chẳng biết
lúc nào ngày chưa
đọc được ý nghĩ
cô gái cũng không
đọc được chiếc cửa
mà phải lần lượt
mở ra từng cánh
cửa này lần lượt
mở ra những ý
nghĩ kia cuộc đời
ngắn như gian phòng
nhỏ lần lượt những
cuộc đời trong cánh
cửa cô gái mở
những ý nghĩ không
đọc được lần lượt
mở ra lại gặp
tên thủ lãnh với
màu đen quấn đầu
đứng đôi mắt khô
lần lượt mở mở
từng chiếc cửa cô
gái thân thể lõa
lồ khi nắng đã
đi vào ban trưa
nắng tắt rồi tắt
nắng lần lượt sự
mở ra lần khác
cô gái vẫn cố
mở ra hy vọng
mình
Nguyễn Văn Vũ
ƯỚC MƠ CỦA HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG
cha từng sống trong chiến tranh từng
mơ ước hòa bình và con đang
sống trong hòa bình đang mơ ước
tự do hai cha con nắm tay
nhau bước đi bước đi dưới hàng
phượng già hướng về phía chiếc cầu
đóng dấu lịch sử xây xong là
cuộc chiến vừa tàn họ bước đi
bước đi cùng những câu chuyện kể
về những dấu xích xe tăng bấm
vào gót chân lịch sử dính trên
mặt đường kể về dòng sông chuyển
sang màu bùn của những ngày no
nê hòa bình họ không nói về
nỗi lo âu họ không nói về
nỗi buồn phiền đang lẩn khuất sau
tán lá cho đến khi bức tường
vôi trắng bệnh viện đập vào mắt
kéo họ ra khỏi câu chuyện không
có nỗi lo âu không có nỗi
buồn phiền lẩn khuất họ buông tay
nhau làm dấu thánh ước mơ ước
mơ được thấy người đàn bà của
họ sau bức tường vôi trắng kia
sẽ mỉm cười mỉm cười khi họ
bước vào trong bộ đồ blue trắng
thụng thịnh rồi ước mơ ước mơ
sẽ cùng họ trở về sống thêm
vài năm nữa bên nhau trong ngôi
nhà có vách tường xây bằng kỷ
niệm ấm áp đâu ước mơ gì
hòa bình ước mơ gì tự do …
Hồ Quỳnh Hương
VỌNG ÂM
xích lại thêm một ngày
em thấy nỗi nhớ mình
căng tròn trên đầu những
ngón tay của mùa lễ
tình nhân năm trước những
bông tuyết trắng nở ngồi
sân mang hồn gió cài
lên tóc lấp loáng cảm
xúc chúng ta đan vào
nhau bằng những hơi ấm
đơm tình dâng hiến cơn
mưa phùn rửa sạch những
ngày buồn cộm cứng trong
trí nhớ phia trăm năm
dội về trước mặt mở
nút thời gian xích lại
thêm một ngày giấc mơ
bỗng nhầu nát quá khứ
tuột dốc dài hơn tương
lai càng ngắn lại và
em vẫn thai nghén những
kỷ niệm đã bốc mùi
cũ kỹ tựa cửa ngóng
sầu nhưng sầu vô tận.
Xuân Thủy
NGÀY HÔM QUA
Của ai đó ngày
hôm qua qua rồi
ngày mai ai cũng
có một ngày mai
mai ai cũng có
những cơn đau đau
mà thôi chỉ là
trước sau vậy mà
sao ai cũng cố
giết nhau để mất
mát nhiều hơn vì
thôi thôi về đi
nhiều hơn một chút
không giàu lên được
phải thật thật nhiều
nhưng phải … ngày hôm
qua ai cũng có
một ngày hôm qua
ngày mai mai một
dòng sông qua … thôi
thôi về đi đường
trần đâu có… gì…
Tranh bài: Alex Roulette, Airborne, Oil on Panel, 26″x 37″, 2010