Thơ Nguyễn Thánh Ngã 1

    Nguyễn Thánh Ngã Sinh 1958 tại Ba Gia, Sơn Tịnh Quảng Ngãi, Thường trú tại Lâm Hà, Lâm Đồng, Hiện sống và làm việc tại Thành phố Hồ Chí Minh. Hội viên Hội VHNT tỉnh Lâm Đồng.

    Nguyễn Thánh Ngã


     
    LỖI HẸN DÃ QUỲ

    người ta bảo đó là
    hoa báo nắng thế mà
    mưa vẫn té tát khi
    những ngọn đồi nở vàng
    hoa dã quỳ em ngơ
    ngác bảo miền Trung lũ
    lụt tơi bời sao hoa
    có thể nở mà không
    nức nở trong lòng người
    mẹ một mình sinh con
    trong đêm bão bùng người
    cha bị lũ cuốn khi
    liều chết chống chèo qua
    dòng xiết mẹ già lom
    khom bò trên nóc nhà
    em bé thương con chó
    con cho vào thau đội
    trên đầu mà lội nước
    ngập tới mang tai hai
    con gà con không hiểu
    vì sao đứng trên chiếc
    dép lật ngược trôi lềnh
    bềnh tiếng kêu chim chíp
    đói meo không có mẹ
    tìm mồi em bé chẳng
    hiểu vì sao con chó
    vì sao chẳng hiểu con
    gà cũng không hiểu nốt
    chỉ có anh lỗi hẹn
    với em mùa dã quỳ
    chẳng thể cùng nhau về
    hái hoa thắp mộ chị …
     
    KOGI

    buổi sáng thức dậy thấy
    người Kogi bình thản
    không nỗi lo không hoài
    nghi không chán chường họ
    sống như đã sống trong
    rừng hàng ngàn năm ăn
    trái cây và rau cỏ
    không hề giết hại bất
    kỳ sinh vật nào thế
    mà sống thọ không bệnh
    tật thuốc men kể cả
    không chiếm hữu kể cả
    không tôn giáo không giáo
    điều họ sống tự nhiên
    như nhiên mà hiểu hết
    cái đau của nhân loại
    và những điều xảy ra
    trong vũ trụ tối tăm
    có phải ai giết chóc
    sẽ bị giết chóc có
    phải không tranh giành kẻ
    thù tự tiêu tan có
    phải không tôn giáo sẽ
    không có ma quỷ có
    phải “không có phải” người
    Kogi không phải người
    Kogi vậy họ là
    ai chúng ta là ai …
     
    HỒN NHIÊN

    Sủa là âm thanh phát ra từ
    cái mõm loài chó và như thế
    chó vẫn sủa và người ta vẫn
    Đi để thế giới được sinh ra
    những lãnh thổ có tiếng sủa canh
    giữ những ảo tưởng an lành những
    Giấc mơ dai dẳng về đời sống
    tạm bợ gọi là cuộc sống con
    người thật ra cuộc sống cứ thế
    Mà mọc lông những ngôn từ cứ
    thế mà đi bằng bốn chân không
    ngại từ đó tiếng chó cứ hồn
    Nhiên sủa lên tiếng người tiếng chó
    lẫn lộn không phân biệt được như
    một phản xạ có điều kiện dần
    Dà người ta không kiêng cữ sủa
    không kiêng cữ nói như sủa vào
    mặt nhân gian cắn vào mặt những
    Công dân hạng bét của hành tinh
    đau khổ và bất lực này dù
    đau khổ chẳng ảnh hưởng gì đến
    Hòa bình thế giới và bất lực
    cũng vậy cứ thế mà thành tiếng
    sủa biểu cảm nghìn cung bậc đời
    Sống …
     
    VIẾT TRONG NHÀ HÀNG CUA MỘT CÀNG

    Người ta đến thế giới này bằng
    nhiều cách anh bạn tôi đến thế
    giới này bằng một cuộc nhậu tơi
    Bời hoa lá lên bờ xuống ruộng
    anh là cua không gãy một càng
    mới là chuyện lạ nhưng còn
    Một càng cũng là chuyện lạ rồi
    nên vô tình hay hữu ý không
    biết anh rủ tôi ngồi trong quán
    Cua một càng Sài Gòn mà thật
    ra Sài Gòn làm gì có cua
    hai càng bởi càng dài càng ngắn
    Càng nhiều càng ít càng có càng
    không càng giàu càng nghèo càng to
    càng nhỏ càng uống càng say càng
    Say càng tỉnh và ngược lại càng
    mê càng đắm mà không ai biết
    mình mê đắm như cua một càng
    giữa cuộc đời bá đạo và vô
    đối này ư …
     
    NĂNG LƯỢNG

    Tôi bắt đầu lấy năng lượng từ
    em để viết để dịu dàng trở
    nên quyết liệt để ngây thơ trở
    nên tàn nhẫn để dị thường trở
    Thành nhiệt hạch phản ứng lời hạt
    nhân của ý phiêu bồng câu chữ
    của tứ thành cơn lũ ống cuồn
    cuộn trào năng lượng cuốn phăng dãy
    Lâu đài hoang phế đổ nát những
    thành trì tuyệt đỉnh cổ điển truyền
    thống quan niệm ngự trị lâu đời
    trong không gian thời gian ước lệ
    Của ngày hôm qua ngày nay và
    ngày mai ôi cơn mưa lượng tử
    và gió vật lý thổi bay qua
    vùng ảo giác của trục thời gian
    Ngang tàng bám vào mê lầm keo
    kiệt bám vào thế giới qui chiếu
    để trăm năm rõ một chỗ ngồi
    khi tôi bắt đầu chết điếng khi …
     
    O CHUỘT

    ngày xưa Tô Hoài viết O chuột đọc
    hoài vẫn không thấy O chuột nào giống
    O chuột mình đã đọc thì nay có
    O chuột nhắt trong tủ sách gặm vài
    từ xé vài tờ rồi lót ổ nằm
    trên đống chữ rách nát lâu ngày bỗng
    nhiên O thông minh dữ dội O bèn
    nghĩ ra cách đối phó với lão mèo
    đen luôn kêu “meo meo” hù dọa cháu
    con nhà họ chuột một hôm O chuột
    âm thầm tự chui vào cái bẫy lão
    mèo đen hí hửng thò tay vào định
    chộp O chuột bỗng cái bẫy sập dính
    chặt móng sắt vào tay mèo đen lão
    giãy giụa trong tiếng cười nhạo của O
    chuột càng giãy giụa tay lão mèo càng
    đau đớn tợn lão nhận ra cái kế
    dụ khị thâm độc của O chuột nên
    lão xuống giọng xin xỏ hãy thả ta
    ra ta sẽ tha cho con cháu nhà
    chuột nhưng O chuột chỉ kêu “chít chít”
    nhờ ăn cái chữ đã thành tinh khôn …
     
    ĐÀN VỊT TRỜI

    mưa xuân như cơn mộng giăng
    giăng ngoài bờ rào đàn vịt
    trời bay qua bờ rào “rào
    rào” như vỡ mộng mưa giăng
    lão K’De mang nỏ vào rừng
    gặp đàn vịt trời tìm nơi
    đẻ trứng những quả trứng tròn
    trĩnh đẹp như những viên ngọc
    lấp lánh dưới mặt trời lão
    K’De bốc trứng bỏ vào túi
    chẳng phải túi ba gang chẳng
    phải túi “dạng vừa đâu” mà
    đó là chiếc túi đựng mũi
    tên bịt đồng khi chiếc túi
    trứng vừa đầy một con rắn
    to cũng vừa xuất hiện nó
    há mồm le lưỡi định mổ
    vào tay K’De … ôi lão già
    một đời đi săn nhưng chưa
    bao giờ chưa bao giờ lão
    trở tay không kịp như thế
    này vì như thế này là
    không kịp trở tay nếu lão
    rút mũi tên bịt đồng bắn
    con rắn to thì những quả
    trứng sẽ vỡ tan còn nếu
    không lão sẽ bị rắn độc
    cắn may thay đàn vịt trời
    đã về vịt trống vịt mái
    sà cánh xuống chiếc tổ con
    rắn vội chuồn đi lão thợ
    săn K’De cũng bỏ đi nhưng
    vợ chồng vịt trời cứ bay
    theo kêu “quắp quắp quắp” tự
    nhiên lão thợ săn thấy mình
    là “kẻ cắp” nên lão quay
    lại bỏ những quả trứng tròn
    trĩnh như những viên ngọc vào
    chiếc tổ xinh xắn rồi quay
    đi lão đâu biết con rắn
    độc đang chờ lão ven đường
    để dành lại những quả trứng
    và con rắn cũng đâu biết
    lão già đã lắp sẵn mũi
    tên vào chiếc nỏ cầm tay …
     
    TẶC LƯỠI

    tặc lưỡi một cô gái xa
    lạ là cái tặc lưỡi tôn
    vinh hay cái tặc lưỡi thèm
    muốn cũng đều là cái tặc
    lưỡi quấy rối tình dục nơi
    công sở cũng đều là sai
    với qui tắc ứng xử của
    một người nghiêm chỉnh hay một
    người đàng hoàng khi một cô
    gái có vẻ “ngon hẳn” thì
    anh không nên tặc lưỡi mà
    anh chỉ nên nói một câu
    “rất tuyệt rất tuyệt em rất
    tuyệt!” hẳn nhiên đôi mắt xa
    lạ sẽ nhìn anh và anh
    nhìn đôi mắt xa lạ nhìn
    anh …
     
    NHUẬN GIÂY

    có thể chỉ là một giây
    mà chúng ta xa nhau mãi
    mãi có thể chỉ là một
    giây mà chúng ta ngoảnh mặt
    làm ngơ từ chối thấy nhau
    bởi tình yêu man trá dại
    khờ đã đến hồi kết thúc
    nhưng thời gian thì được bù
    đắp bằng cách nhuận giây vào
    [… 30/6/15]
    thời gian được ngưng lại một
    giây thị trường tài chính thế
    giới tìm cách tránh né tê
    liệt vì giây nhuận “khủng khiếp”
    ấy, còn em tìm cách tránh
    né anh cũng chỉ trong một
    giây “khủng khiếp” đó thôi! thị
    trường tài chính hay thị trường
    tình yêu anh chẳng biết chỉ
    biết em chính là một giây
    “khủng khiếp” hơn mọi “khủng khiếp”
    “giây nhuận” kia trái đất có
    thêm một giây để chậm lại
    còn anh có thêm một giây
    để “lại chậm” một nỗi đau
    đời trong khi trái đất được
    bù đắp còn anh lại bị
    “tước đoạt” chỉ trong một giây …
     
    BÀI THƠ RÁC

    những người giàu xả rác những người
    nghèo ném rác những chiếc xe chở
    rác những hố rác bốc mùi giữa
    lòng thành phố những đứa trẻ bới
    rác đã là cuộc sống ai cũng
    có rác vì rác và rác đã
    làm nên cuộc sống và cuộc sống
    phế thải rác đó là điều dĩ
    nhiên hẳn nhiên và tự nhiên mà
    ai cũng biết giống như tôi vò
    một tờ giấy nháp vứt vào sọt
    rác tôi biết trong đó một bài
    thơ rác vừa ra đời vừa bị
    vứt đi trong cái sọt đầy rác
    một bài thơ rác không hề biết
    mình là rác nó cứ ngang nhiên
    không coi mình là rác trong cái
    sọt chật chội đầy rác mà tự
    xưng mình là vua (các loài rác)
    cho đến khi ngọn lửa bén hơi
    thì tất cả cùng thét lên bản
    hài ca “là tro bụi hãy trở
    về tro bụi” và cứ thế bản
    hài ca cứ lặp đi lặp lại
    trong khi bài thơ rác của tôi
    cứ làm vua xứ sở rác vì
    những người giàu xả rác và những
    đứa trẻ lang thang vẫn còn bới
    rác …


    Page Cover: Small Bottle with Peonies and Blue Delphiniums (detail) by Vincent van Gogh

     
     

    <

    p style=”text-align: left;”> 

    Leave a Reply

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img

    Up Next

    Discover

    Other Articles