Nguyễn Lương Ba
Nửa đêm thức dậy mặc quần áo đichợ. Những trái táo dỏ xanh vàng ngayhàng thẳng lối dưới ánh đèn trắng. Nhữngrau tươi mát mắt. Những hộp tráicây, hộp xúp nhẵn hiệu đủ màu. Nhữngchai rượu trắng đỏ. Bia lon bia chai.lớn nhỏ. Lổn nhổn. Những vĩ thịt bọcgiấy trong. Những khứa cá vuông vắn. Phômai cứng mềm, có mùi, không mùi. Nhữngchai thuốc tẩy. Làm sạch bồn cầu. Lọcnước trong veo. Kem đủ loại đủ màuđủ mùi. Đường, bột màu va ni, trứnggà. Kẹo chua kẹo ngọt. Bánh trong hộptrong bao. Bánh mì loại mềm, loại bộtchua, loại Ý loại Pháp, ổ tròn ổdài. Kẹp tóc. Xà bông gội đầu. Kemdưỡng da. Viết chì kẻ mắt xanh nâuđen. Thuốc ho thuốc cảm thuốc nhức đầuNửa đêm tôi mua một hộp tampons.
Truyện của ông mang đầy tính triết lý và rất lôi cuốn đối với người đọc. Trước 1975, ở miền Nam có một số nhà văn như: Nguyễn Nghiệp Nhượng, Nguyễn Xuân Hoàng, Hoàng Ngọc Biên, Huỳnh Phan Anh… đi theo trường phái này tạo nên một không khí văn chương sôi động của thập niên 60 không kém gì phong trào thơ tự do cũng ở cùng thời điểm đó.
làm bộ mày là tao vàtao là tao như thế để tao đượchai tao làm bộ mày làtao là mày và tao là mày làtao như vậy sẽ có batao với ba mày đều là tao cảthôi mày đừng thút thít khócnữa tao không xúi mày chơi dại khôngbắt mày làm bậy hổng thèmỷ lớn chơi khôn ăn hiếp mày hoàitụI mình hãy làm tao làmày mày là tao để mày với taotuy hai mà một tao vớimày tuy một mà hai và giả bộnhư trời đổ mưa phùn trêncon lộ vắng lúc này đặng tao ômmày đứng núp dưới gốc cây.
tôi nằm dướI hố. Đạn bay mùtrời. Một vùng thật xa. Phèn chuanước mặn. Năm căn Cái nước. Rừngđước rừng tràm. Tôi về Cà Mautôi lên Sóc Trăng. Tôi qua RạchGiá. Tôi vào Chương Thiện. Cũng làtôi đi trên quê hương khói lửaĐâu nói chi chuyện sáng mắt sángLòng. Chỉ thêm dài dòng . Đã rõ…
Nguyễn Lương Ba
Một người treo cổ trên cành câyTrong công viên giữa thành phốNhìn một phút cuối cùngĐôi tình nhân hôn nhauXongThiếu nữ cười tinh nghịch như hòn sỏiNém lăn theo triền mái ngói.
Anh sợ những cột đèn đỗ xuốngRồi dây điện cuốn lấy chúng taBóp chết mọi hy vọngNên anh dìu em đi xa
Đi đi chúng ta đến công viênNơi anh sẽ hôn em đắm đuốiÔi môi em như mật đắngNhư móng sắc thương đauĐi đi anh đưa em vào quán rượuCó một chút ParisĐể anh được làm thi sĩHay nửa đêm Hà NộiAnh là thằng điên khùngÔm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tớIChiếc kèn hát mãi than vanĐiệu nhạc gầy níu nhau tuyệt vọngSao tuổi trẻ quá buồnNhư con mắt giận dữSao tưổi trẻ quá buồnNhư bàn ghế không bầy
Thôi em hãy đứng dậyNgười bán hàng đã ngủ sau quầyAnh đưa em đi trốnNhững giày vò ngày mai.
Đêm khua bí mật như mũi tên bayTừ một đảo hoang nào không biếtTên em mỗi loãng dần giấc ngủ mêVà giọt mưa rơi cách biệtVà tiếng khóc nhỏ xuống
Hạt mưa tan thành tiếng kêuĐêm phủ đầy em một rừng chếtChiều trên cánh tay
Em thắp lửa đầy mình bỏ trốnVào thinh không hãi hùngMặt biển chừng xanh bão tápAnh thở khói tròn những luyến tiếc khôngVà hẻo lánh thấm dần mãi da thịtGiữa đồng lầy mực nước dâng loang.
Ôi, yêu dấu, yêu dấuTôi đã chờ đợi em lâu quá lâuĐến khi nào hồn em rồI mới đậuTrên hồn tôi cánh tình ái nhiệm màu
Ôi, yêu dấu, yêu dấuEm hãy trở về mơn trớn lấy tim tôiHồn cô độc đã từ lâu lạnh lẽoHãy trở về đốt lửa hộ đôi môiÔi, yêu dấu, yêu dấuEm hãy trở về vội vã cùng tôiTôi rất sợ ngày mai không sống nữaHãy trở về thương nhớ lắm em ơi
Ôi, yêu dấu, yêu dấuEm hãy về ôm xiết lấy tôi mauVà giữa phút mê ly mầu nhiệm ấyTôi chết đi hồn ấm áp thiêu thân.
Ngôn ngữ này được sử dụng vừa là hình thức vùa là nội dung của tác phẩm. Cái đẹp chính là sự ngưỡng mộ.
Tôi có một cô emở đồi Đa Thọ nhắnrằng tôi hãy mau trởvề đồi dã quỳ sẽdẫn tôi tới mộ sẽbiểu nơi này đích thựclà quê của tôi đấydù không phải quê tôinhưng cô em đã ởđó đời đời dã quỳđã bấy nhiêu năm ngâydạI bấy nhiêu nắng hanhgió hắt hiu đời đời
Dã quỳ cành bên hoavàng bia mộ khắc tênem trên đồI Đa Thọtrên vách núi đá trênthân thông già buột tôiquên khó hơn là nhớmùa về tôi cũng vềthôi quê tôi đấy hiểnnhiên trắng lưng đồI bụidã quỳ cài hoa vàngtrên mộ Đa Thọ traoem em gửI lại tôi.
Muốn tả chân em thì anhđứng ngoài để tả chân emđứng ngoài điều mình tả vìchỉ để mô tả có thể
nào thì nói lên thế rồitự xóa một cách khách quanđể bây giờ nơi đó emchờ người về nhớ ngày chiatay để bây giờ nơi đâynhững dấu chân khắc dấuhoài niệm giấc mơ dài thậtlãng mạn chập chờn dài mãinhững hoài niệm trong căn nhàđể đi tới đi lui vớichính mình bắt đầu tan tànhsức mẻ một nơi mộy chútsức mẻ tình yêu của ThượngĐế sức mẻ không yêu ainữa từ chối sự sáng tạotình yêu nằm im giữa ngườingười nằm im chập chờn giấcmơ xa lạ con virusxa lạ tự tìm tự tạokhông có gì sẵn sàng cảMuốn tả chân em thì anhđứng trong để tả chân emđứng trong điều mình diễn tảnhìn em như một lối nhìn
sáng rỡ xa lạ cái thế giớinhìn nhìn em không có gìsôi nổi hơn vấn đề sốngchết của con người nhân loại.
Tôi đứng dưới mái hiên, nhìn lơ
đãng người đàn ông tồi tàn, sặc
mùi rượu, đi ngang qua (rồi quay
lại) xin điếu thuốc lá, điếu thuốc
lá dĩ nhiên, điếu thuốc lá chẳng
lẽ tôi không có một điếu thuốc
lá, bởi vì nhiều lần trong đời
trắng tay tôi đã không có cả
một điếu thuốc lá, điếu thuốc lá
rẽ mạt, không đáng gì, một thời
tôi đã từng không có cái không
đáng gì-xin lỗi xin lỗi-nhưng
người đàn ông tồi tàn, sặc mùi
rượu đã bỏ di( rồi quay lại)
đưa cho tôi một điếu thuốc lá
điếu thuốc lá không đáng gì và
bây giờ tôi vẫn không có cả
cái không đáng gì-cảm ơn, cảm
ơn- người đàn ông tồi tàn, sặc
mùi rượu và điếu thuốc lá tầm
thường như thế, ngạc nhiên như thế
tràn đầy trong đời sống chung quanh
tôi và tôi cũng tầm thường như
thế, ngạc nhiên như thế dưới mái
hiên này, tôi là ai, tôi là
ai ừ tôi là ai, sao tôi
không biết?