TUẦN THƠ 08: THƠ KHẾ IÊM 1

THƠ KHẾ IÊM
____________

 
NGƯỜI BẠN
Tôi đi tìm câu chuyện
cho bài thơ sắp kể
một câu chuyện thật không
hư cấu không tưởng tượng
nhưng chỉ có tôi đứng
đây giữa ngã ba xe
cộ qua lại đám mây
xám trên bầu trời và
người đàn ông từ lề
bên này băng qua lề
đường bên kia vội vã
biến vào khu chung cư
im lìm không xảy ra
gì nữa và trong tôi
một người bạn vừa mất
hôm qua Vũ Huy Quang
anh đi đi thanh thản
con đường trước mặt thoáng
chốc vắng xe và tôi
nếu chỉ có tôi là
nhân vật và người kể
chuyện thì đúng rồi câu
chuyện chẳng có tình tiết
hay kết cấu gì đám
mây xám không nói gì
và tôi cũng mặc không
nói gì.

Chú thích: Bài thơ đơn giản chỉ là những hình ảnh: về một bóng ma (đám mây xám), về cái sống đi vào cái chết (người đàn ông), và về ký ức một người bạn (trong tôi).

 
 
VÔ ĐỀ
Tôi đứng ở góc phòng lờ
mờ giữa sự vật và hiện
thực trong phút chốc lắng nghe
và chừng như hoang phế lan
dần và cơn sốt lan dần
như hòn than nóng lên trong
tôi tôi đang mất tôi từ
từ từ từ bừng bừng tôi
là hòn than cơn sốt giải
phóng tôi khỏi tâm trí và
cảm xúc tù ngục của con
người từ trong ra ngoài toàn
thân tôi là chất đen giống
loài tôi là than ngôn ngữ
tôi là lửa linh hồn tôi
là tàn tro thế giới tôi
là đêm tối và lửa hồng
chào bạn người nhé tôi là
hòn than tôi là tôi dị
kỳ không sai.
 
BÀI THƠ XE ĐẠP
Người đàn ông dựa xe đạp
vào vách tường vừa kịp cơn
giông ập xuống mang theo mưa
và mưa và mưa xoá nhoà
biên cương giữa sáng tối và
sự vật và bụi mờ đẩy
người đàn ông dần dần lùi
lại khoảng cách giữa tiếng
rơi mái hiên và gió lạnh
và chiếc xe lấn tới lấn
tới cho đến khi những đường
cong vòng tròn những nan hoa
những góc cạnh khảm  sâu vào
bức tường đã ố màu thành
bức tranh hiện thực và người
đàn ông là chiếc bóng phai
mờ và cơn giông và mưa
và biên độ giữa hai chiều
thực tại còn đọng lại nhiều
năm sau đó trong ký ức
người đàn ông những phút giây
lạ lùng  tưởng chừng như câu
chuyện chỉ xảy ra trong tâm
trí.
 
 
HÉO TÀN
Hắn bước vào quá khứ
hắn là quá khứ nơi
căn gác dưới lớp tôn
mái tôn những trưa hè
nắng nóng hắn là nắng
nóng ngồi đó hẳn là
ngồi đó quay lại một
thời niên thiếu chậm trôi
bây giờ đã chìm trong
ký ức như chiếc bóng
đậm đặc quạnh hiu kéo
dài cho đến khi hắn
như hạt bụi bị cuốn
vào cơn bão thời đại
mịt mù sương khói bỏ
lại đằng sau những người
sống trong ngôi nhà nửa
xây tường nửa gác gỗ
bây giờ không còn ai
và ngôi nhà cũng không
còn họ đã đi xa xa
rồi mang theo thời niên
thiếu đơn độc lặng câm
của hắn hắn nhớ họ
nhiều họ và hắn như
giọt mưa tung tóe trên
hè phố và mỗi tia
nước là một ngả đường
đời trần trụi bây giờ
họ ở đâu những người
anh em của hắn hắn
khóc những giọt nước mắt
khô bên cạnh mối sầu
thương và quá khứ hắn
bước ra phút giây như
chiếc lá đã héo tàn.
 
KHUYA KHOẮT

Gửi HĐTN

Tôi bước lên những bậc thang
ngoằn ngoèo ngoằn ngoèo trong khu
chung cư rồi bước xuống bước
xuống hai cánh tay thẳng đuột hai

bàn chân nhấc lên đặt xuống
không cân đối nhau như bước
chân không khớp với bậc thang
những bậc thang khập khễnh so

với con đường những bước chân
lên lên xuống xuống hàng giờ
hàng giờ những bậc thang bất
động bất động những bước chân

nhảy nhót lê lê lết lết những
bước chân tình nhân những mối
tình tỏ tình những đêm đêm
ngày ngày sáng sáng tối tối
đợi chờ những bước chân vang
tôi ngồi xuống ngồi xuống hai bàn
chân tách lìa ống chân không
động đậy động đậy những bậc

thang ngoằn ngoèo từng bậc từng
bậc và những bước chân vờ
như không thấy nhau tôi vờ
như không thấy tôi lỏng lẻo

giữa nửa khuya khoắt.
 
 
HỎI CÂY
Tôi hỏi cây cây nghĩ
gì khi người ta chặt
khúc những bạn cây bỏ
lăn lóc trên lề đường
cây bảo cây đang hỏi
mây trắng nhưng mây trắng
bận bay nên chưa thể
trả lời tôi hỏi nếu
người ta chặt khúc cây
thì cây sẽ làm gì
cây bảo cây đang hỏi
bóng mát nhưng bóng mát
bận che khuất mặt trời
nên cũng chưa thể trả
lời tôi nói vậy cây
hãy chạy đi chạy nhanh
đi tới một nơi nào
không có bọn chặt cây
cây bảo cây đang hỏi
rễ nhưng rễ bận cắm
dưới lòng đất sâu chưa
lên được tôi tức quá
hét lên vậy cây hãy
đợi đó để chết đi
chết theo các bạn cây
của cây đi cây bảo
cây đang bận tiếp gió
gió đã tới rồi có
câu hỏi gì thêm cứ
dán dưới gốc cây sẽ
trả lời sớm khi nào
xong việc.
 
NẮNG VÀNG

Tôi đứng ở bãi đậu xe nhìn
bâng khuâng một vùng nắng vàng
(và trong lúc này) tôi không biết

tôi là nắng hay nắng là tôi
con đường phía trước một hướng
ra biển còn hướng kia lên đồi
cả hai nơi đều có những ngôi
nhà đắt tiền nhưng những ngôi
nhà đắt tiền thì có liên hệ
gì tới tôi có lẽ là do
sự liên tưởng từ con đường con
đường dẫn tới những ngôi nhà đắt
tiền bây giờ nắng đã xóa đi
ký ức và cái nghĩ của tôi
cũng đã rời xa tôi lờ mờ
tôi không còn biết tôi đang
ở đâu và đi đâu bởi tôi
là nắng chỉ khi nào nắng rời
xa tôi lúc đó ký ức và
cái nghĩ trở lại thì may ra
tôi mới trở lại tôi nhận ra
nơi tôi đến và đi (chẳng mấy
chốc) bóng tối tiễn đưa ánh sáng
và bãi đậu xe sẽ lấp lánh
lấp lánh đủ sắc màu nên tôi
không muốn lãng phí giây phút nào
ở với nắng lúc này tôi không
làm gì ngoài ngó quanh lác đác
bóng người len lỏi qua những
hàng xe.
 
 
HỎI NẮNG
Nơi góc đường một đám
đông rất nhiều người nhiều
người và cờ dọc theo
lề rải rác những bóng
người di chuyển về phía
đám đông làm cho đám
đông thêm đông nơi một
góc đường khác người đàn
ông đi ngược lại phía
đám đông trên con đường
ngoài hai luồng xe nghịch
chiều càng lúc càng vắng
xuyên suốt chỉ tòan là
nắng và nắng cho đến
lúc hoa mắt tấp vào
một tàn cây hỏi nắng
về đám đông rất nhiều
người nhiều người và cờ
kia có còn hay đã
biến thành nắng và nắng
này người đàn ông đang
nấp dưới tàn cây thì
đến bao giờ cũng sẽ
biến thành nắng?
 
TẾT Ở NEW YORK
Năm cũ không bước qua
năm mới vì năm mới
vốn thông thương với năm
cũ trong lúc lũ tết
và lũ tuyết ập xuống
mái nhà ôm lấy nhau
không chịu tan ra chẳng
khác nào năm cũ nằm
ôm lấy năm mới nhì
nhằng không thể bước qua
nhau mãi cho đến lúc
giật mình thức giấc bởi
tiếng động của cái lạnh
làm se da thay cho
tiếng pháo nhắc tới tết.
20/2/2015
 
KẺ VIẾT

Những kẻ viết – như tôi – sống
với những nhân vật của họ
mà nhân vật của họ thì
vốn dĩ là những mẫu người

thật đủ mọi dạng hình được
bỏ vào những tình huống do
họ tạo ra theo kiểu cách
của họ những nhân vật của

họ trở thành những con rối
dần dần những con rối lại
biến chính kẻ viết thành những
con rối con rối trong những

con rối ô hay thế giới
của những con rối cứ  thế
và cứ thế phiêu bạt phiêu
bạt những con rối chữ nghĩa

lộn xộn với những con rối
cuộc đời và trong cái mớ
bong bong của hoài nghi kẻ
viết đi đâu về đâu cuối

cùng rồi cũng chỉ là kẻ
viết có khác gì những con
người khác luẩn quẩn trong những
thế giới khác nhiễu nhương và

nhiễu nhương nhưng nhiễu nhương thì
nhiễu nhương những kẻ viết – như
tôi – làm sao có thể thóat
ra khỏi cái viết và chỉ

có thể mãi mãi là kẻ
viết vất vưởng trong cái viết.
 
 
LẠI NỖI BUỒN
Nỗi buồn lan man gối
đầu trên con sóng xanh
lao xao lao xao theo
gió nơi bãi sông và
nỗi buồn không còn như
thời quá khứ đứng bên
đường vẫy tay chào ai
đó mà đang pha vào
màu phai nắng làm thành
buổi chiều trên đôi mắt
của cô gái và cô
gái thì đang bâng khuâng
về mối tình đã chớp
mắt xa xa đã xa
nỗi buồn như mây bay
bay và cô gái dĩ
nhiên cũng bay bay theo
nỗi buồn vì nỗi buồn
chẳng phải là mối tình
khác mang tên nỗi buồn
sao và hỡi những cặp
tình nhân yêu nhau hạnh
phúc hay tơ sầu chỉ
là những dấu sương đời
mang tên khác nhau đó
thôi và cô gái và
nỗi buồn và những cặp
tình nhân yêu nhau ơi!
 
NHỮNG CÁI TÔI BUỒN
Nếu sự thực chỉ là ảo tưởng
và thực tại trùng trùng lớp sóng
phế hưng trong tình huống như vậy
tôi bị đẩy ra ngoài lề tôi
là con chữ những bản văn không
thể khác và không thể khác và
thế là tôi có thể cắt dán
tôi tải lên lấy xuống nén lại
gửi đi tách lìa giữa tôi và
tôi những cái tôi được tạo ra
từ tâm trí tôi những cái tôi
ký hiệu những cái tôi viết lời
tuyên ngôn những cái tôi viết lời
cổ động những cổ động rỗng không
những cái tôi dị dạng méo mó
những cái tôi nổi trôi trên mạng
lưới trời những cái tôi phẳng những
cái tôi bị tâm trí dày xéo
những cái tôi bị tâm trí xâm
lăng dựng thành kịch bản kịch bản
ở ngoài mọi kịch bản tôi là
tù nhân của tâm trí tôi và
những người khác là tù nhân của
tâm trí khác y như tôi vậy
đẩy con người tới bờ vực lãng
quên và bây giờ tôi đang ngồi
bên song cửa ngó ra ngoài thấy
le lói ánh trăng soi và ngẫm
lại nếu con người chỉ là hư
cấu những bản văn thì tôi cũng
chỉ là bản sao của vô số
những bản sao tôi những chiếc bóng
nói nói và nói chi nhiều (vì
sự thật chẳng bao nhiêu.)
 
MÂY VIẾT
mây vẫn cứ bay và
mây không nói và người
ta bảo rằng mây chỉ
nói khi sấm gặp chớp
và cũng không chắc gì
đó đúng là tiếng nói
của mây mây vẫn im
lìm và mây cứ bay
nhưng cũng có tin đồn
mây đang bay có nghĩa
là mây đang viết và
tất cả các thứ sách
báo chúng ta đọc đều
là do mây viết bởi
vì chỉ có mây viết
ngày đêm mới nhiều như
thế nhiều đến độ ô
nhiễm môi trường và chọc
thủng cả mây nhưng nói
gì thì nói đâu là
bằng chứng của mây viết
ôi chẳng phải là bấy
lâu nay người ta vẫn
lưu truyền rằng tác giả
đã chết rồi sao tác
giả đã chết chúa đã
chết thực tại đã chết
vậy thì còn ai sống
để viết và viết về
cái gì đây nếu chưa
tin thì hãy đọc bất
cứ loại sách báo nào
cũng thấy chẳng có điều
gì liên quan đến con
người đến chúng ta mà
toàn là những lời trên
mây lời trên mây thì
mây viết chứ còn ai
ở đây nữa phải không
đúng đấy mây đang bay
là mây đang viết nếu
chưa tin nữa thì đi
hỏi mây xem và nếu
mây không nói thì đúng
là mây đang viết đó.
 
KHÓC VANG
tôi nhìn ra ngoài thấy
nắng đi loanh quanh dưới
hàng cây tôi nhìn nắng
nắng nhìn tôi nói nắng
nán lại đây giây lâu
sắp đi đi đâu đi
tới nơi mưa sắp đi
nói rồi nắng khóc vang
tôi không biết gì cũng
khóc vang đồng thời lũ
cây khóc vang a bây
giờ tôi mới hiểu khóc
vang là lời chào từ
biệt của bọn nắng và
thế là từ đó mỗi
khi tôi gặp nắng hay
nắng gặp tôi đều có
tiếng khóc vang khóc vang
lây lan đến cả gió
khi gặp mưa cũng khóc
vang khóc vang còn có
nghĩa là cười vang nghe
lũ cây giải thích vậy
tôi biết vậy thì ra
đó là ngôn ngữ của
đám mây.
 
NÀNG
mỗi buổi tối giấc mơ
tuôn vào nàng và rạng
sáng ngật ngưỡng bước ra
làm nàng mệt nhoài mệt
nhoài đến độ nàng không
còn thiết tha gì ngay
cả đến chính nàng và
nàng nghĩ cách phải làm
sao giữ lại hay thoát
ra khỏi giấc mơ nhưng
trong lúc nàng nghĩ cách
nghĩ cách thì giấc mơ
vẫn tuôn vào mỗi tối
và bước ra lúc rạng
sáng không biết bao lần
và không biết bao lâu
cho tới khi nàng biến
mất và nàng biến mất
như thế nào và tại
sao là điều không ai
có thể đoán biết ngoài
giấc mơ còn bây giờ
thì giấc mơ đang dáo
dác tìm nàng nàng ở
đâu ở đâu và nàng
là ai là ai hay
nàng … cũng chỉ là một
giấc mơ viễn vông.
 
Tranh Thái Tuấn
 

Leave a Reply

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Latest Articles

ĐỌC THƠ DIỄN ĐÀN: Kỳ 1

Ở mặt kỹ thuât, bài thơ này hội đủ trung bình những điểm cơ bản của TTHTV. Về ý tưởng thì rất là một câu chuyện có thể xảy ra ở đời sống thường ngày mang những cái suy tư rối rắm giữa hư thực của cuộc sống như là choáng váng men say và hơi mang tính “liêu trai quái dị”. Qua bài thơ này tính đa dạng của nội dung TTHTV được làm giàu thêm.

BÁO THƠ SỐ 1 – SỐ RA MẮT

Trong tiến trình hình thành, thơ Tân hình thức Việt là một thể thơ không vần thuần Việt, được kết hợp hài hòa giữa truyền thống và hiện đại. Bước tiếp theo, chúng tôi nối kết cách đọc trên trang giấy theo truyền thống, và trên online. Điều này được khai triển từ phong cách tân chiết trung của Tân hình thức Việt. Đây là tờ báo giấy gọn nhẹ của thời công nghệ mới, có lẽ cũng chỉ thích hợp với thơ Tân hình thức, và là một trong những ưu thế của dòng thơ này. Trên thực tế, sau nhiều năm đọc trên online, chúng ta nhận ra rằng, đọc trên trang giấy vẫn là một cái thú không thể từ bỏ. “Thơ Tân hình thức” là một hình thức tối giản của báo giấy, đáp ứng nhu cầu chuyển tải qua các phương tiện truyền thông hiện đại. Với 8 trang khổ A4, quí bạn nhận được, save vào CD hay USB, rồi đem ra tiệm copy, in ra giấy, vừa tiện lưu giữ, vừa đọc trên trang giấy. Vì ít trang, nên tờ báo chú trọng vào những sáng tác và bài viết phê bình, tiểu luận ngắn và chọn lọc. Tờ báo giấy “Thơ Tân hình thức” dự trù, mỗi tháng 1 số, bắt đầu từ tháng 4 – 2014. Mong quí bạn ủng hộ, bằng cách copy ra và giới thiệu tới những bạn đọc khác. Xin thành thật cảm tạ.

Nhà thơ Ý Nhi

LAM ĐIỀN 09/01/2020 Sau tập sách Kỷ niệm không có...

MỘT SỐ NHẬN XÉT TÁC PHẨM: “VŨ ĐIỆU KHÔNG VẦN”

"VŨ ĐIỆU KHÔNG VẦN" TẬP TIỂU LUẬN GIỚI THIỆU VỀ THƠ TÂN HÌNH THỨC VIỆT

MỐI CÁM DỖ LỚN LAO CỦA HƯ VÔ

Mối Cám Dỗ Lớn Lao Của Hư Vô_PKT Mối Cám...

Related Articles

Báo giấy số 5

Bạn đọc có thể đọc trực tiếp hoặc in ra giấy để đọc, đặt mua sách, báo đóng góp, thơ, tiểu luận xin Gửi về Diễn...

THƠ TÂN HÌNH THỨC VIỆT: KỂ SAO HẾT ĐƯỢC…

When we try to help others, they consider us enemies. But we can thank them because, through them, we can know the nature of each person. The Wuhan Virus helps us to recognize the good and the bad, to rise above both to retain our human affection. Thanks to that, new love arises. Hopefully.

TUẦN THƠ 55: TIN MỪNG BÌNH AN CHO NHÂN LOẠI

  Thơ • Chủ trương & chủ bút Khế Iêm • Tháng 09 năm 2023 • Năm thứ 3 • Số 9 • tapchitho2022@gmail.com ...