Nguyễn Hòai Phưong
& nếu mày ngồi ở một góc như
một thằng ăn mày nhìn người qua
người lại thì mày mới thấy cuộc
đời mày vô nghĩa như thế nào
nếu mày ngồi ở một xó như
một kẻ hành khất nhìn người ra
người vào thì mày mới thấy đời
mày chẳng là cái quái gì thôi
thì mày hãy yên phận với một
tờ báo cũ một quyển sách nát
hãy bằng lòng với một cốc cà
phê cuối bình đắng ngắt một cốc
bia quá đát chua loét ngồi yên
đấy mà nhìn người ta ra ra
vào vào ngồi yên đấy mà nhìn
người ta đi đi lại lại nhìn
người ta nhìn mày một cách ghẻ
lạnh khinh bỉ như nhìn một con
chó đói nhìn người ta lóng ngóng
cầm đũa nhìn người ta bốc thức
ăn nhìn người ta nhồm nhoàm nhai
nhìn người ta húp sột soạt nhìn
người ta thì thầm người ta cười
người ta vuốt tóc vuốt má người
ta âu yếm nhau nhìn người ta
tất bật vội vội vàng vàng khẩn
trương nhìn người ta quát tháo người
ta cáu gắt chửi bới nhau nhìn
người ta thỉnh thoảng lại liếc nhìn
mày xem mày đang nhìn đi đâu
nhìn mày đang nhìn cái băng chuyền
vô hồn đang chầm chậm lạnh lùng
quay đưa những bát những đĩa nho
nhỏ đựng su si nguội ngắt nguội
ngơ đến bên những người ăn nhìn
những cánh tay thoăn thoắt tiếp đồ
ăn vào băng chuyền những cánh tay
thoăn thoắt lấy đồ ăn từ băng
chuyền ra tất cả chính xác như
những bộ phận của một cỗ máy
nếu mày mới có một ngày như
thế mà mày đã cảm thấy buồn
chán cảm thấy thất vọng thì đời
mày còn buồn chán mãi mãi đời
mày còn thất vọng dài dài mày
nên nhớ là mày phải luyện phải
tập làm quen với mọi hoàn cảnh
mày phải tập quên chính mày là
mày đi thật sự có phải mày
chẳng là cái quái gì không nào,
nếu &
Munich, 30 – 7 – 04