THƠ TRẦM PHỤC KHẮC 1

THƠ TRẦM PHỤC KHẮC
_____________________

 
NÀNG CÒN NON TRẺ QUÁ
Nữ thần dân chủ đáp xuống trên
quê hương nghèo khó tiếng hoan hô
như sóng vỡ rồi tắt ngúm nàng
vẫy đôi tay nhỏ bé chào dân
tộc nhiều anh hùng hơn công dân
gương mẫu nàng còn non trẻ quá
giữa rừng súng gươm sáng loáng nhưng
chẳng sao súng gươm rồi sẽ lỗi
thời mà nàng thì đâu có tuổi
chính phủ mời nàng đọc diễn văn
giữa quảng trường hoành tráng nhưng đêm
về nữ thần dân chủ la cà
cùng đám thần dân rách rưới trong
những quán hàng rác rưởi nàng trở
thành nữ thần thơ ngây truyền bá
lộ trình ước mơ của một dân
tộc đi tìm những công dân gương
mẫu mà chẳng cần tìm kiếm những
anh hùng ôi nữ thần non trẻ
làm bỏng cháy trang mạng của đám
thần dân đang chết khát thông tin
về một nữ thần thơ ngây nữ
thần siêu sao mê mẩn trên hè
phố nàng có khả năng làm tắt
ngúm những niềm tin những ước mơ
để rồi nàng lại hiện ra hiện
ra trẻ măng giữa đám thần dân
chập chùng chập chùng như sóng vỡ
 
HỢP ĐỒNG XANH
Đây là bản cuối cùng xin anh
giữ lấy chỉ còn anh ở lại
với cuộc đời này nếu còn có
một cuộc đời được gọi tên là
quê hương thì xin anh giữ lấy
đây là bản cuối cùng tuy rách
nát nhưng chưa hề thay đổi bản
hợp đồng mang tên gọi việt nam
không cần ai phải kí bởi vì
máu của ba dòng sông đã chảy
trong dòng chữ hay là vẫn chảy
trong từng dây thần kinh chưa hề
điên loạn của chúng ta vâng có
ai ngờ hồi chuông điểm gấp như
hồi chuông báo tử đã đến lúc
phải chia tay anh ở lại thì
xin anh giữ lấy đây là bản
cuối cùng tuy rách nát nhưng chưa
hề thay đổi không thể mất vì
chưa hề được viết chỉ là những
giọt máu vẫn còn tươm ra tươm
ra trên bản hợp đồng không cần
ai trong chúng ta phải kí bản
hợp đồng mang tên gọi việt nam
 
HỒN CÂY MỚM CÁ
Người đàn bà dắt tay
đứa bé trên con đường
đi về hướng nam nên
phía bên trái là những
con cá chết và phía
bên phải là những hàng
cây xanh máu máu xanh
buốt như mầu da mà
những con cá chết không
thể nào cứu nổi chết
cấp tốc chết ngấm sâu
vào rễ cái rễ con
chết còn nắm tay nhau
để còn nhắn hồi sinh
hồi sinh lại con đường
đi về hướng nam hướng
đã đi từ khi biết
thở biết khóc cười biết
dắt tay nhau như người
đàn bà dắt tay đứa
bé đi về hướng nam
cho đến khi gục xuống
cùng những con cá chết
chết cấp tốc chết ngấm
sâu vào rễ cái rễ
con để cho đứa bé
lớn lên đi thật nhanh
cùng hàng cây xanh máu.
 
ẢNH MÙ
Những con đường không có lối ra
tìm ra lối mới những con đường
mới hàng cây mới mới hơn hàng
cây mới đốn đốn hết lối ra
những con đường ra phố không phố
chỉ có lũ ma và cô gái
điếm sống mà không tin cứ việc
lắng nghe những gì không biết nói
của tiếng rao hấp hối bật ra
đây con đường mới hàng cây mới
mà không một trái tim nào mới
trong đoàn người lúc nha lúc nhúc
những con người không biết lối ra
choán hết lối ra vẫn cứ ra
tìm ra lối mới sống mà nào
đứng hết vào đây chụp ảnh nào
 
CHẮC HẲN LÀ QUỈ XÔ MA ĐUỔI
Một hôm tôi bước ra khỏi tuổi
đối diện tuổi hỏi tuổi rằng tại
sao tuổi cứ bám vào tôi đẩy
tôi vào sự già nua thôi thì
hãy tránh mặt nhau để cho tôi
đi đường tôi tuổi đi đường tuổi
để cho tôi sống nốt cuộc vui
này một cuộc đời không tháng năm
không xuân hạ thu đông không tuổi
mà nên không có gì thay đổi
buồn thiu tuổi đành quay trở về
với thời gian nhưng thời gian đã
đóng băng với cuộc đời đóng cửa
không trăm lần không cuộc đời không
thể nào đóng cửa hãy gọi năm
tháng trở về đây mở tung mọi
cánh cửa cho thời gian ấm lại
cho tuổi trở về tuổi gặp lại
tôi thấy tôi gặp lại chính tôi
một hôm nào chìm theo chìm theo
xuân hạ thu đông thấy tôi một
hôm nào vẫn bước ra khỏi cuộc
vui này bước ra khỏi tuổi đối
diện tuổi hỏi tuổi rằng tại sao
tuổi cứ bám vào tôi đẩy tôi
vào sự già nua sao không cùng
tôi đi về một nơi chắc hẳn
vẫn là một cuộc đời không tuổi
 
VẾT SẸO
Như dân tộc đến với
dân tộc đồng bào đến
với đồng bào vết sẹo
đến với ngón tay và
trái tim đến với cuộc
đời đơn giản người đàn
bà nghe tiếng gọi của
người đàn ông ngoài thửa
ruộng cái gai cắm vào
gan mật làm sao để
gỡ như người đàn ông
nghe tiếng thở buổi chiều
tiếng thở người đàn bà
buổi chiều vết sẹo buổi
chiều nghe buổi chiều trong
tiếng thở mình của mình
của chúng mình tắt chưa
tắt của buổi chiều tắt
chưa tắt như ước mơ
của ai không của ai
của trái tim không ngoài
cuộc đời cho dân tộc
còn nhớ dân tộc đồng
bào còn nhớ đồng bào
và người đàn ông còn
nhớ vết sẹo trên thân
thể người đàn bà chưa
tắt buổi chiều chưa tắt
 
MỘT HÔM KHÔNG LÀ HÔM NÀO NỮA
Một hôm ánh sáng không
trở lại trần gian nữa
không thấy nữa tiếng hát
không trở lại trần gian
nữa không nghe nữa những
bài thơ không viết ở
trần gian nữa không còn
thao thức nữa tôi lại
gặp em một hôm phán
xét không trở lại trần
gian nữa không thờ phượng
nữa những con đường không
khác nhau không đi không
đến nữa những tiếng đập
không trở về tim không
thăm không hỏi nữa tôi
lại gặp em một hôm
những dòng sông không trở
lại tuổi thơ không cần
mơ ước nữa những đại
dương dìm chết mọi lòng
tham và mọi điều kỳ
diệu không cần ai khám
phá bởi vì một hôm
không là hôm nào nữa
lúc đó trần gian đi
bài thơ lại bắt đầu
và tôi lại gặp em
MỘNG GIANG HỒ
Kẻ lạ mặt nằm giữa anh và
em đêm qua trong giấc mơ gã
giang hồ bí ẩn nụ cười nửa
miệng cắn ngập hàm răng độc dược
vào phần thân thể kín đau đớn
như lũ ma đội lốt anh hùng
kéo sợi dây thòng lọng treo ngược
môn lịch sử kẻ lạ mặt gã
giang hồ chuyên nghiệp chiếc áo thầy
tu với liều thuốc ngủ bịt miệng
em ta kéo qua biên giới ai
giỡn mặt mặc ai giỡn mặt kẻ
lạ mặt bước vào nhà tổ thong
thả ngồi vào chiếc ghế tổ tiên
gã giang hồ đẳng cấp thong thả
điểm hồi chuông chuông gọi hồn ư
gọi người ư có phải giấc mơ
không không đâu phải giấc mơ chỉ
là kẻ lạ mặt đẹp trai gã
giang hồ điểm hồi chuông báo mộng
 
VIÊN ĐẠN CUỐI CÙNG
Người đàn ông đi giữa hoàng hôn
và những căn nhà xiêu đổ đi
giữa cuộc tình tay ba với người
đàn bà và với một con đường
dang dở con đường chẳng bao giờ
đến được người đàn bà chẳng bao
giờ đến được và đi như lũ
cuốn đi những bọt đời đời bọt
những con đường đâu đến đến đâu
ai chọn ai ai chọn gì ai
mà đi mà bấy lâu như mọi
người đi mọi người đàn ông đi
giữa chiến tranh giữa hoàng hôn và
con đường khói lửa… về đâu… khói
lửa về đâu mà cháy đỏ ngoại
ô cháy đỏ đô thành cháy rụi
giấc mơ chỉ còn lại đoàn người
di tản người đàn bà di tản
cả đô thành cả cuộc đời cuộc
tình di tản trong biển điên biển
cuồng điên của đàn con mất mẹ
và người đàn ông đi giữa hoàng
hôn đi tìm nơi chôn cất hay
chẳng nơi nào chôn cất bởi vì
dang dở vì bức ảnh ba chiều
vẫn còn dang dở vẫn còn thiếu
một chiều cho hơi thở… của người
đàn ông với viên đạn cuối cùng
BỨC ẢNH BA CHIỀU
Người đàn bà đánh mất
thời gian đánh rớt tuổi
mơ đánh tháo tự do
cho cuộc đời điên đảo
kể cho cô cháu bé
bỏng nghe về một nơi
gọi là đô thành… là
giấc mơ… mùa cỏ hoa
biêng biếc… giọng bà kể
mơ hồ như cố vẽ
lại bức ảnh ba chiều
lên tâm trí tuổi thơ
bức ảnh đẹp buồn như
trái tim đánh tháo cho
cuộc tình dang dở với
người đàn ông đã mất
người đàn bà bỏ đi
và tất cả biến đi
biến đi từ thành phố
mất tên và mùa cỏ
hoa mất tuổi cô cháu
bé bỏng nghe bà kể
và thiếp đi thiếp đi
như cuộc đời chưa là
cuộc đời chưa thành cuộc
đời chỉ là câu chuyện
kể và cô bé bước
đi mơ hồ theo… bức
ảnh theo hơi thở phập
phồng như bức ảnh đã
hồi sinh với cuộc đời
chưa bao giờ có thật
với bà tiên bước ra
từ tâm trí trẻ thơ
lời kể người đàn bà
và… giấc mơ có thật
 
Tranh Paul Klee: Ocean Lanscape, 1929

Leave a Reply

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Latest Articles

THỜI TRANG VÀ HIỆN ĐẠI

Tóm tắt Bài viết của Butor, một cách có phương pháp, đầu tiên được phát hành bằng tiếng Pháp vào năm 1969, liên quan đến những áp dụng cấu trúc đầu tiên trong thời trang bởi Roland Barthes trong các thập niên 1950 và 1960, bao gồm trong cuốn Système de la Mode của ông. Tiểu luận của Butor được chia ra thành nhiều đoạn có chủ đề: quần áo như ngôn ngữ; trang sức và nơi chốn; phát động thời trang, theo đuổi thời trang; từ xưởng thương hiệu may đến xưởng may gia đình; ai tạo ra thởi trang?; ngôn ngữ quanh thời trang; ngôn ngữ như quần áo; avant-garde; thanh lọc các thứ cổ điển; và ai tạo ra văn chương?

Poem: ‘AWW: Awe, Wonder and Wander’

Image by cromaconceptovisual from Pixabay AWW: Awe, Wonder and Wander Written...

TUẦN THƠ 14: LẠI KỂ VỀ CON SÓI CÁI

Chúng ta đã có tiêu chuẩn đánh giá một bài thơ: cái mới trong ý tưởng và cái hay trong nhịp điệu; cùng cách làm thơ Tân hình thức Việt, và bây giờ là thời điểm của vận động sáng tác. Thơ Tân hình thức Việt tái định nghĩa, thơ là một hành trình hồi phục người đọc, so với điện ảnh và ca nhạc, đó là tham vọng chẳng có gì phải thất vọng, vì đó là thơ. Nhưng để hồi phục người đọc, phải hồi phục nhịp điệu thơ, và để có nhiều người đọc, phải có nhiều người sáng tác. Chúng tôi mong muốn có những sáng tác mới, áp dụng theo cách làm thơ Tân hình thức Việt, và ngoài việc sáng tác, xin các thân hữu bỏ ít nhiệt tâm vận động thêm người tham gia. Sáng tác xin gửi về email: baogiaytanhinhthuc@yahoo.com | info@thotanhinhthucviet.vn

How to Take Care of Your Art Materials

CÁCH CHUẨN BỊ ĐỒ DÙNG CHO TÁC PHẨM NGHỆ...

BÌNH LUẬN VỀ “THƠ KHÁC”

Trong khoảng vô số giờ phút thú vị tôi chúi mũi vào một tập thơ hoặc văn, có những lúc tôi ngẩng đầu khỏi cuốn sách hoặc ngước mắt khỏi dòng chảy nhịp nhàng của bài thơ, và tự đặt một câu hỏi mà nó đòi được giải đáp: điều gì đã buộc tôi tiếp tục; điều gì hiện hữu bên trong bài thơ khiến đôi mắt khát khao của tôi dán chặt vào những dòng dưỡng chất, năm này qua năm khác?

Giữa các dòng

Between the Lines A poet-anthropologist in Israel looks to his...

Related Articles

José González shares poems in celebration of Hispanic Heritage Month

By Cait Kemp News Editor @caitlinkemp09  José González has presented his poetry at several impressive venues such as the Smithsonian in Washington D.C., the Poetry Foundation...

POETRY (phần 2)

Căn bản so sánh của Robinson cho thơ hiện đại là những thành đạt vĩ đại của Whitman, càng trở nên rõ ràng hơn nếu chúng ta để bài thơ “Oh for a poet – for a beacon bright” cạnh bài thơ “Walt Whitman,” của ông, bắt đầu với câu “Bài-hát-(của)-bậc-thầy đã chấm dứt” (The master-songs are ended) – chấm dứt với cái chết của Whitman.

Poem: The Break from Simplicity

An icon of 20th-century contemporary music is the inspiration for this week’s Poet’s Corner contribution from David Atkinson. The Break from Simplicity The world could...