THƠ VƯƠNG NGỌC MINH 2

    THƠ VƯƠNG NGỌC MINH
    ______________________

     
    WHO KNOW?
    tất nhiên chuyện tôi biết
    không giống thiên hạ biết
    và điều em biết không
    giống tôi nốt thực ra
    cái tôi biết chẳng bí
    mật gì cả vấn đề
    là việc người ta biết
    không giống như việc tôi
    biết và em cũng vậy
    sự thể em biết không
    giống ai hết còn sự
    thể tôi biết thực ra
    ai cũng biết nó sờ
    sờ đấy “hỉ nộ ái
    ố!” tất nhiên thiên hạ
    thảy đều biết như thế
    nhưng rõ ràng là không
    giống “hỉ nộ ái ố!”
    tôi biết và em cũng
    vậy điều em biết không
    như tôi biết thiên hạ
    ai cũng cho biết điều
    họ biết là chính xác
    nhưng điều tôi muốn nói
    là tôi vẫn không biết
    chắc rằng họ có biết
    chính xác như đã cho
    biết cứ cho mỗi người
    biết mỗi cách và điều
    biết “đủ là đủ để
    sống ở đời” nhưng không
    phải ai cũng biết giống
    ai tất nhiên rồi thiên
    hạ vẫn cho biết họ
    biết hết các chuyện nhưng
    rõ ràng các chuyện họ
    biết không giống tôi biết
    “hỉ nộ ái ố!” em
    cũng vậy em vẫn luôn
    biết sự việc không giống
    tôi biết cũng không giống
    ai hết tại sao vậy?
    tôi đang tự hỏi “tại
    sao thiên hạ cứ biết
    các cái không giống mình
    biết kể cả em nữa
    (người tôi yêu dấu!) tại
    sao em biết các sự
    việc tôi biết nhưng lại
    hiểu không giống em hiểu
    giả như có biết tất
    thì có phải cũng chỉ
    mỗi ta biết “hỉ nộ
    ái ố!” à em chắc
    biết trời đất chứ? hiện
    thời thì tôi nghĩ mình
    biết tất cả mà tuồng
    chẳng biết gì!
     
    TẦM CHƯƠNG TRÍCH CÚ
    phải có câu (chữ) thực
    hoa mĩ, với thi pháp
    hiện đại, đường hoàng nói
    lên nỗi nhớ chị mà
    tôi đang mang nặng lòng
    may, mới vực nổi tôi
    dậy, nhủ thế, thì nghe
    (thấy) có tiếng quạ lẻ
    bầy, kêu một tiếng “quác!”
    quả, tôi luôn cố gắng
    gỡ đám mây mù quấn
    quanh mình, đám mây chết
    tiệt quấn quanh tôi, bao
    lâu nay, hễ nghe tiếng
    quạ lẻ bầy, kêu một
    tiếng “quác!” lập tức thấy
    từ xa, thấp thoáng nguyên
    buổi chiều (xưa) tôi ngồi
    cốt viết sao cho ra
    câu (chữ hoa mĩ) chỉ
    một câu thôi, với thi
    pháp cực hiện đại, đường
    hoàng thì, ngoài ngàn vẳng
    lên điệu kèn đồng, đưa
    ma, day dức nơi thôn
    ổ chị quấn vuông khăn
    trắng vận áo len trắng,
    cắp rỗ bông, đi te
    tái trên đê, ôi, chị
    đi như thể hòng kịp
    về gỡ hộ đám mây
    xưa (sau) quấn quanh tôi
    và, câu (chữ) tôi viết
    thực ra chỉ mỗi ý
    tưởng cỏn con, không vá
    trời lấp bể, đặt trên
    đê, mong chị về, nhặt
    lên, lặng ghi chú, dưới
    dòng chữ bằng dấu son
    môi, tôi gỡ đám mây
    mù quấn quanh mình cũng
    chỉ cốt dứt câu chuyện
    lịch sử tình yêu tôi
    dành cho chị hòng kịp
    đầu thai trở lại, ăn
    (nằm) cùng chị một đời,
    đợi qua rằm, ra mở
    con đường tắt, rộng, chạy
    lần tới cuối bãi, trồng
    bãi cỏ lau, cao lút
    đầu, tôi gạ lũ sói
    đồng đừng tru inh ỏi
    nữa, thê thiết lắm, vào
    đêm trường, ngửa mặt hoa
    soan sẽ rộ lời (chùm
    chùm) ngày về, đi, bước
    ngang mỗi vũng sương chắc
    chắn sẽ gặp một chị,
    ôi, các chị đều lầm
    lụi, nỗi đường đất quan
    san, truyền thống dân tộc
    nào? có thể nuôi sống
    hơn chín chục triệu con
    người hãy còn nguyên mông
    muội, hỡi giời! tôi sa
    lầy giữa rừng hương, phải
    làm sao có được câu
    với (chữ hoa mĩ) nói
    lên tình tôi yêu chị,
    cộng thi pháp hiện đại
    đường hoàng, may, mới vực
    nổi dậy, hiện tôi còn
    nằm ngó, trông lũ mèo
    nhập đồng, đám mây mù
    quấn quanh mình, chốc chốc
    cứ thoắt hóa hình người,
    thoắt hóa núi sông, và
    chị ơi, vạn vật vốn
    vô thường (chúng ta chả
    bao giờ thật có) đường
    là đường chung (!) vậy nhưng
    mỗi tôi kể vô phương
    tháo lui, chữ thánh hiền
    “đọc, chả khác bị tra
    tấn!” sống dở chết dở
    với các cuộc tra tấn
    từng xảy (diễn) dài cả
    trăm năm, cực ấn tượng
    nhân đây tôi muốn nói
    lên (thơ) sự bế tắc
    từ các bộ đồ, vận
    hằng ngày, ủi, cũng giống
    không ủi, nhiều người từng
    bảo- có thấy tôi, nhưng
    chẳng biết tôi tên gì
    tôi có nói “tuy nhiên,
    không sao, thế giới giờ
    đã nhỏ bé, bởi tính
    toàn cầu mà!” nghe thế,
    tôi nghĩ, đúng là cần
    phải có câu (chữ hoa
    mĩ) với thi pháp cực
    hiện đại, hòng cho tôi
    diễn tả về nghề thơ,
    đa mang (đa năng) cùng
    với tình yêu, các ý
    nghĩ thực táo bạo tôi
    đang dành cho chị, thời
    có như thế, may, mới
    vực nổi tôi dậy, chị
    ơi!
     
    TÔI, KẺ GÁC DAN CỬA TỬ

    … thương nữ bất tri vong quốc hận
    cách giang do xướng hậu đình hoa.
    đỗ mục.

    Được nằm với thị
    bất kể giấc trưa
    sáng hoặc tối tôi
    đều đặt tay vào
    chỗ đấy (chỗ thực
    mềm ấm) khởi từ
    đó tôi nói hay
    thị kể tuyền những
    câu chuyện với các
    tình tiết nghe đi
    nghe lại dù nhiều
    bận như thế chúng
    tôi thảy đều quên
    ngay và cứ thế
    hết câu chuyện này
    tiếp nối cốt truyện
    khác lúc thì trọn
    cả giấc trưa lúc
    hết nguyên giấc đêm
    lắm lúc nơi giấc
    sáng tôi chả nói
    thị chẳng kể gì
    chỉ làm tình chúng
    tôi làm tình cho
    tới khi cơn bão
    tình đầu tiên ập
    tới tan đi rồi
    trong khi nằm chờ
    hơi thở đời sống
    xô vào gian phòng
    6x 8m
    tôi lại ân cần
    đặt tay vào chỗ
    ấy (chỗ thực mềm
    ấm) để từ không
    khí của thị thở
    tôi bắt đầu sống
    cũng vậy từ không
    khí tôi thở cơn
    bão tình nơi thị
    bắt đầu dậy lên
    như thế mọi việc
    (kể cả chuyện hậu
    sự) chúng tôi giải
    quyết cực nhanh gọn.
     
    …”

    tôi nói “tâm địa xấu
    tốt nó thể hiện qua
    lời nói việc làm tất
    nhiên …” và liếc nhìn đồng
    hồ thời gian với tôi
    vô đối nó chả khác
    bào ảnh cứ “trôi đi
    cùng tháng chạp” như tựa
    tập thơ của thi sĩ
    phạm việt cường tôi nói
    dòng thời gian nhiều khi
    đếch là điều gì thiết
    thực bằng chứng cho tới
    nay tôi vẫn chưa trôi
    đi cứ ở vậy một
    mình hễ nhấc thân lên
    kì thực khi nào cũng
    một mình đưa chân đá
    đá ngọn gió đầu sóng
    khiến bụi dưới chân giường
    giạt hết vô góc phòng
    bốn chân giường với tôi
    khi nào cũng chỗ bốn
    góc tạm của vũ trụ
    hễ méo mó tất có
    tròn trịa tôi nói tâm
    địa tốt hoặc xấu che
    đậy kĩ tinh vi cách
    mấy trước sau cũng sẽ
    thể hiện qua lời nói
    việc làm tôi liếc xem
    đồng hồ thấy những bào
    ảnh đang lăng xăng “trôi
    đi cùng tháng chạp” như
    nhan tập thơ của thi
    sĩ phạm việt cường thực
    vậy khi nào tôi cũng
    một mình dòng thời gian
    nhiều khi đếch là điều
    gì thiết thực nhưng cái
    chết vẫn đeo đẳng ám
    ảnh tôi lắc lắc đầu
    lật bó cải bẹ xanh
    trong tủ lạnh coi còn
    tốt hay hư (huyễn) cuộc
    đời có méo mó tất
    có tròn trịa hừm tôi
    đếch đi ngay được đâu
    liếc ngó đồng hồ tôi
    nói “tâm địa tôi cho
    tới nhắm mắt lại nó
    vẫn trong sáng … bây giờ
    sắp tới … hãy để mọi
    thứ trôi đi cùng tháng
    chạp như nhan tập thơ
    của thi sĩ phạm việt
    cường giả nghiệt ngã có
    ngáng trí nhớ cũng đừng
    khiến nổi dóa sinh tâm
    địa nhỏ nhen đụ mẹ
    mùi nhang rẻ tiền một
    bó ba trăm cây giá
    1 đồng 99 ngửi
    mỗi ngày sao chúng không
    bị ung thư chết hết
    đi cho rồi – tàu khựa!”
     
    BAN NGÀY
    rời khỏi chung cư bao
    giờ tôi cũng ngẩng mặt
    nhìn trời chẳng gì tôi
    cốt muốn biết mặt trời
    có còn đi theo (đi
    như một cận vệ trung
    thành!) ít khi tôi đi
    bằng uber do khao
    khát ngày nào chiếc bóng
    phải bị bắt cóc mang
    đi giết chóc do đó
    hễ rời chung cư bao
    giờ tôi cũng ngẩng mặt
    sau khi nhìn trời biết
    chắc mặt trời vẫn còn
    đi theo tôi nhắm hướng
    đường cất bước tôi bước
    đi theo cái cách băng
    qua hết đường này đến
    đường khác việc băng qua
    đường như thế hoàn toàn
    bản năng dẫu cho chỉ
    một đoạn đến điểm cược
    một cuộc áo cơm rất
    ngắn chẳng gì do khao
    khát chiếc bóng bị chiếc
    uber nào đấy cắt
    ngang đứt đầu càng tốt
    buổi chiều thường người ta
    thấy tôi ngồi kề cửa
    sổ ăn sương từ đời
    nào do thế giới rồi
    ngày nào sẽ mất tôi
    vĩnh viễn (ngồi kề gái
    tân lúc nào cũng hừng
    hực đấy điều khá khôn
    ngoan!) và khi thấy mặt
    trời lẽo đẽo khuất dưới
    chân trời tôi khoát tay
    vẽ các vòng tròn trong
    không khí chốc chốc đưa
    đầu vô tròng.
     
    THƠ TRỮ TÌNH
    cứ một vài ngày tôi
    nhận cú điện thoại nhận
    để nghe tuyền càm ràm
    bao đồng đại loại: sao
    hồi này chúng ta ít
    gặp nhau ít quan tâm
    ít hi vọng về một
    vài điều tốt lành hơn
    cho nhau và cuối cùng
    thì lời luôn luôn là
    mong rằng tình cảm nơi
    ông vẫn chưa đóng băng
    ông vẫn chưa trở nên
    một kẻ cô độc về
    mặt nào đó (đời thường
    chẳng hạn!) vậy rồi chả
    hiểu sao tôi lại phải
    cất công trả lời điềm
    đạm cũng đại loại: à
    thì tôi vẫn giao tiếp
    với mọi người vẫn sống
    tốt giữa mọi người à
    sẽ tốt hơn về mặt
    đời thường chẳng hạn là
    giá đừng gọi tôi cú
    điện thoại nào nữa ya
    sẽ tốt hơn thêm giá
    đừng quấy rầy tôi thực
    tình tôi đây chỉ muốn
    ở một mình tuy nhiên
    sau đó thì một vài
    ngày tôi lại nhận cú
    điện thoại quả là như
    đã nói nhận chỉ để
    nghe tuyền càm ràm bao
    đồng và trưa nay tôi
    nhận cú điện thoại thường
    lệ cứ cách một vài
    ngày lần này sau những
    lời càm ràm bao đồng
    cuối cùng thì chì chiết
    sao lâu cứng dữ dạ!
    Tranh bài: Salt, acrylic on panel 22 x 37″ – The Paintings of Jason de Graaf
    http://jasondegraaf.blogspot.com/2015/04/salt.html
     

    Leave a Reply

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img

    Up Next

    Discover

    Other Articles