Biển Bắc
Làm sao quên được mà không
nhớ những cái rất ư bình
thường hàng ngày tưởng như sẽ
là tuy nhiên/vĩnh viễn. Rất
bình thường như hít thở; ăn
uống; đi ngủ; thức dậy; như
chúng mình âu yếm nhau; chúng
mình cãi vã/làm đau lòng
nhau; mình làm hòa và mình
hôn nhau. Chợt một lúc nhất
định trong hàng ngày mình nhận
ra rằng mình làm sao quên
được mà không nhớ những cái
rất bình thường nhưng lại rất
đặc biệt cực riêng tư: chính
là lúc em và anh làm
sao không nhớ là đang sống
mà quên được mình … yêu nhau.
(cuối 12, không 6)