Giới thiệu Diễn Đàn thơ Tân hình thức Việt

http://www.thotanhinhthucviet.com

_____________________________

Chùm thơ: Gyảng Anh Iên
_____________________

 
BÚN RIÊU
Làm sao hắn có thể
hiểu bằng cách nào chiếc
xe đạp của mười năm
trước lại sộc vào trí
nhớ của hắn khi hắn
đang ngồi ăn bát bún
riêu bên lề đường mà
cách đây cũng đúng mười
năm hắn đã đạp xe
đến trường mà khi đó
bà bán bún riêu còn
chưa lấy chồng và béo
nầng nẫng như bây giờ,
đang đon đả chào khách
để mau chóng bán hết
gánh bún riêu khi cơn
giông buổi chiều đang lừ
đừ kéo đến trong trí
nhớ của hắn với chiếc
áo sơ mi trắng ướt
sũng mưa mà chiếc xe
đạp không còn biết lăn
bánh về đâu ngang qua
con đường hắn đang ngồi
ăn bát bún riêu của
mười năm sau và không
hiểu bằng cách nào hắn
đã ăn hết cả trí nhớ.
 
TỔ KHÚC 5
Không cần một chủ nhật
buồn thì trời vẫn u
ám và ảm đạm như
bài ca của Thái Thịnh
đang văng vẳng trong chiếc
loa máy tính cũ kĩ
của một ngày thứ năm
trời vẫn nhiều mây như
thế đã không thể đánh
thức hắn sớm hơn cho
bất cứ một niềm vui
nào để hắn thôi ảm
đạm như bài ca giờ
cũng không biết là của
ai đang văng vẳng trong
tiếng phong linh treo bên
cửa vắng.
 
LẶNG KHÚC
Có lẽ mẹ không bao giờ
nghĩ cái chết là thiêng liêng như mỗi
đêm tôi ngồi sâu trong bóng
tối hút hết gói thuốc lá và miên
man nghĩ về sự sống và
cái chết sẽ bắt đầu rồi kết thúc
tại đâu khi tâm trí của
mẹ mỗi ngày chỉ quẩn quanh với bữa
ăn sáng ăn trưa ăn tối
và không bao giờ biết được mỗi đêm
tôi đã ở đâu trong bóng
tối và miên man nghĩ về điều gì
khác hơn là sự sống và
cái chết sẽ bắt đầu rồi kết thúc
tại đâu khi không kiếm được
số tiền cho mẹ chữa căn bệnh thấp
khớp vì quẩn quanh với công
việc nhà quá nhiều và không còn có
thời gian để nghĩ về sự sống
và cái chết là thiêng liêng thêm nữa …
 
VÔ SẮC
cô gái đứng bên
cột điện có ông
lão ngồi bệt phía
dưới cả hai đều
chìa về phía gió
một bàn tay không
rõ có màu sắc
gì trong chiều muộn
có dòng người vẫn
qua lại tấp nập
ngược xuôi chẳng ai
buồn để tâm đến
một hay hai bàn
tay cao hay thấp
đang chìa ra phía
gió không rõ có
màu sắc gì trong
đêm tối đã thưa
bớt người qua lại
ngược xuôi. có gì
lạ đâu những kiểu
xin ăn hay làm
tiền không màu không
sắc trong thành phố
này!
 
VÔ THANH
cuộc sống ngột ngạt như
đôi chân em sẽ xỏ
vào đôi giày mỗi sáng
để đến sở làm mười
sáu tiếng mỗi ngày chỉ
để nhận một đồng lương
đủ cho một cuộc sống
bình yên như bàn tay
em sẽ chỉ còn đủ
sức nắm hờ lấy tay
anh trong đêm tối mịt
mờ những hi vọng và
những cơ hội cho một
cuộc sống tươi sáng hơn
như ly nước suối không
kịp uống trong buổi sáng
em quên xỏ đôi giày
để đến ngồi nắm lấy
tay anh.
 
VIẾT CHO NHỮNG NỖI BUỒN VIỄN CŨ
Tặng Tú Trinh
ly cà fê cũng bắt đầu học
cách thơm ngậy hơn giữa một mưa
Sàigòn để kéo chân nỗi buồn
ngồi lỳ nơi quán vắng có cỏ
và có cả gió máy lạnh thổi
buốt thay mùa đông câu chuyện mỗi
ngày đi vòng quanh nỗi buồn viễn
cũ và bất tận khói thuốc bất
tận ngả đầu nơi góc riêng, có
cọng tóc nào triết lý về sự
bạc màu của gốc đầu nơi sinh
ra những nơ-ron bạc nhược để
thay em thay ta nhắn tin cho
nỗi buồn ngày hôm qua và hẹn
nỗi buồn ngày mai ở một quán
vắng khác có cỏ và có cả
gió máy lạnh thổi buốt thay mùa
đông. Câu chuyện cứ thế mỗi ngày
đi vòng quanh nỗi buồn viễn cũ
và bất tận như sự học của
ly cà fê về cách thơm
ngậy hơn giữa một mưa Sàigòn.
 
BÀI THƠ ĐIẾU
Em ạ có khi tôi
rất ngại phải bắt đầu
một bài thơ bằng cái
chết của một ai đó
đang khiến cả em và
tôi không kìm lại được
dòng nước mắt tự nhiên
trào ra như một cách,
chúng ta hồi tưởng lại
những kỷ niệm gắn bó
giữa em và tôi và
người đó giờ đây chỉ
còn là những thủ tục
cảm xúc mang ý nghĩa,
tiễn đưa cái chết của
một ai đó giờ đây
vẫn khiến cả em và
tôi không kìm lại được
dòng nước mắt tự nhiên
trào ra như một cách
mà có khi chúng ta
không còn ngại để
phải kết thúc một bài
thơ về cái chết của
một ai đó như thế
này.
 
NGOÁI ĐẦU LÀ ĐÊM
Những nỗi buồn sẽ lần
lượt bị ném mạnh vào
đêm để rồi sẽ bắt
gặp những nỗi chán chường
đã lần lượt bị ném
mạnh vào đêm trước đó
cả hai gặp nhau, mừng
mừng tủi tủi để rồi
sẽ lại đánh thức những
nỗi cô đơn vẫn còn
vết thương dù đã lần
lượt bị ném mạnh vào
đêm từ lâu đến bao
giờ em và tôi sẽ
kéo nhau xông xả vào
đêm để đi tìm hố
rác của tâm hồn mà
chúng ta đã lần lượt
ném mạnh vào đêm và
không một lần ngoái đầu
nhìn lại?
 
ETHIC
Ethic khóc gọi mẹ
khi ngoài kia khung cửa
là hơi mưa đã lâu
rồi mẹ không còn hiểu
mưa là gì trong mớ
khái niệm bập bùng của
Ethic trong khi nó
vẫn đang khóc gọi mẹ
vì ngay trên khung cửa
vẫn là hơi mưa bốc
lên từ nấm mồ đã
lâu rồi mẹ vẫn nằm
và không còn hiểu mưa
là gì trong tiếng khóc
mồ côi của Ethic.
 
NHẬT KÝ
ngày hôm nay đang dần
trôi qua nơi đâu trong
đêm tối chỉ còn mùi
khói thuốc bay lởn vởn
trong bộ óc trống rỗng
và không còn nghĩ ngợi
được gì như làm sao
để nhớ hồi ban sáng
đã ăn món gì để
buổi trưa lại cồn cào
cơn đói không tài nào
giải thích được vì đã
không hề đi lại tới
lui cũng như nghĩ ngợi
bất cứ điều gì trong
một buổi chiều trời cứ
chực mưa giông mà không
tài nào đi ra khỏi
căn phòng máy lạnh
để hít mùi khói thuốc
bay lởn vởn trong bộ
óc trống rỗng và không
còn nghĩ ngợi được gì
như làm sao để ngủ
qua một đêm sau một
ngày dài như mọi ngày
đến thế …
 
Tranh bài: Alden Marin

Leave a Reply

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.