Thơ Hồ Đăng Thanh Ngọc
______________________
CÓ NHỮNG NGÀY
Có những ngày những cái tai rớt
ra trên mặt bàn vì chứa quá
nhiều thông tin đến nỗi những thông
tin quá nặng và khiến những cái
tai bị xé tách khỏi cái đầu
và rớt xuống mặt bàn người đàn
ông lấy tờ báo lùa những cái
tai rớt ngổn ngang xuống đất có
những ngày những con mắt rớt ra
rơi xuống mặt bàn vì đã nhìn
quá no nê những cô gái khỏa
thân uốn éo trên màn hình computer
người đàn bà lấy cái chổi lông
gà suốt một cách không thương tiếc
những con mắt xuống đất vừa suốt
chổi lông gà vừa lầm bầm chửi
rủa đồ khốn đồ đĩ thõa đồ
mất nết có những ngày những quả
tim rớt ra khỏi lồng ngực lăn
lông lốc xuống vệ đường sau khi
đã quá no nê những bữa tiệc
vô cảm những quả tim chứa quá
nặng những đồng bạc đến nỗi lồng
ngực rách toang không chứa nổi quả
tim người tu hành vừa đi qua
đường vừa gõ mõ tụng niệm giữa
những đồng bạc loảng xoảng văng tung
tóe trên đường có những ngày những
ngón tay rụng xuống khắp mặt đất
vì đã cầm nắm quá nhiều chúng
nói chúng tôi cần nghỉ ngơi chúng
rụng xuống và mọc lên những tai
nấm chúng hy vọng những tai nấm
có thể nghe mưa một cách hồn
nhiên có những ngày như thế thật
đấy không tin à nhìn kỹ lại
đi
BÀ GIÀ ĐI TẮM
Bà già đi tắm sông buổi chiều trên
bến hoang trên bến hoang buổi chiều bà
già đi tắm như đi lau dọn những
ngày qua lau dọn những cuộc tình lau
dọn những niềm vui lau dọn những đớn
đau lau dọn những khát khao ái ân
xưa cũ lau dọn những nụ cười lau
dọn những nước mắt trên bến hoang buổi
chiều bà già đi tắm như thêm một lần
kỳ cọ tuổi xuân kỳ cọ nụ hôn
đầu kỳ cọ cho sáng bóng những hẹn
hò kỳ cọ cho vết sẹo cuộc đời
được liền da kỳ cọ cho vết thương
tâm hồn được tẩy rửa trên bến hoang
buổi chiều bà già đi tắm bà tắm
hứng khởi tắm say sưa và làn môi
già nua mím lại như nhớ làn môi
ai năm mươi năm trước bây giờ đôi
má hồng đôi môi hồng của bà đã
nhăn nheo hé mở nụ cười cổ thụ
trên bến hoang buổi chiều bà già đi
tắm ký ức bà trôi từ thân thể
bà ra đầy mặt sông đến mức lũ
rong rêu phải chui lên bờ gọi bà
ơi bà ơi trên bến hoang buổi chiều
bà già đi tắm
CHIỀU NGHE TIẾNG ĐÀN TRANH
Chiều ngớ ngẩn đi qua hàng dâm
bụt chợt nghe tiếng đàn tranh vọng
ra từ cửa sổ ngôi nhà bên
đường vọng ra từ vòm lá xanh
vọng ra từ mái ngói vọng ra
từ không gian thấp thoáng bóng người
con gái vọng ra từ đôi bàn
tay mười sáu ngón bàn tay mười
sáu ngón đang múa trên mười sáu
sợi dây hay mười sáu sợi dây
đang biến thành dòng sông âm vang
dưới mười sáu ngón tay người con
gái cứ tưởng như mười sáu sợi
dây là mười sáu sợi tóc của
nàng mười sáu sợi dây đang rung
lên mười sáu sợi mưa bàn tay
nàng mười sáu ngón chẻ mười sáu
sợi dây đàn thành mười sáu sợi
chiều trong chiều ngớ ngẩn đưa bước
chân tôi thành mười sáu bước chân
phiêu diêu mười sáu sợi dây mười
sáu ngón tay đang quấn chặt như
bện chặt lại buổi chiều ngớ ngẩn
tôi đi qua hàng dâm bụt nhà nàng
MẮT
Tôi nhìn người bốn mắt nhìn
nhau bốn mắt đen để nhìn
màu mắt đen bốn mắt xanh
để nhìn màu mắt xanh bốn
mắt nâu để nhìn nhau bồ
câu bốn mắt đỏ để nhìn
nhau đỏ mắt bốn mắt xám
để nhìn nhau chó sói bốn
mắt vàng để nhìn nhau kim
cương bốn mắt huyền để nhìn
nhau bóng tối tôi nhìn người
bốn mắt nhìn nhau bốn mắt
trăng thu để nhìn dịu êm
bốn mắt mặt trời để nhìn
lửa thêu bốn mắt qua cầu
để nhìn dòng sông cuộc đời
chảy xiết tôi nhìn người thành
ánh sáng thành bóng tối tôi
rơi xuống vực sâu tôi ơi
mù lòa
MỘT HOÀNG HÔN
có một hoàng hôn như chiêm
bao như ai đó đốt câu thơ cũ
thả vào cánh cò như ai
đó kêu lên có con chim gãy chân
lạc vào rừng ngón mưa như
ai đó kêu lên bắt lấy giấc mơ
bỏ vào chai rượu như ai
đó kêu lên bắt lấy hoàng hôn thả
vào bóng đêm như ai đó
kêu lên bắt lấy con tim chơi trò
trốn tìm như ai đó kêu
lên về nhà bắt khói kẻo khói bay
mất chỉ còn một dấu hỏi
như ai đó kêu lên hãy bắt lấy
khói kẻo khói bay mất sẽ
chỉ còn một dấu lạnh có một hoàng
hôn như thế có ai kêu
lên
MÙA HÈ 2016
Tôi đi ra phố mùa hè lỡ cầm
trên tay mặt trời nên tay tôi
cháy mắt tôi cháy người tôi cháy
áo quần tôi cháy tôi cháy đen
như hòn than tôi đi ra phố
mùa hè lỡ cầm trên tay mười
tám tầng địa ngục nên đành cứ
thế bước đi như đi trên lửa
than hồng trên bếp cồn cháy đỏ
thân tôi như bị ném trong vạc
dầu tôi đi ra phố mùa hè lỡ
cầm trên tay cái nhìn giận dữ
của em nên óc tôi nhão ra
não tôi bốc khói mắt tôi đui
mù tôi đi ra phố mùa hè
lỡ cầm trên tay chảo dầu chiên
đang sôi nên miệng tôi sưng phồng
lưỡi tôi rốp đỏ họng tôi rách
toác tôi như khạc ra lửa tôi
đi ra phố mùa hè lỡ cầm
trên tay mặt trời lỡ cầm trên
tay địa ngục lỡ cầm trên tay
cái nhìn giận dữ lỡ cầm trên
tay chảo dầu chiên nên tôi đang
bốc khói đang bốc khói đang bốc
khói
viết trong cái nóng 41 độ những ngày tháng 7/2016
NHỮNG HỐC MẮT CÁ THO LÓ
từ đâu trong sóng biển tấp vào hốc
mắt tôi một đống xương cá những cái
đầu cá đầy hốc mắt tho ló xoáy
vào tôi những luồng tối đen những hốc
mắt đầy những luồng tối đen tho ló
trào ra những lớp sóng đen như mực
ồ những con cá có hốc mắt tho
ló đầy những luồng tối đen biển đã
bỏ rơi chúng mày rồi sao? những con
cá đầy hốc mắt tối đen tho ló
chúng mày đã sống từ bao giờ và
chết từ bao giờ vậy? giữa muôn màu
sắc biển màu tối của những hốc mắt
tho ló chúng mày có từ đâu mà
tối vậy? những luồng tối chúng mày tho
ló mang theo để làm gì vậy? mà
hà cớ gì chúng mày tấp vào đáy
mắt tao một đống xương cá để làm
gì? đáy mắt tao không thể chôn đống
xương cá với những cái đầu đầy hốc
mắt tho ló của chúng mày không thể
chôn không thể chôn không thể chôn chúng
mày hiểu không
tháng 4- tháng10/2016
NUỐT
Như con ếch tôi ngồi nuốt hết bóng
tối như bóng tối tôi ngồi nuốt hết
mặt trăng trong đêm khuya tôi thấy con
ếch bị chết và mặt trăng bị thương
rồi mặt trăng chui vào tóc tôi trú
ẩn con ếch lại cố nuốt hết những
mảnh mặt trăng trú ẩn trong tóc tôi
rồi cố nuốt hết bóng tối và khi
cảm thấy không còn gì để nuốt nó
nuốt luôn tiếng kêu uềnh oang của nó
trên bờ ao nhưng dù nó cố sức cũng
không thể nuốt hết tất cả được hình
như vẫn còn sót lại mảnh trăng vỡ
sáng trắng trong mái tóc tôi và cả
tiếng uềnh oang của nó đang khắc khoải
bên bờ ao
Cover page: by Peteris Kelle, in Artwork
http://www.hongkiat.com/blog/absolutely-stunning-3d-street-art-paintings/