TUẦN THƠ 52: NGƯỜI PHỤ NỮ VÀ CÁI LÒ GẠCH

    XÂU CHUỖI THƠ
    Nguyễn Văn Vũ

    MÙA LỬA

    những người phụ nữ no bùn
    đến từ đồng lúa còn trơ gốc rạ
    còng lưng kéo những chiếc xe
    cọc cà cọc cạch như trâu cày và
    những người phụ nữ no lửa
    bấm ngón chân trên tháp gạch chông chênh
    cong lưng tựa vào cửa lò
    than ngàn độ C rừng rực lửa và
    những người phụ nữ no nắng
    mặt đỏ như vỏ cua chuyền nhau viên
    gạch đỏ như vỏ cua lên
    chiếc xe cà tàng cà tàng chạy và
    những người phụ nữ no hơi
    đứng hỏng chân như không trọng lực vì
    cả ngày no bùn no lửa
    no nắng hết mẹ ca lo ri rồi
    cứ như thế ngày nọ qua
    ngày kia những người phụ nữ no nê
    những nỗi nhục nhằn chồng chất
    lên cuộc đời chai cứng như viên gạch
    chai cứng dưới chân lò nung
    một ngàn độ C không sợ mưa không
    sợ nắng như nụ cười sau
    tấm khăn che mặt ló ra lạ lùng
    lấp lánh giọt mồ hôi câu
    chuyện đời ngặt nghẻo cơn gió chiều vô
    tư thổi qua lò lửa hun
    hút câu chuyện đời vùi trong ánh lửa …


    MÙA GẶT

    chị đang nghĩ gì trên con đường
    trở về với đồng lúa chín vàng
    những con sáo trâu cũng bay về
    đậu xuống bãi cỏ nghiêng mắt nhìn
    chị chị nhìn con sáo trâu ngẩn
    ngơ ấy chị biết chắc là nó
    lại nhớ rất nhớ đàn trâu già
    sống hết đời trâu đã hóa kiếp
    để lại cánh đồng cho những người
    phụ nữ đến mùa gặt lại trở
    về trở về từ cái lò gạch
    rừng rực một ngàn độ C rồi
    hết mùa gặt lại ra đi để
    lại cánh đồng trơ gốc rạ cho
    bầy sáo trâu bầy sáo trâu với
    cánh đồng bát ngát nắng gió có
    lúc cũng gợi cho chị những ước
    mơ về một nơi nào xa xa
    chói chang ánh đèn màu rầm rập
    xe cộ và tiếng lao xao trong
    quán rượu những quán rượu tai ác
    giơ ra nắm đấm điên khùng đánh
    gục người đàn ông chắc nịch như
    trâu thành con sâu gặm rách cuộc
    đời chị cuộc đời của những đứa
    trẻ lớn lên bên người cha chạm
    chập không còn nhận ra lối đi
    đi ra cánh đồng hay lối về
    về cái lò gạch thân thương cái
    lò gạch rừng rực một ngàn độ
    C ôm lấy chị níu chị về
    sống chết với những giọt mồ hôi …


    MÙA LŨ

    chị nhìn đàn cò trắng
    về rải ra những vạt
    chiều trắng trên cánh đồng
    nước nổi cơn gió bấc
    quạt tắt ngọn lửa rừng
    rực một ngàn độ C
    lụi tàn cánh cửa lò
    khép lại sau lưng chị
    người phụ nữ quay mặt
    tránh gió thở dài đống
    tro nguội dần thở dài
    nỗi đằng đẳng mưa mưa
    những ngày mưa vùi mặt
    trong góc nhà ám khói
    mà nhớ lửa nhớ nắng
    nhớ gió nhớ câu chuyện
    đời không kể xiết mà
    kể sao xiết câu chuyện
    đời rách như miếng giẻ
    rách không thể lau khô
    giọt nước mắt lăn thầm
    trong bóng đêm như tấm
    phên che chắn đời khổ
    để không nhìn thấy đời
    khổ sau tấm phên che
    những ước mơ những ước
    mơ ngập tràn mưa lũ
    ngập tràn ngày tháng dìm
    chết cuộc tình dìm chết
    người đàn ông chắc nịch
    của chị thành đồ bỏ
    đi bỏ đi mà sao
    không bỏ vào lò lửa
    ngàn độ C để cùng
    chị nung những viên gạch
    đỏ như vỏ cua cùng
    chị còng lưng kéo chiếc
    xe cọc cà cọc cạch
    chở lửa chở nắng chở
    gió đi hết cuộc đời …

    Tháng 6 . 2016

    Paper Cover: ”Brick Worker” by Moksumul Haque, Bangladesh. Regional Winner, South Asia. A private enterprise worker is working at a brick field. Small businesses create new jobs for many poor people.


    Discover more from TIN THƠ

    Subscribe to get the latest posts sent to your email.

    Leave a Reply

    This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img