Khế Iêm

    Sáng tác thơ Tân hình thức Việt bằng cách đọc thầm trong đầu, và đọc đi đọc lại nhiều lần, chúng ta tránh được sự can dự quá nhiều của tâm trí – khi suy nghĩ về thơ, chúng ta có thể dùng tâm trí để lý luận, tìm kiếm kiến thức, nhưng khi sáng tác chúng ta cần thóat khỏi những ràng buộc của tâm trí. Hơn thế nữa, chúng ta cũng tránh được những bế tắc thường xảy ra, với những bài thơ có nhịp điệu khác nhau, và khi tạo được sự đa dạng nhịp điệu, người làm thơ sẽ hứng khởi trong sáng tạo và hấp dẫn người đọc hơn. Mục “Chùm thơ đa nhịp điệu” mong đón nhận sáng tác của những bạn thơ để làm phong phú và sinh động thơ Tân hình thức Việt. Xin tham khảo: “Những đặc điểm của thơ Tân hình thức Việt” và “Sáng tác thơ Tân hình thức Việt, vài dẫn giải cụ thể”.


    CHUYỆN ĐỜI ANH

                Gửi một nhà thơ

    Những cái chết chưa bao
    giờ có thật những cái
    chết chưa bao giờ xảy
    ra như chúng ta sinh
    ra không căn không cội
    và đến đây từ nơi
    hỗn mang dừng lại giây
    lâu … bởi sống chết lâu
    nay chỉ là câu chuyện
    được kể lại kể lại
    kể lại tình cờ và
    chẳng qua mọi câu chuyện
    chỉ mới trong vài giây
    lâu mọi câu chuyện đã
    cũ sau vài giây lâu
    mọi chuyện kể kể xong
    là xong mọi chuyện kể
    kể xong trở về nơi
    đã kể để những chuyện
    kể khác kể lại những
    chuyện chưa kể như cuộc
    sống lặp lại lặp lại
    mà chưa một lần có
    thật vì chúng ta chỉ
    vật vờ trong đời có
    vài giây lâu rồi trở
    về nơi nào từ đó
    chúng ta đến đây những
    cái chết chưa bao giờ
    có thật và anh chỉ
    mới dừng lại trong vài
    giây lâu. Cám ơn anh
    đã đến với đời và
    kể xong câu chuyện đời
    anh.


    TÂN HÌNH THỨC
    VÀ CÂU CHUYỆN KỂ

    Khi tôi ngồi uống cà phê ngoài lề
    đường và kể lại câu chuyện đã được
    kể lại, từ nhiều đời mà đời nào
    cũng giống đời nào, mà lời nào cũng
    giống lời nào, về người đàn bà và
    đàn con nheo nhóc (nơi góc phố được
    gọi là chỗ chết, nơi góc phố được
    gọi là chỗ sống), kẻ những đường kẻ
    bằng than đen; gãy góc, xấu xí như
    cái bóng trong tấm hình cũ, như dĩ
    nhiên hôm nay ngày mai ngày mốt, như
    thế thôi thì thế thôi, biết đâu chừng
    nhưng người đàn bà và đàn con nheo
    nhóc, vẫn kể lại câu chuyện đã được
    kể lại, như người khác đã từng kể
    lại, dù chẳng để lại gì ngoài câu
    chuyện đã kể, bởi câu chuyện đang tự
    kể lại, và không ai, ngay cả người
    đàn bà và đàn con nheo nhóc, bước
    ra ngoài câu chuyện đã được kể lại.


    TẾT Ở NEW YORK

    Năm cũ không bước qua
    năm mới vì năm mới
    vốn thông thương với năm
    cũ trong lúc lũ tết
    và lũ tuyết ập xuống
    mái nhà ôm lấy nhau
    không chịu tan ra chẳng
    khác nào năm cũ nằm
    ôm lấy năm mới nhì
    nhằng không thể bước qua
    nhau mãi cho đến lúc
    giật mình thức giấc bởi
    tiếng động của cái lạnh
    làm se da thay cho
    tiếng pháo nhắc tới tết.

    20/2/2015

    CON MÈO ĐEN

    Con mèo đen có linh hồn và chiếc
    xương sườn của tôi, mỗi buổi sáng thức
    dậy không bao giờ rửa mặt, mỗi buổi
    sáng thức dậy không bao giờ đánh răng;
    con mèo đen có đôi mắt bằng đất
    sét, mở ra và nhắm lại, hay cứ
    mở ra và không bao giờ nhắm lại,
    trong lúc lên thang xuống thang, mang theo
    linh hồn và chiếc xương sườn của tôi,
    mà quên rằng, tôi đã sống những ngày
    hôn ám biết bao, tự thuở nào và
    tại sao thì tôi đành chôn kín, trong
    cái túi đựng đầy những đoạn chú thích,
    được lượm lặt từ rất nhiều mẩu chuyện,
    để cấu thành câu chuyện về con mèo
    đen, mang linh hồn và chiếc xương sườn
    của tôi; dĩ nhiên, đó là con mèo
    đen có đôi mắt bằng đất sét, chứ
    không phải bất cứ đôi mắt nào khác;
    mù đặc, trong lúc lên thang xuống thang.


    BÀI THƠ XE ĐẠP

    Người đàn ông dựa xe đạp
    vào vách tường vừa kịp
    cơn giông ập xuống mang
    theo mưa và mưa và
    mưa xoá nhoà biên cương
    giữa sáng tối và sự
    vật và bụi mờ đẩy
    người đàn ông dần dần
    lùi lại khoảng cách giữa
    tiếng rơi mái hiên và
    gió lạnh và chiếc xe
    lấn tới lấn tới cho
    đến khi những đường cong
    vòng tròn những nan hoa
    những góc cạnh khảm  sâu
    vào bức tường đã ố
    màu thành bức tranh hiện
    thực và người đàn ông
    là chiếc bóng phai mờ
    và cơn giông và mưa
    và biên độ giữa hai
    chiều thực tại còn đọng
    lại nhiều năm sau đó
    trong ký ức người đàn
    ông những phút giây lạ
    lùng  tưởng chừng như câu
    chuyện chỉ xảy ra trong
    tâm trí.


    MẸ KHỔ

    Mẹ già đã già ngồi
    còng lưng bên gánh hàng
    rong nơi góc phố bụi
    mờ những bước chân qua
    mẹ chờ gì và mẹ
    chờ ai không mẹ không
    chờ gì và mẹ không
    chờ ai ngòai nỗi buồn
    canh cánh từ thuở khai
    sinh mẹ còn gì và
    mẹ còn ai không mẹ
    không còn gì mẹ không
    còn ai ngòai lũ con
    đứa lang bạt kỳ hồ
    đầu đường xó chợ đứa
    vợ bỏ đi hoang lặn
    lội tìm trầm nơi rừng
    sâu núi thẳm một sớm
    tin về xảy chân đã
    thành thiên cổ không ai
    nuôi mẹ vậy mẹ nuôi
    ai mẹ nuôi lũ cháu
    còn thơ mồ côi mồ
    cút bữa đói bữa no
    trong vòng tay mẹ bà
    ơi bà ơi mẹ như
    chiếc lá đổi màu năm
    cùng tháng tận ngồi đây
    kẻ qua người lại không
    ai thấy mẹ mẹ không
    thấy ai rồi một hôm
    mẹ nghe lũ chim non
    quang quác đầu nhà kêu
    trong hoang sơ mẹ
    không kịp về cơn đau
    ập đến mang xác mẹ
    đi đi đâu về đâu
    bà ơi bà ơi ngày
    đi vào đêm mẹ không
    kịp về mẹ ngồi bên
    đường mẹ ngồi chết khô
    bên gánh hàng rong người
    đi kẻ ở phố vẫn
    như xưa chỉ không còn
    cuộc đời mẹ khổ bà
    ơi bà ơi bà ơi
    bà ơi đi đâu về đi.


    Tranh bài: Paul Klee 

    Discover more from TIN THƠ

    Subscribe to get the latest posts sent to your email.

    Leave a Reply

    This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img