THƠ NGUYỄN VĂN VŨ
___________________

 
NHÀ THỜ ĐÁ
Những người thợ đá năm xưa
đã bỏ quê bỏ làng ra
đi từ lâu lắm rồi.  Lâu
lắm rồi dưới tháp chuông nhà
thờ đá  mới thấy có tiếng
líu lo của người nữ tu
mặt tươi như ma soeur trường
dòng đang dỗ dành đoàn chúng
tôi như những đứa trẻ ngoan
ngoãn lâu lắm rồi mới được
nghe những câu chuyện líu lo
không dứt.  Thế mà người trưởng
đoàn của chúng tôi lại quay
mặt lảng ra như sợ bị
ma soeur hút hồn vào những
chuỗi đèn li ti sáng rực
quanh những chiếc cột đá cao
ngất mà anh và tôi chắc
chắn sẽ không thể ôm hết
như không thể ôm hết những
lời rao giảng líu lo không
dứt.  Thế mà trước khi ra
khỏi nhà thờ ai ai cũng
để lại dưới bàn thờ đức
mẹ Maria một lời cầu nguyện
rất thành tâm rất thành tâm
thật đấy…
 
VẾT THƯƠNG CHÓ CẮN
Hắn lơ mơ nhận ra
cái vết thương chực chờ
trong vết thương, cái nỗi
đau chực chờ trong nỗi
đau, như mớ tích điện
chực chờ trong đám mây
đen che dấu trận sấm
sét trong hắn chực chờ
nổ ra đâu đó. Đâu
đó hắn không thể tránh
khỏi khoảnh khắc hàm răng
sắc lẻm chực chờ sau
bức tường tối tăm đã
không cho hắn cơ hội
nào tránh khỏi tai họa
đang chực chờ dưới đáy
ly rượu cuối cùng giữa
ngổn ngang thịt da xương
xẩu… Lạy trời, công bằng
mà nói vết thương chó
cắn toe tua chẳng nhằm
nhò gì so với mớ
thịt da xương xẩu ngổn
ngang hắn vung vẫy đâu
đó chực chờ đáp trả
hắn giữa những cuộc chơi…
 
NỖI THẤT VỌNG
cô điều dưỡng vô tư
đi lại giữa những điều
bất hạnh treo lơ lững
trên những bình plasma
thoi thóp chuỗi bong bóng
vô tư treo lơ lửng
trên đầu dây thần kinh
chớp giật liên hồi từng
giây chờ đợi chuyến tốc
hành chết tiệt lơ lửng
lời hứa đưa em đến
nơi lúc 6 giờ chiều
nhưng 7 giờ chiều rồi
8 giờ tối rồi 9
giờ đêm vẫn lơ lửng
lời hứa chết tiệt chẳng
có phép lạ nào xảy
ra khi cô điều dưỡng
trở lại nhìn tôi vô
tư mỉm cười với bình
plasma lơ lửng nỗi
thất vọng lặng lẽ chảy
vào tĩnh mạch …
BV Ninh Bình, 04/11/2017
 
GIẤC MƠ HOA VÀNG
Ta dỗ dành giấc mơ hoa
Vàng khi giấc mơ bắt đầu tan chảy
Cùng ánh nắng ban mai soi
Rõ những khuôn mặt bạn bè thức ngủ
Cầm máu cho ta suốt giấc
Mơ vẫy chào hẹn gặp lại (nghĩa là
Bạn lên đường còn ta ở
Lại) với chiếc bình đông lưng lửng tiếc
Nuối chiếc bình đông chứa những
Giấc mơ hoa vàng trên triền đồi Phó
Bảng, Sủng Là giấc mơ tạo
Dáng bên những cánh đồng tam giác mạch
Nở vàng mênh mông, nở vàng
Mênh mông hơi rượu bản lung lay mái
Quán mưa Đồng Văn nhắc nhở
Gì về giây phút bất ngờ cánh cửa
Nhà thờ đá Phát Diệm đóng
Xập nhốt ta lại với ma soeur hiền
Hòa, nhốt ta lại với những
Giấc mơ hoa vàng mênh mông hoa vàng …
 Ninh Bình, 03.11.2017
 
TIẾNG HÓT KHÔNG NGỦ
đêm không ngủ nghe tiếng
con chim đêm không ngủ
hót đi hót lại tiếng
hót gọi bạn từ nửa
khuya đến rạng sáng hót
đi hót lại những tiếng rã
rời như thả lời trăn
trối vào đêm không ngủ
vào khoảnh khắc tiếng hót
con chim đêm không ngủ
tưởng chừng đã tắt thì
mặt trời lên con chim
đêm không ngủ bên kia
sông lạnh lùng như cái
bông tuyết bỗng rùng mình
tan ra cùng tia nắng
đầu tiên bay về nhập
vào tiếng hót con chim
đêm không ngủ bên này
sông bên kia sông…
  Cuối thu 2017
 
NỖI HOANG MANG

người lái xe già chở nỗi hoang mang
chạy qua thị trấn chạy qua những ngã
tư đèn đỏ nhấp nháy nỗi hoang mang
ré lên trong tiếng xe máy nẹt bô
vụt qua đèn đỏ ré lên trong câu
chuyện người cứu người người lại nổi điên
cho người một nhát dao ngọt xớt xuyên
qua trái tim người chưa nói xong lời
tử tế ré lên trong câu chuyện người
chen lấn xô đẩy người giành giật lá
bùa giữa lễ hội người giẫm đạp người
tắt thở ré lên nỗi hoang mang đánh
thức lủ thần thánh dẫn người lái xe
già chở nỗi hoang mang chạy vòng qua
cánh rừng vắng trao nhầm nỗi hoang mang
vào tay kẻ cướp đang chực chờ nhảy
ra xin đểu một chuyến đi nhờ bóp
cổ nỗi hoang mang quẳng xuống vực sâu
xong đời người lái xe già chở nỗi
hoang mang chạy lòng vòng trong thị trấn…
 
ƯỚC MƠ
CỦA HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG
cha (đã) sống trong chiến tranh (đã)
mơ ước hòa bình và con (đang)
sống trong hòa bình (đang) mơ ước
tự do hai cha con nắm tay
nhau bước đi bước đi dưới hàng
phượng già hướng về phía chiếc cầu
đóng dấu lịch sử xây xong là
cuộc chiến vừa tàn họ bước đi
bước đi cùng những câu chuyện kể
về những dấu xích xe tăng bấm
vào gót chân lịch sử dính trên
mặt đường kể về dòng sông chuyển
sang màu bùn của những ngày no
nê hòa bình họ không nói về
nỗi lo âu họ không nói về
nỗi buồn phiền đang lẩn khuất sau
tán cây cho đến khi bức tường
vôi trắng bệnh viện đập vào mắt
kéo họ ra khỏi câu chuyện không
có nỗi lo âu không có nỗi
buồn phiền lẩn khuất họ buông tay
nhau làm dấu thánh ước mơ ước
mơ được thấy người đàn bà của
họ sau bức tường vôi trắng kia
sẽ mỉm cười mỉm cười khi họ
bước vào trong bộ đồ blue trắng
thụng thịnh rồi ước mơ ước mơ
sẽ cùng họ trở về sống thêm
vài năm nữa bên nhau trong ngôi
nhà có vách tường xây bằng kỷ
niệm ấm áp đâu ước mơ gì
hòa bình ước mơ gì tự do…
 
CÁ THÁNG TƯ *
có lừa dối không cá tháng tư
những đàn cá chết khát trừng mắt
nhìn rạn san hô tàn lụi bày
chuyện dối lừa bơi qua biển chết
chở những thằng khùng đi thu hoạch
tảo đỏ được mùa trên cành đàn
cá ngạt thở há mồm hớp từng
ngụm kim loại sặc mùi phenol
cá tháng tư giờ không biết nói
đùa từng bầy phơi bụng trên bãi
biển gió nồm sặc mùi hóa chất
ai có tin không cá tháng tư
chết trôi đè lên cơn đói chập
chờn xô con thuyền lên cạn chết
trôi cùng lũ cá tháng tư lôi
bầy con nít ông bà già vào
cơn đói khẩn cấp ụp xuống bờ
sóng chết và cơn ác mộng đã
lên cơn tràn rừng tràn sông tràn
biển cá tháng tư ước mơ sao
chỉ là câu chuyện nói đùa cá
tháng tư mà giờ này lẩn trốn
đâu rồi những bóng ma đeo mặt
nạ đã chặt đầu cá tháng tư…
*Ngày nói đùa cũng là ngày thảm họa đối với
người dân vùng biển miền Trung Việt Nam.
 
Tranh bài: Picasso, “Jacqueline with Flowers, 1954”
 

Leave a Reply

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.