Khác với những nhà thơ khác, thơ xuân Nguyễn Bình không đơn âm mà đa thanh, đa thanh, đa thanh, đa hình ảnh. Xưa, thơ xuân và thơ Tết vốn dĩ phải mang âm hưởng vui tươi, nhưng trong thơ Nguyên Bình, chủ đề này luôn song hành với hai cảm xúc buồn vui, nhưng vui buồn của ông cũng rất khác nhau. .
thơ xuân
Ở đây mùa xuân đã đến
Nhà nào cũng mở cửa đón chào vui vẻ.
Mỗi cô gái so sánh màu áo của mình
Hai má cô ửng hồng và cô mỉm cười rạng rỡ.
Và như một bông hoa tươi, những cánh hoa dần dần nở rộ,
Mỗi hàng trinh nữ bước vào tuổi dậy thì vào mùa xuân
Con đường thơm đánh thức trái tim quân tử
Vó ngựa quen ngõ tình.
Học giả nào cũng lười chải tóc
Một mình mơ về tương lai
Đã thi đậu làm quan,
Công chúa đeo chiếc trâm hoa cẩm tú cầu
Có những ông già tóc bạc
Đôi chén rượu đào, bút làm thơ
Người đàn bà tóc bạc, hiền lành như Phật
Chuẩn bị hành lý đi lễ chùa.
Pháo hoa nổ đây đó, khói bay mù trời
Gia đình đoàn tụ dưới hoa tươi,
Trái tim em như cánh hoa cổ tích ấy
Một bài thơ khó quên.
cô gái mùa xuân
Em như cô gái còn trẻ
Trắng tinh khiết, không bám bụi,
Mùa xuân đến, hoa mai, hoa mận nở rộ.
Thiếu nữ mùa xuân rũ lụa trên sông Vân.
Lòng xuân lơ đãng, má xuân hồng.
Cô gái mùa xuân mơ về hôn nhân,
Đôi tám lò xo đi trên tóc.
Bạn có buồn khi ngủ trong đêm xuân?
Cô lái đò
Mùa xuân đã mang lại niềm khao khát của tôi
Trái tim cô gái nằm ở bờ sông kia.
Cô nhớ lại ba mùa xuân trước,
Trên bến tàu với một người đã thề nặng nề.
Nhưng rồi vị khách, mùa xuân năm ấy,
Đi xa và không trở lại… bờ sông.
Đã bao lần mùa xuân chảy mãi?
Nhiều lúc cô gái trông có vẻ mệt mỏi.
Mùa xuân này đã đến thêm ba lần nữa,
Ngọn lửa tình yêu dần nguội đi.
Tôi có nên đợi mãi không?
Cô đã phải xin lỗi người yêu của mình.
Bỏ thuyền, bỏ bến, bỏ vạch rõ ràng,
Người lái thuyền kia đã lấy vợ.
Nhớ em từ đó,
Để buồn cho người qua sông…