Dana Gioia

 

Sometimes a child will stare out of a window
for a moment or an hour – deciphering
the future from a dusky summer sky.
Does he imagine that some wisp of cloud
reveals the signature of things to come?
Or that the world’s a book we learn to translate?
And sometimes a girl stands naked by a mirror
imagining beauty in a stranger’s eyes
finding a place where fear leads to desire.
For what is prophecy but the first inkling
of what we ourselves must call into being?
The call need not be large. No voice in thunder.
It’s not so much what’s spoken as what’s heard –
and recognized, of course. The gift is listening
and hearing what is only meant for you.
Life has its mysteries, annunciations,
and some must wear a crown of thorns. I found
my Via Dolorosa in your love.
And sometimes we proceed by prophecy,
or not at all – even if only to know
what destiny requires us to renounce.
O Lord of indirection and ellipses,
ignore our prayers. Deliver us from distraction.
Slow our heartbeat to a cricket’s call.
In the green torpor of the afternoon,
bless us with ennui and quietude.
And grant us only what we fear, so that
Underneath the murmur of the wasp
we hear the dry grass bending in the wind
and the spider’s silken whisper from its web.
———————
Bản dịch của Khế Iêm
LỜI TIÊN TRI
Đôi khi một đưa trẻ nhìn đăm đăm qua của
sổ một lúc hay hàng giờ – giải đóan tương lai
từ bầu trời mùa hè sẫm mầu. Nó có tưởng
Tượng ra vài lọn mây, phát hiện dấu hiệu điều
gì xảy đến? Hoặc rằng thế giới này là cuốn
sách chúng ta học để dịch? Và đôi khi một
Cô gái đứng khỏa thân bên chiếc gương, tưởng tượng
sắc đẹp trong đôi mắt kẻ lạ, tìm tới nơi
mà sợ hãi dẫn đến thèm khát. Vì tiên tri
Chỉ là lời bóng gió đầu tiên về những gì
chính chúng ta phải sáng tạo? Tiếng gọi không cần
lan rộng. Không có giọng nói nào trong tiếng sấm.
Không quá nhiều điều đựơc nói lên cũng như nghe
thấy – và nhận ra, dĩ nhiên. Món quà tặng là
lắng nghe, và nghe chỉ có nghĩa đối với em.
Đời sống có những bí ẩn của nó, những phát
ngôn và vài người phải đội vòng gai. Tôi nhận
ra Con Đường Sầu của tôi trong tình yêu em.
Và đôi khi chúng ta tiến hành bởi sự tiên
tri hoặc không gì cả – mặc dù chỉ để biết
những gì mà số phận đòi chúng ta khước từ.
Ôi, Chúa của vòng vo và những điều nói không
được, Chúa làm ngơ lời cầu nguyện của chúng con.
Hãy đưa chúng con khỏi sự điên dại. Làm chậm
Nhịp tim chúng con với một tiếng dế kêu. Trong
tình trạng uể ỏai nhợt nhạt của buổi trưa, Chúa
ban cho chúng con sự buồn chán và tĩnh lặng.
Và cho chúng con chỉ những gì chúng con sợ, do vậy
dưới tiếng râm ran của bầy ong, chúng con nghe
cỏ khô uốn cong theo gió và tiếng thì thầm
Mềm mại của con nhện từ màng nhện.

Leave a Reply

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.